Dụ Tội

Chương 296: Phiên ngoại 27

Giữa y và A Lâm bởi vì Hạ Đông mà có chút “quá phận”.
Hạ Vân Phong uống nước mà A Lâm mang đến, miễn cưỡng nhìn A Lâm một cái: “Trùng hợp như vậy.” Y ngược lại không cảm thấy A Lâm sẽ hạ độc, nếu A Lâm muốn gây bất lợi đối với y vừa rồi cũng đã xuống tay.


A Lâm chủ động gọi Hạ Vân Phong một tiếng “Vân gia”, nghe vào so với Hạ Đông xưng hô Hạ Vân Phong trước kia càng cung kính hơn nhiều, như vậy lại khiến Hạ Vân Phong nhìn hắn thêm vài lần.


Ở trong ấn tượng của Hạ Vân Phong, A Lâm này lá gan lại không nhỏ, ngay cả hắc bạch lưỡng đạo của Bắc khu cũng không dám đối với y làm chuyện gì, mà người này lại gây cho y không biết bao nhiêu chuyện. Đặc biệt quan hệ giữa A Lâm và Hạ Đông khiến cho Hạ Vân Phong muốn không nhớ cũng không được.


“Vân gia, ngươi đến một mình sao?” A Lâm im lặng nhìn Hạ Vân Phong uống nước.
Hạ Vân Phong uống xong, đưa cái ly cho A Lâm: “Cùng nhi tử.” Y trả lời rất ngắn gọn, vì y không muốn A Lâm ở trước mặt Hạ Đông nói loạn.


Nhưng A Lâm là bằng hữu Hạ Đông, Hạ Vân Phong cảm thấy mình hẳn nên đối với A Lâm khách khí một chút, như vậy mới không khiến cho Hạ Đông khó xử, nên y cũng không làm khó xử tiểu bối này.


Hạ Vân Phong nhìn A Lâm liếc mắt một cái, lười biếng lấy tay nhu nhu cổ: “Không phải Hạ Đông.” y cảm thấy nói rõ ràng một chút có vẻ tốt, để A Lâm không ôm hi vọng.


A Lâm không lên tiếng, thấy Hạ Vân Phong đang nhu cổ, hắn chủ động vươn tay thay Hạ Vân Phong nhu nhu vai: “Vân gia, ta giúp ngươi.” Hắn chủ động yêu cầu.
Hạ Vân Phong không phản đối vì A Lâm thay y xoa nhẹ hai cái, y lại cảm thấy A Lâm nhu rất thoải mái, y cũng không cảm thấy A Lâm sẽ ở nơi này làm càn với y.


A Lâm quỳ gối phía sau Hạ Vân Phong, chẳng bao lâu Hạ Vân Phong cảm giác được A Lâm lập tức tăng thêm lực. Tuy rằng Hạ Vân Phong không mở mắt, nhưng lúc nãy nhìn vài lần cũng đủ để cho y thấy rõ……


A Lâm hiện tại so với A Lâm vài năm trước càng thêm anh tuấn, cũng so với vài năm trước càng thêm rắn chắc, tuy rằng mỗi ngày Hạ Vân Phong chú ý tin tức của nhi tử, cũng khó tránh khỏi không xem đến tiết mục của A Lâm.


Mấy năm nay ánh mắt A Lâm nhìn y đều chưa có thay đổi qua, chỉ có bề ngoài A Lâm đang không ngừng thay đổi, càng ngày càng anh tuấn, khuôn mặt kia so với mấy năm trước càng thêm xinh đẹp.
Mà Hạ Vân Phong cũng theo tuổi càng tăng mà càng ngày càng trở nên thành thục……


Hiện tại chỉ dùng từ xinh đẹp và dễ nhìn để hình dung A Lâm thì không khỏi có chút không đủ, hiện tại A Lâm vô luận là bề ngoài hay là sự nghiệp, đều có thể nói là nhất lưu……
Chẳng qua.
Hạ Vân Phong không thể hiểu được A Lâm này rốt cuộc muốn làm cái gì……


Y không thích A Lâm là vì giữa người này và Hạ Đông có quan hệ ái muội không rõ.
Y cũng biết A Lâm tựa hồ không thích y……
Nhưng y không rõ tại sao A Lâm muốn chủ động mát xa cho y……
Hơn nữa ngữ khí nói chuyện với y cũng trở nên quy củ rất nhiều.
Y không hiểu được suy nghĩ của A Lâm.


A Lâm là bỗng nhiên thông suốt, hay là muốn từ nơi này của y moi tin tức Hạ Đông?


“Ngươi nếu muốn hỏi tin tức của Hạ Đông, hoặc là muốn ta giúp ngươi truyền tin gì cho Hạ Đông, đó là không có khả năng.” Hạ Vân Phong nhắm mắt lại nói trước, miễn cho A Lâm luôn cứ âm hồn bất tán như vậy, “Nếu ngươi muốn ta đồng ý, hoặc là thừa nhận quan hệ với Hạ Đông, đó là càng thêm không có khả năng.”


“Vân gia, có vẻ ngươi đã hiểu lầm ta.” A Lâm nói rất nhẹ nhàng, hắn không có đình chỉ mát xa cho Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong không biết là có cái gì hiểu lầm.


“Ta đã thật lâu không gặp mặtvới Hạ Đông.” A Lâm nhìn sườn mặt Hạ Vân Phong, nhìn thấy khóe miệng Hạ Vân Phong hiện ra tươi cười miễn cưỡng yếu ớt, hắn lại tiếp tục nói, “Muốn gặp cũng gặp không được.”


“Ngươi nếu muốn tìm ‘Bằng hữu’ thì đi tìm người khác, ngươi và Hạ Đông không thích hợp.” Hạ Vân Phong rất nhanh đưa ra kết luận, y còn hưởng thụ A Lâm phục vụ.


“Ta đã biết.” A Lâm gật gật đầu, nhưng ánh mắt A Lâm lại thủy chung đều dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong, “Vậy… Vân gia, ngươi cảm thấy cái dạng gì có vẻ thích hợp?”


“Tuổi lớn một chút.” vì A Lâm luôn muốn Hạ Đông chiếu cố, chi phí du học ở nước ngoài đều là Hạ Đông giúp hắn trả, hơn nữa A Lâm không biết trời cao đất rộng như vậy phải cần người quản giáo.
Tay A Lâm tạm dừng nửa ngày, chính là nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, lại tiếp tục mát xa cho y.


“Muốn ta giới thiệu vài lão bản thích hợp cho ngươi hay không.” Hạ Vân Phong nói rất chậm.
Trong CLUB cao cấp của y trường kỳ cũng có không ít khách quen ra vào.
Mấy nam nhân đồng tính tuổi hơi lớn, cũng không phải không có.
Hơn nữa điều kiện đều rất không tồi.


Chẳng qua vì tịch mịch hoặc là xã giao mới thường xuyên đến CLUB cao cấp của y.
“Ta không làm cái loại giao dịch này.” A Lâm cau mày.
Hạ Vân Phong nghe ra A Lâm bất mãn, y cũng không có loại ý tứ này, y chỉ nói là kết giao bằng hữu, cũng không nói gì về việc giao dịch thân thể, y cảm thấy A Lâm tựa hồ hiểu lầm.


“Ta nói là trao đổi tâm tình.”


“Đa tạ hảo ý của Vân gia, bất quá thân phận A Lâm, chỉ sợ chịu không nổi. Người ra vào bãi của Vân gia đều là có máu mặt, người giống ta đây sao có thể nhận, ngươi nói có phải hay không?” A Lâm nói chuyện có chút gai góc, làm kim bài chủ bá giới giải trí, công phu mồm miệng cũng lợi hại hơn so với trước kia.


Hai tay của hắn theo bả vai Hạ Vân Phong, thong thả nhu đến cánh tay Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong không nhúc nhích.
Thẳng đến khi hai tay A Lâm theo thắt lưng Hạ Vân Phong chậm rãi nhu sờ (O.O tình huống j thế lầy?), Hạ Vân Phong cảm thấy có chút không thích hợp, y lười biếng bắt được tay A Lâm, thong thả mở mắt ra……


Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía A Lâm, vừa vặn chống lại hai mắt gần trong gang tấc kia của A Lâm: “Ngươi làm cái gì?”
“Không có gì.” A Lâm buông lỏng tay ra.


Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu nhìn A Lâm nửa ngày, sau đó liền nằm xuống tiếp tục ngủ: “Ngươi nếu không có chuyện gì quan trọng, về sau tốt nhất ít đi tìm Hạ Đông.”
“Vâng.” A Lâm gật đầu, ánh mắt hắn dừng ở trên lưng Hạ Vân Phong.


Chỉ tiếc Hạ Vân Phong cũng vẫn không biết, kỳ thật người A Lâm vẫn muốn tìm cũng không phải là Hạ Đông, mà là Hạ Vân Phong, nếu không có ván cầu Hạ Đông này, hắn gặp Hạ Vân Phong càng khó (đấy đấy, lý do A Lâm tiếp cận Đông ca đấy >”<)......
Hạ Đông rất tốt, cũng thực vĩ đại.


Nhưng A Lâm hiểu được nếu mình cùng một chỗ với Hạ Đông, vĩnh viễn đều chỉ có thể làm một người ở phía dưới.
Bởi vì Hạ Đông không thể để cho hắn “ôm”. (A Lâm là CÔNG nhé, ko phải thụ nga ^w^)
Cho nên A Lâm cũng rõ ràng, giữa hắn và Hạ Đông ngay từ đầu vốn không có kết quả.


Nhưng giữa hắn và Hạ Đông lại cho nhau thêm vài phần kiềm chế cùng ràng buộc......
A Lâm biết mình và Hạ Đông nhiều nhất cũng chỉ là bằng hữu, cho nên ngay từ đầu A Lâm liền nhận thức chuẩn mục tiêu của mình......
Cũng biết mình muốn là cái gì......


Nếu người đó là Hạ Vân Phong, vậy thì không giống rồi.
Nam nhân tràn ngập mị lực thành thục Hạ Vân Phong này, mới là mẫu người hắn thích nhất, hắn thậm chí nhớ rõ vài năm trước, đoạn ngày mà Hạ Vân Phong vì Hạ Đông mà chủ động tiếp cận hắn kia.


Hạ Vân Phong tặng hắn rất nhiều thứ, cũng dẫn hắn đi rất nhiều nơi mà trước kia chưa từng đi qua......
Dẫn hắn ăn những món mà cho tới bây giờ chưa từng nếm qua......
Đối với hắn rất tốt......


Khiến cho hắn cảm giác ấm áp mà trước đó chưa từng thể nghiệm qua, phân tình cảm không phải thuộc loại thân nhân cũng không phải là bằng hữu này, lại có vẻ phá lệ mãnh liệt......


Nhưng A Lâm biết vô luận như thế nào, địa vị thủy chung cũng kém hơn so với Hạ Đông trong lòng Hạ Vân Phong, cho nên hắn muốn tưởng tẫn biện pháp phá hủy tình cảm giữa Hạ Vân Phong và Hạ Đông......
“Vân gia.”
“Ân.”


Hạ Vân Phong bán híp hai mắt, miễn cưỡng nhìn thủy tinh, trên cửa thủy tinh ảnh ngược ra dung nhan càng phát ra anh tuấn của A Lâm. Hạ Vân Phong cảm thấy ánh mắt A Lâm nhìn y hôm nay......
Rất kỳ quái......
Thật giống như......


Hạ Vân Phong ngừng suy nghĩ miên man, y lẳng lặng nhìn chằm chằm ảnh ngược trên thủy tinh. Y nhìn thấy A Lâm cúi đầu, thong thả tiến lại, gần gũi nhìn chăm chú vào y.
“Vân gia, ngươi còn nhớ nó hay không?” A Lâm một bên hỏi, một bên cúi cổ xuống, mặt dây chuyền trên cổ A Lâm dán tại trên mặt Hạ Vân Phong......


Đó là một dây chuyền vàng màu sắc cổ điển, mặt dây chuyền là một cái sừng dê tinh mỹ, được làm phi thường cẩn thận, hơn nữa giá cũng không rẻ.
Hạ Vân Phong cảm thấy thứ này nhìn rất quen mắt.
Không đợi Hạ Vân Phong mở miệng hỏi lai lịch thứ kia......


A Lâm liền chủ động nhắc nhở Hạ Vân Phong: “Đây là quà ngươi tặng cho ta vài năm trước.”
Hạ Vân Phong không nhớ rõ.
“Mấy thứ nhỏ nhặt này đối với ngươi mà nói cũng không tính là gì, ngươi có thể đã quên.” A Lâm tiếp tục nói, “Nhưng mà, ta lại vẫn đeo...... (>o< tội nghiệp Lâm ca quá)