Dược Hương Trùng Sinh

Chương 104: Nhướng mày

“Đường tỷ, chính là nàng.” Cố Tịch Nhi nói, nhớ lại ngày nhục nhã ấy, đôi mắt đỏ đục ngầu.

Sau ngày hôm đó nàng buồn suốt ngày ở nhà đến một tháng không bước ra cửa, cũng vì sự kiện này, khiến đám bằng hưu khuê trung cũng xa lánh với chính mình.

“Hừ xem ra là một đường muội hư hỏng, nếu không phải Tịch Nhi muội nói, sợ cái đường tỷ là ta đây còn không nhận ra nàng đâu.” Nữ tử áo choàng hồng hừ lạnh môt tiếng, nhấc chân hướng bên Cố Thập Bát Nương mà đi.

Cố Tịch Nhi mừng rỡ, có người muốn thay mình ra mặt, thật tốt, nàng vội vàng đuổi theo.

Còn lại vài nữ tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

“Xem ra Lạc Nhi đường tỷ muốn cấp cho nàng cái sắc mặt..” Một nữ tử vẻ mặt điềm tĩnh nói.

“..Nhưng ca ca Cố Thập Bát Nương là đậu Giải Nguyên đó..” Một nàng khác mang theo mấy phần do dự nói.

“Thì có sao? Nghe nói Cố Thập Bát Nương này là thợ thủ công…” Lại có người mở miệng chen vào, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Sĩ nông công thương, cấp bậc này ở triều Đại Chu vô cùng nghiêm khắc, đây thật là chuyện không thể bỏ qua.

“Chúng ta cùng đi qua xem, dù sao Lạc Nhi tỷ tỷ cũng là cháu gái ruột của tộc trưởng...”Nữ tử điềm tĩnh lúc nãy nói, thần sắc hơi ngưng trọng, nhìn Cố Thập Bát Nương đang đùa vui bên kia hiển nhiên không phát hiện ra Cố Lạc Nhi cùng Cố Tịch Nhi mang vẻ mặt không tốt đang đến gần.

“Cố Thập Bát Nương này, làm việc cũng thật quái đản…”

Nghe câu như thế, vài vị cô nương phản ứng nhao nhao, gật gật đầu, nghe nói vị Cố Thập Bát Nương này dám đứng ra chất vấn tộc trưởng, có dũng khí khiến cho tộc trưởng phải hạ bước nhượng bộ lại còn mỏi mắt trông chờ, còn nghe nói nàng ra tay vô cùng hào phóng, tiêu tiền như nước…

Hành vi này đối với các thiếu nữ cùng độ tuổi đúng thật chưa dám nghĩ tới, một người hành sự hoàn toàn bất đồng với các nàng, trong lòng mọi người ẩn ẩn hâm mộ lẫn ghen tỵ, có thể diện kiến một người kinh ngạc như vậy, đột nhiên trong lòng không kìm chế được niềm hưng phấn lan tràn.

Linh Nguyên nhìn các cô nương phía trước đang đi đến, thần sắc của hắn ngưng trọng.

“Huh?” Cố Thập Bát Nương nhận ra hắn có chút khác thường, thuận mắt nhìn theo, bắt gặp hai thiếu nữ đang bước nhanh đến, hồng y thiếu nữ dáng vẻ cao ráo thon thả khí chất xuất chúng đi trước, hai mắt hơi nhíu lại, “Cố Lạc Nhi”

Con gái cả của Cố Trường Xuân, cầm kì thi họa thơ từ mọi thứ đều tinh thông, hưởng sự sủng ái của mọi người lớn bé trong Cố gia, huống hồ ngoại tổ phụ của nàng là Tuyền Châu tộc danh giá, Kì Phụ Như lại là Lễ bộ Thị Lang chính trực, có thể nói là nữ hài tử có địa vị cao nhất Cố gia, Cố Tịch Nhi so với nàng, giống như nha hoàn với tiểu thư.

Một đời kia Cố Thập Bát Nương tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc với người như vậy, trong ấn tượng của nàng năm nay nàng ấy gả cho tam tử Bảo Định hầu, rời Kiến Khang đến Tuyền Châu, lại nói, gần gũi như vậy, đứng trước mặt nàng, vẫn là lần đầu.

Linh Nguyên bước một bước ra, che chắn trước người Cố Thập Bát Nương.

Cố Lạc Nhi tuy còn trẻ tuổi, nhưng nhãn lực sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra thiếu niên gầy yếu này bất quá là thân phận tôi tớ mà thôi.

“Tránh ra, tiểu tử kia, thân phận ngươi là gì, dám đứng trước mặt ta.” Nàng dừng chân, khẽ ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Linh Nguyên.

“Hắn là bằng hữu của ta.” Cố Thập Bát Nương đưa tay nhẹ nhàng kéo Linh Nguyên sang một bên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút khách khí đón lấy tầm mắt Cố Lạc Nhi nhìn đến.


Nha đầu này quả nhiên vô cùng kiêu ngạo vô lễ trong mắt Cố Lạc Nhi hiên lên một tia tức giận.

“Ngươi có biết ta là ai?”Nàng hỏi.

“Biết, Cố Lạc Nhi tiểu thư.” Cố Thập Bát Nương thản nhiên nói.

“Nếu biết ta là đường tỷ, vì sao thấy ta lại không thi lễ vấn an?” Đuôi chân mày Cố Lạc Nhi dựng lên, trầm giọng nói quát, “Thế nào lại không hiểu lễ nghi như vậy, không biết tôn ti trật tự, mẫu thân ngươi dạy ngươi như thế à? Là do mẫu thân ngươi không biết lễ giáo hay do ngươi hồ đồ không thể thụ giáo? Cho dù mẫu thân ngươi không biết, ca ca của ngươi đâu? Dầu gì cũng là dòng dõi thư hương, Giải Nguyên cơ mà, chẳng lẽ không biết trách nhiệm phù mẫu giáo muội(*)?

(*):Giúp đỡ cha me dạy dỗ em út.

Này là nói thẳng vào vấn đề không chút khách khí, quả thật nhắm thẳng cả nhà nàng mà mắng không biết lễ nghi liêm sĩ.

Dù Cố Thập Bát Nương đã đoán được nàng đến đây là có ý đồ không tốt, cũng bị kinh ngạc sắc mặt trắng bệt, thân hình có chút run lên.

Cố Tịch Nhi phía sau Cố Lạc Nhi trong lòng thống khoái một trận, vẫn là đường tỷ xuất mã, không giống bình thường, thân phạn cùng khí thế đã muốn chèn ép người ta một phen.

Cho đến bây giờ Cố Thập Bát Nương chưa từng thấy qua nữ hài tử sắc bén như vậy, hơn nữa nàng mắng người nhưng thần sắc trang nghiêm đoan chính, khí thế uy nghiêm, nếu không phải linh hồn Cố Thập Bát Nương thật là đã hơn hai mươi tuổi, lại có kinh nghiệm, chỉ sợ đã bị nàng dọa đến phát khóc.

Không thiệt thòi nàng sau này gả cho Hầu phủ, Cố Thâp Bát Nương thì thầm trong lòng, một đời kia nàng mơ hồ nghe Cố Nhạc Sơn qua nhân Quách Thị ẩn ẩn nhắc đến, ngoại tổ phụ của Cố Lạc Nhi vốn có tâm muốn nàng tiến cung, nhưng bất đắc dĩ long thể hoàng đế lại mang bệnh, đình chỉ tuyển cử ba năm một lần.

Ánh mắt Cố Thập Bát Nương hướng đến Cố Tịch Nhi bên cạnh, thấy nàng ta thần sắc dương dương tự đắc, trong lòng liền biết nhất định rằng nàng ta ở sau lưng xúi giục.

Nữ tử này, ngoài mạnh trong yếu, không rõ thị phi, ghen tị dễ sinh hận, miệng lưỡi xúi giục người khác, không gây gió cũng dậy sóng.

Hơn nữa chính mình lúc trước chống đối tộc trưởng Cố Trường Xuân, chắc hẳn đã bị mọi người ghi hận trong lòng, mà từ sau sự kiện Cố Bảo Tuyền, liền cơ bản cùng mọi người trong tộc hạn chế lui tới, Cố Lạc Nhi vẫn chưa có gặp nàng, lúc này rốt cục cũng gặp gỡ, nhất định phải nhân cơ hội làm khó dễ.

Bên trong gia tộc bối phận nghiêm minh, thế hệ trước phía trên, cấp bậc sâm nghiêm, đây là chuyện thật không thể tránh khỏi, cho nên ngày Tín Triều Lăng dùng lời này răng dạy Cố Tịch Nhi, Cố Tịch Nhi thẹn quá hóa giận lại vô ý cãi lại.

Không nghĩ đến hôm nay câu nói này lại rơi xuống trên người mình, ý niệm vừa đến như thế giọng nói ẩn nhẫn.

“Gặp qua Lạc Nhi đường tỷ.” Cố Thập Bát Nương cúi thấp đầu nói.

Thấy nàng cúi đầu không có lời nào để nói, Cố Tịch Nhi cao hứng cơ hồ muốn cười to, tốt, Cố Thập Bát Nương, hôm nay cũng làm cho ngươi nếm qua tư vị này, nhìn ngươi kiêu ngạo như thế nào, đừng tưởng rằng ca ca đậu Giải Nguyên, mình mở của hiệu thuốc bắc, liền không coi ai ra gì.

“Ngươi đã biết sai?” Cố Lạc Nhi trầm giọng hỏi.

Động tĩnh bên này đã hấp dẫn rất nhiều người nhìn qua, mọi người chỉ trỏ xì xào bàn tán, Linh Bảo đã sớm buông lỏng diều trong tay, thấy tình thế không ổn vội chạy đi tìm Cố Hải.

Linh Nguyên đứng phía sau Cố Thập Bát Nương, hai nắm đấm gắt gao siết chặt, hận không thể  đánh vị tiểu thư trước mặt này.

Đồng dạng là nữ tử, sao có thể có người khí thế cao ngạo bức nhân như vậy? Thấy nàng ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí độ phí phạm, đây là thân phận sao? Đây là địa vị sao?


Không có thân phận địa vị, liền giống như con kiến bị nhân tha hồ chà đạp làm nhục sao?

Cố Thập Bát Nương cắn cắn môi dưới, cúi đầu nói phải.

“Ngươi thân là dòng dõi thư hương, là tiểu thư khuê  các, thì nên học tập nữ công cầm kì, vì mẫu thân phân ưu việc nhà, học cách hầu hạ gia đạo; lại xuất đầu lộ diện đi học làm thợ thủ công, không có chừng mực, không biết xấu hổ, cùng với đám thương nhân đàn đúm giao lưu, đối với đường tỷ của mình thì ầm ĩ đấu đá lẫn nhau, ngươi có biết sai?” Cố Lạc Nhi hai tay khoanh trước người, nhìn Cố Thập Bát Nương, tiếp tục hỏi.

Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu, hiển nhiên đang cố gắng áp chế cơn giận, môi giật giật, không nói gì.

“Già trẻ trên dưới có thứ tự, nói rất đúng, ta là không có đọc qua sách vở, cũng biết cái gì gọi là trưởng bối trong tộc, nên dìu già dắt trẻ, mà các ngươi thì sao, các ngươi coi thường di chúc của lão tộc trưởng, đầu tiên muốn đoạt phòng ở của tiểu thư, lại còn muốn đoạt cửa hang duy trì kế sinh nhai của nàng, sao lúc đó lại không nói đến tôn ti lớn bé? “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt”(**), kim canh ngọc thực của các ngươi có nuôi tiểu thư, thế nhưng lại đến chỉ trích đường mưu sinh của nàng? Chẳng lẽ, các ngươi muốn nàng đói chết mới vừa lòng sao?” Linh Nguyên từng bước từng bước, chỉ vào chop mũi Cố Lạc Nhi quát. 

(**)Nơi cửa son rượu thịt ê hề, 

Ngoài đường cái có xương người chết rét. (Đỗ Phủ)

Cố Tịch Nhi giận dữ, lùi chân thân thủ đánh vào tay Linh Nguyên “Ngươi là cái thá gì? Lại dám nói những lời như vậy với đường tỷ của ta”

Thần sắc Cố Lạc Nhi khẽ biến, lạnh lùng nhìn Linh Nguyên “Ngươi là gì đối với nàng?”

Ánh mắt sắc bén hướng về phía Cố Thập Bát Nương.

“Ngươi thân là một nữ nhi khuê các, như thế nào lại cùng nam tử xa lạ vui đùa như vậy?” Nàng quát.

Linh Nguyên cắn chặt môi dưới, bây giờ hắn có nói gì cũng không phải, hắn cũng không có khả năng chống đối vị tiểu thư thân phận cao quý này, hắn đứng ra nói chuyện, đối với Cố Thập Bát Nương chẳng những không giúp được nàng lại còn chuốt lấy phiền toái.

“Hắn là hỏa kế tại hiệu thuốc bắc của ta..” Cố Thập Bát Nương hít sâu vài hơi, vì áp chế cơn thịnh nộ mà phải đưa tay lên bóp chặt trái tim.

“Hỏa kế, hừ, ngươi quả nhiên cam chịu thân phận hạ đẳng, đi làm thợ thủ công, mẫu thân ngươi như thế nào chấp nhận cho ngươi làm cái việc như vậy, thật là làm nhục nề nếp gia phong Cố gia ta, không xứng đáng làm phụ nhân Cố gia.” Cố Lạc Nhi cắt ngang lời Cố Thập Bát Nương, quát.

Câu không xứng làm phụ nhân Cố gia truyền vào tai Cố Thập Bát Nương, mặt nàng cắt không còn một giọt máu, lảo đảo lùi bước về phía sau.

Những lời này, những lời này, khiến mẫu thân tự sát để tỏ sự trong sạch của bản thân, các trưởng bối trong tọc từng nói lời này, bọn họ bảo mẫu thân không xứng làm phụ nhân Cố gia, không xứng tiến vào phần mộ tổ tiên, không xứng cùng phụ thân hợp xương…

Nàng nghĩ giải quyết tên hỗn đãn Cố Bảo Tuyền rồi, kiếp này sẽ không phải nghe đến câu nói này, không nghĩ đến..

“Lạc Nhi đường tỷ, ta bất quá là mưu sinh mà thôi, làm sao có thể gọi là bị vấy thân phận hạ đẳng? Chẳng lẽ chỉ có trợn mắt đói mà chết?..” Cố Thập Bát Nương nhìn nàng như lẩm bẩm trong miệng.

“Đúng vậy, đói chết là việc nhỏ thất tiết mới là chuyện lớn.”  Cố Lạc Nhi ong ong nói, từ trên cao nhìn xuống nàng, vừa đinh nói tiếp, chợt nghe Cố Thập Bát Nương lớn tiếng cười.

“Tốt, tốt, hay lắm câu vấy thân phận hạ đẳng” Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, đảo cái không còn dáng vẻ ẩn nhẫn vừa rồi, hay tay run lên, sải bước tiến lên, nhìn thẳng Cố Lạc Nhi.

“Giống như bọn nữ tử các ngươi, bất quá là ở nhà thì dựa vào phụ mẫu, xuất giá thì dựa vào trượng phu…”

“Y phục dâng đến tay cơm dâng tậng miệng, áo cơm đều ỷ lại vào người khác, mà muốn dựa vào thì phải nghe theo lời cha mẹ, cử chỉ phải lấy lòng nhà chồng,..”

“Bọn ngươi thứ nhất không kiếm được công danh, thứ nhì không kiếm được tiền tài, thứ nằm trong tay các ngươi không chỗ nào không phải người khác ban cho, có gì mà dương dương đắc ý tự cao tự đại…”

“Ta nhìn thấy chẳng khác nào các nữ nhân ti tiện chốn thanh lâu bán rẻ tiếng cười kiếm áo cơm chẳng qua khác cách làm nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu..”

Lần này nàng nói không ngừng từng câu từng câu rõ ràng, nguyên bản Cố Lạc Nhi khí thế bức người nhất thời sắc mặt đại biến, đôi môi đỏ biến thành xanh, đợi đã nàng thế nhưng đem mình cùng nử tữ thanh lâu so sánh, chớp mắt, thân hình không khỏi run lên..

Đám người Cố Tịch Nhi hoàn toàn sợ ngây người, cho tới bây giờ các nàng chưa từng nghe qua có người mắng mình như vậy, cũng không tưởng được người đang mắng dĩ nhiên chính là Cố Thập Bát Nương.

Sao nàng dám? Sao nàng dám?

“Bọn ngươi đắc ý, ta tới hỏi các ngươi, các ngươi có từng nghĩ tới, một khi mất đi che chở của cha mẹ, mất đi sự sủng ái của phu gia, chỉ còn hoảng sợ cùng bất lực? Thân phận? Ta xem khi đó thân phận các ngươi có tác dụng gì? Có thể đem lại cho các ngươi một phân tiền hay một manh áo?” Cố Thập Bát Nương nói đoạn liền dừng lại, nàng đứng vững người, ngước mắt lạnh lùng nhìn các thiếu nữ mặt mày hoảng sợ.