Chỉ cần Hạ Vân Phong vừa động thì Ngao Dương liền đè y lại: “ Hiện tại ngươi không muốn chơi thì đã chậm rồi ” Ngao Dương dán ở bên tai y không tiếng động động môi, hơi thở nóng rực kia đã ươn ướt ở bên tai Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong cũng chưa từng đáp ứng Ngao Dương là “ Chơi ”, loại chuyện này sao có thể dùng từ “ Chơi ” để hình dung, giữa Hạ Vân Phong và nhi tử chia bao giờ là “ Chơi ” cả…
Y chỉ cùng người ngoài “ Chơi ”
Hơn nữa hiện tại y cũng sẽ không đi ra ngoài “chơi” nữa bởi vì chân của y đã thành như vậy, căn bản là không thể “ ôm ” nữ nhân được. Mà cho dù hiện tại có một mỹ nữ dáng người nóng bỏng quyến rũ nằm trong lòng y thì cũng không làm được gì.
Y hiện tại……
Chỉ có thể “Cảm thụ”,“Tiếp nhận”, “Bao dung” con y.
Cho nên ngay khi Ngao Dương cởi áo ngủ của y thì trừ bỏ tim của y đập nhanh hơn và có chút khẩn trương ra thì y hoàn toàn không có hành động gì để ngăn Ngao Dương lại. Nếu y đã đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý.
Ngao Dương đè lên lưng y, hai tay Ngao Dương theo ngực Hạ Vân Phong chạm đến bụng, hơi thở của Hạ Vân Phong cũng dần dần trở nên hỗn loạn….
Hạ Vân Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hoằng Dạ đang ngủ ở bên cạnh, phát hiện Hoằng Dạ không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại cho nên y yên tâm để cho Ngao Dương kéo áo ngủ trên người y xuống…
Áo ngủ y bị Ngao Dương cầm trong tay ngửi ngửi nhưng sau đó hắn tùy tay ném vào đầu giường. Ngao Dương cúi đầu đem chôn đầu ở trong cổ y, nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi cơ thể y.
Hạ Vân Phong cảm thấy thực ngứa.
Y hơi động thân nhưng giường lại nhẹ nhàng rung lên, vì thế y bảo Ngao Dương đừng dùng động tác quá mạnh. Ngao Dương từ chối cho ý kiến mà cũng không biết hắn có nghe thấy hay không
Ngao Dương một bàn tay vuốt chân y một bàn tay phủ lên lưng của y, đôi môi hắn kề sát bên tai Hạ Vân Phong thì thầm: “ Ngươi nói nếu đại ca thấy thì sẽ có biểu tình như thế nào ” Hắn cố ý kích thích cảm xúc của Hạ Vân Phong để cho Hạ Vân Phong bất án. Hắn muốn Hạ Vân Phong thất thố, muốn nhìn bộ dáng bối rối của Hạ Vân Phong một chút.
Nhưng sắc mặt Hạ Vân Phong lại khá trấn định, không có chút nào biểu hiện là bị kích động. Chỉ có dưới đáy mắt lười biếng kia ẩn ẩn lộ ra vào phần mệt mỏi mà thôi, không thể nhìn thấy điều mà hắn muốn.
Ngao Dương có chút thất vọng.
Ngao Dương tách chân y ra, gắt gao dán sát ở mặt sau của y. Ngao Dương ôm thân thể y, ái muội nhu, vuốt: “ Kêu mấy tiếng nghe chút nào”. Hắn nói nhỏ….
Nửa ra lệnh, nửa dụ hoặc Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong thong thả lắc đầu. Y hiện tại chỉ cần phát ra một âm thanh nhỏ thôi cũng sẽ bị Hoằng Dạ phát hiện, hơn nữa động tác cũng không thể quá mạnh. Nhưng y lắc đầu khiến cho Ngao Dương rất bất mãn.
Ngao Dương dùng sức đỉnh y một cái.
Chi dát —
Nệm phát ra tiếngrất nhỏ……
Hạ Vân Phong nhịn không được nghiêng đầu nhắc nhở Ngao Dương:“Không cần đánh thức đại ca ngươi.” Y không muốn bị Hoằng Dạ nhìn thấy nhưng Hạ Vân Phong vừa nói ra miệng thì đã có chút hối hận.
Bởi vì y càng không muốn thì Ngao Dương lại càng muốn làm.
Ngao Dương thích làm trái lại lời nói của y.
Cho nên.
Mấy phút kế tiếp Ngao Dương khiến giường nhẹ nhàng lung lay một trận, bất quá Hoằng Dạ ngủ thật say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Vân Phong lúc này mới yên tâm.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào, ngươi mới có thể vừa lòng.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu, miễn cưỡng nói. Khi y nói chuyện không có phát ra âm thanh, chỉ có tiếng thở nho nhỏ.
Nhưng đủ để biết y đang nói cái gì.
“Ngươi nằm thẳng.” Ngao Dương bảo y.
Hạ Vân Phong thong thả điều chỉnh tư thế, y nằm thẳng ở dưới thân Ngao Dương, cả người Ngao Dương đều đặt ở trên người y, ngay cả mặt cũng dính sát vào y, độ ấm truyền đến từ thân thể kia khiến cho trái tim y đập mãnh liệt. “ Mở chân ra ” Ngao Dương tiếp tục phân phó y. Hai người nói chuyện đều không phát ra tiếng mà chỉ động môi nhưng cả hai dù nhìn cũng biết đối phương đang nói cái gì.
Đem chân mở ra……
Chân Hạ Vân Phong thực không có phương tiện, y có chút đăm chiêu nhìn Hoằng Dạ ngủ say bên cạnh liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Ngao Dương vẻ mặt lạnh lùng, đang từ phía trên buông mi mắt xuống nhìn y.
Chân Hạ Vân Phong cử động không thuận tiện. Y có chút đăm chiêu nhìn Hoằng Dạ đang ngủ say bên cạnh. Y liếc mắt nhìn Hoằng Dạ rồi lại nhìn về phía Ngao Dương vẻ mặt lạnh lùng ở phía trên đang rũ mắt xuống nhìn y.
Y vẫn dựa theo yêu cầu của Ngao Dương mà làm, tuy rằng y hành động không tiện nhưng vẫn thong thả mở hai chân ra……
Động tác của y hơi cứng ngắc, thủy chung đều lười biếng. Chỉ cần là người có chút không kiên nhẫn sẽ cảm thấy động tác của y rất chậm. Mà Ngao Dương lại tự nhận là người có kiên nhẫn bằng không có một số việc hắn đợi mười mấy năm cũng sẽ không làm xong. Nhưng thật sự động tác của Hạ Vân Phong có khi làm cho hắn có chút không thoải mái, Hạ Vân Phong thật giống như thực miễn cưỡng cũng thực ủy khuất.
Đây chính là điều trước kia ở trên người người khác chưa từng phát sinh qua, nhiều năm qua như vậy Ngao Dương mặc kệ ở bên ngoài “ ôm ” ai thì đối phương đều cam tâm tình nguyện bao gồm cả lão bà Lạc Thanh Nghiên. Tất cả họ đều chủ động yêu thương nhung nhớ cho dù lúc ấy hắn vẫn còn là “ Ngốc tử ” thì bên cạnh vẫn không thiếu nữ nhân, căn bản không ai dám cự tuyệt hắn.
Thế nhưng……
Hạ Vân Phong ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt không vui, điều này làm cho lòng tự trọng của Ngao Dương cảm thấy bị hạ nhục. Nam nhân này đã bị nhiều người chơi đùa vậy rồi còn dám ở trước mặt hắn khó chịu
Ở trong mắt Ngao Dương thì thái độ này của Hạ Vân Phong bị xem là không có đạo lý. Hắn muốn đập nát tấm mặt nạ kia của Hạ Vân Phong nhưng mỗi lần như vậy Hạ Vân Phong đều dùng cái bộ dáng lười biếng này nhìn hắn……..
Tỷ như hiện tại……
Phần thành thục trầm ổn chắc chắc của Hạ Vân Phong kia, làm cho Ngao Dương có đôi khi thực căm tức.
Lúc này.
Hai tay Hạ Vân Phong tự nhiên khoác lên trên giường, hai chân y dựa theo Ngao Dương phân phó tách ra, cả người y bị Ngao Dương đặt ở dưới thân, y nhìn chăm chú vào Ngao Dương không chớp mắt.
“Vừa lòng chưa?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi.
“Dùng chân kẹp chặt thắt lưng của ta.” Ngao Dương lại tiếp tục bảo y làm động tác, nhìn thấy ánh mắt Hạ Vân Phong hơi hơi có chút biến hóa hắn biết Hạ Vân Phong không vui, cho nên hắn lập lại một lần nữa.
Hạ Vân Phong cũng dựa theo Ngao Dương nói mà làm, chân y nhẹ nhàng mà kẹp chặt thắt lưng hữu lực kia.
Trên thân hai người đắp một tấm chăn mỏng manh, áo ngủ màu tím cùng sàng đan bằng gấm làm cho làn da tái nhợt của Hạ Vân Phong càng thêm bắt mắt, làn da Ngao Dương lại thực khỏe mạnh……
Ngao Dương nắm hai tay Hạ Vân Phong, đem hai tay Hạ Vân Phong ấn ở trên gối đầu, chăn phủ lên trên lưng Ngao Dương, chỉ có thể nhìn thấy phía dưới chăn ngẫu nhiên sẽ có động tác thong thả.
Còn muốn như thế nào?
“Vào không được.” Ngao Dương cảm thấy có điểm khó khăn. Bởi vì Ngao Dương cảm thấy quá chặt, cho nên hắn bảo Hạ Vân Phong lại đem chân mở ra thêm chút nữa: “Như vậy mới tiện cho ta đi vào.”
Thuận tiện……
Được……
Vì để cho Ngao Dương cảm thấy thuận tiện, y dựa theo yêu cầu của Ngao Dương, cố gắng mở ra một chút……
“Hiện tại được chưa?” Hạ Vân Phong chậm rãi hỏi, chỉ có thể nhìn thấy cử động môi mới biết y đang nói cái gì, bởi vì Hạ Vân Phong căn bản là không muốn để cho Hoằng Dạ nghe thấy.
Nhưng Ngao Dương lại cứng rắn muốn làm.
Y thật khó xử.
“Tốt lắm.” Ngao Dương nếm thử hai cái, mới chen được vào một chút: “Ngươi bình thường không phải thường xuyên làm sao? Vì sao lại chặt như vậy?” Ngao Dương lại chất vấn y.
“Không có thường xuyên làm.” Hạ Vân Phong vững vàng trả lời hắn, y cũng không phải loại người như Ngao Dương nghĩ, y cũng không phải mỗi ngày đều muốn.
Y rất ít.
Chỉ là ngẫu nhiên.
Hơn nữa trải qua một năm hầu như không chú ý đến phương diện này, y cũng không biết Ngao Dương nói chặt rốt cuộc là khích lệ y hay là đang vũ nhục y. Bởi vì y biết rõ, trong lòng Ngao Dương, y chẳng qua là một cái rác rưởi không cần mặt mũi mà thôi. Mỗi một câu lúc trước Ngao Dương mắng y, mỗi một chữ lúc đó y đều nhớ rõ. Bất quá y cũng không để ý.
Tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng y cảm thấy mình thiếu Ngao Dương rất nhiều, bị mắng vài câu, bị chỉ trích vài câu thật ra cũng không sao cả, y không phải là chưa từng bị nhiều người mắng qua.
Lúc này.
Hai tay Hạ Vân Phong bị Ngao Dương ép ở trên gối đầu, hơn nữa Hạ Vân Phong đã muốn dựa theo yêu cầu Ngao Dương bày xong tư thế, Ngao Dương cúi đầu theo ngực Hạ Vân Phong nhìn xuống……
Tuy rằng ánh sáng không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy rõ tất cả tình huống trong chăn. Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương đang điều chỉnh tư thế, Ngao Dương một bàn tay ép hai tay của y, một bàn tay giữ chặt thắt lưng y……
Theo động tác của Ngao Dương, chăn theo đường cong lưng của Ngao Dương chậm rãi đi xuống, trượt xuống đến bên hông hai người. Bụng dưới Ngao Dương ép chặt bụng Hạ Vân Phong, khuôn ngực đầy đặn trẻ trung của hắn cũng đè nén khuôn ngực có khuynh hướng cảm xúc nhu thuận kia của Hạ Vân Phong, hơi thở hai người rất gần nhau.
Hơi thở của Hạ Vân Phong rất nhẹ, trong phế quản y tràn đầy hơi thở của Ngao Dương. Ybất giác nhìn về phía Ngao Dương, lại nhìn thấy Ngao Dương vẻ mặt lãnh đạm cùng bất mãn……
Hạ Vân Phong biết chính mình đã không có đường lui rồi.
“Còn có cái gì không hài lòng?” Hạ Vân Phong giật giật, không tiếng động hỏi Ngao Dương. Bởi vì biểu tình của Ngao Dương nói cho y biết, bộ dáng Ngao Dương tựa hồ thực không hài lòng.
Cho nên y chủ động mở miệng hỏi Ngao Dương.
“Không có không hề vừa lòng.” Ngao Dương còn đang kiên nhẫn tiến vào, bởi vì còn chưa có hoàn toàn đi vào cho nên hắn một bên nói chuyện, một bên không dấu vết động thân.
Hạ Vân Phong cũng có thể rõ ràng cảm giác được mỗi một động tác thật nhỏ của Ngao Dương, nhưng lại duy độc không cảm giác được tâm Ngao Dương. Y miễn cưỡng rũ mắt xuống nhìn về nơi mình cùng Ngao Dương đang gắn chặt vào nhau……
Lòng y đang nhảy loạn.
Nhìn nhìn lại Hoằng Dạ ngủ say bên cạnh……
Hoằng Dạ ngủ thật sự an ổn, chăn chỉnh tề đắp ở trên người hắn, ngũ quan của Hoằng Dạ thập phần tinh xảo, ngủ phi thường an ổn, khuyên tai kim cương ở trên vành tai Hoằng Dạ vẫn lóe sáng như trước. Hạ Vân Phong không thể tưởng tượng được bộ dạng Hoằng Dạ bị đánh thức sau đó nhìn thấy y cùng Ngao Dương như vậy, y chỉ có thể bảo Ngao Dương không được gây ra động tĩnh quá lớn.
Tầm mắt Hạ Vân Phong trở xuống trên gương mặt soái khí mà lãnh đạm kia của Ngao Dương, nhìn thấy Ngao Dương ngoài miệng nói vừa lòng, nhưng vẫn bày ra loại biểu tình kia, thực hiển nhiên là không hài lòng.
“Nếu cũng đã vừa lòng rồi vậy ngươi vì sao còn bày ra loại vẻ mặt này?” Hạ Vân Phong cảm thấy hai mắt lãnh đạm kia của Ngao Dương, tràn ngập bất mãn cùng vũ nhục đối với y.
Ngao Dương vẻ mặt cười lạnh nhìn y: “Vậy ngươi hy vọng ta dùng cái loại biểu tình gì đối với ngươi?” Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong thực không biết liêm sỉ, “ôm”y cũng đã thực nể tình rồi.
Còn bày ra vẻ mặt khó chịu với hắn……
Hạ Vân Phong bị Ngao Dương hỏi đến nỗi không thể lấy gì để đáp trả. Ngao Dương chăm chú theo dõi y, chờ đợi y trả lời nhưng ánh mắt khinh bỉ kia của Ngao Dương làm cho Hạ Vân Phong bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Hạ Vân Phong cũng không trông cậy vào Ngao Dương có thể ôn nhu một chút, cho nên y không có tiếp tục nhiều lời, nhưng Ngao Dương ngay khi nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn nhắm hai mắt lại …
Hắn cố dùng sức đỉnh Hạ Vân Phong một cái. Cú đâm thật mạnh này khiến cho hai người bất đồng trình độ mà hút không khí. Hạ Vân Phong ngăn chặn hơi thở của mình đồng thời cảm giác được Ngao Dương đã thật sự đem y nhồi vào. Vô luận là thân thể hay là hơi thở đều hoàn toàn chiếm đoạt tất cả của y, tràn đầy sưng trướng…….
Ngao Dương cũng cảm giác được sự chặt chẽ của Hạ Vân Phong, cảm giác được gắt gao nuốt trọn kia làm cho hắn phi thường sảng khoái. Thế nên hắn cúi đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong vẻ mặt miễn cưỡng.
Hắn nắm cằm Hạ Vân Phong, hỏi y: “Ngươi nói,nếu hiện tại ta đánh thức đại ca, hắn sẽ có biểu tình gì? Hắn về sau sẽ nhìn ngươi như thế nào?” Hắn hỏi còn thật sự hỏi Hạ Vân Phong
Trả thù……
Này hoàn toàn là trả thù đối với Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương muốn vươn tay lay tỉnh Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong vươn tay bắt được cánh tay Ngao Dương, thành công ngăn cản Ngao Dương, Ngao Dương cúi đầu nhìn y……
“Buông tay.”
“Ta không buông.” Hạ Vân Phong nắm chặt hắn, cố ý không chịu thả.
Ngao Dương nhìn thấy trong con ngươi Hạ Vân Phong thoáng trở nên tỉnh táo cùng vài tia khẩn trương, bất an khó có được. Lần này hắn thu tay lại, nói với Hạ Vân Phong:“Không kêu cũng được.”
Không kêu cũng được……
Nghe được Ngao Dương nói như vậy Hạ Vân Phong mới xem như yên tâm. Bởi vì đèn trong phòng đã sớm tắt đi, chỉ có thể nương ánh trăng chiếu vào phòng, y mới có thể thấy rõ tình huống trong phòng.
Giường không có lay động, chỉ ngẫu nhiên phát ra tiếng vang rất nhỏ……
Ngao Dương đè ở trên người Hạ Vân Phong, chỉ thấy chăn phủ lên bên hông hai người nhịp nhàng thong thả mà lại có tiết tấu. Ngao Dương làm như vậy thật cố sức.
Bởi vì phải làm thật cẩn thận cho nên động tác so với bình thường phải nhẹ hơn không ít. Bất quá hắn rất dùng sức, chăn phủ bên hông hắn theo động tác của hắn đang không ngừng dao động.
Hơi thở Hạ Vân Phong thực nóng, liền chiếu vào môi Ngao Dương, y cố ý muốn tránh đi môi của Ngao Dương, nhưng hô hấp của Ngao Dương thủy chung đều dừng lại ở bên môi y.
Hơi thở Hạ Vân Phong thực nóng, liền phả vào môi của Ngao Dương. Y cố ý muốn tránh khỏi đôi môi của Ngao Dương nhưng hô hấp của Ngao Dương thủy chung đều dừng lại ở bên môi của y.
Ngao Dương đang ở đánh giá y.
Quan sát y.
Hạ Vân Phong lại đang cảm giác Ngao Dương, cố gắng tiếp nhận Ngao Dương, thật sâu bao dung Ngao Dương. Y biết Ngao Dương làm như vậy rất cố sức, bởi vì muốn động lại phải cẩn thận đề phòng Hoằng Dạ.
Ngao Dương một bàn tay giữ hai tay Hạ Vân Phong, một bàn tay chống đỡ giường bên sườn thắt lưng Hạ Vân Phong. Ngao Dương đè lên Hạ Vân Phong, làm cho lưng Hạ Vân Phong di động lên trên……
Hạ Vân Phong nắm chặt gối đầu, bởi vì ở tư thế này có thể cho Ngao Dương càng thêm xâm nhập “ tìm kiếm”, Hạ Vân Phong đem đầu thong thả hướng sang một bên.
Theo xâm nhập của Ngao Dương, lông mi y đang rung động.
Nhẹ nhàng……
Miễn cưỡng ……
Khó có thể phát hiện……
Bất quá Ngao Dương lại thấy được, đại khái qua bốn mươi phút sau, Ngao Dương mới “ôm” y xong. Trên người Hạ Vân Phong chảy ra mồ hoi, càng gần đến phút cuối,động tĩnh của Ngao Dương lại càng lớn.
Giường đã hơi lay động, suy nghĩ của Hạ Vân Phong đã sớm bị quấy rầy.
Hai người đều đang thở.
Trên người Hạ Vân Phong có chút mồ hôi tinh mịn, Ngao Dương giải quyết xong cũng còn chưa rời đi, còn đang chạm vào địa phương khiến thân thể y run lên kia.
Cuối cùng.
Ngao Dương ghé vào trên người y nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong cũng nghiêng đầu thở……
Nhưng….
Y mỏi mệt nghiêng đầu liền nhìn thấy Hoằng Dạ chính là đang mở to hai mắt lẳng lặng nhìn bọn hắn chằm chằm, trên giường nhất thời đều không có tiếng động gì, Hoằng Dạ không biết khi nào đã tỉnh rồi. (=..= chít mịa ràu) ( động như thế mà không dậy thì có là trâu bò ngủ à:v)
Hạ Vân Phong càng không biết, Hoằng Dạ rốt cuộc đã nhìn trong bao lâu.
Bất quá.
Nhìn biểu tình kia của Hoằng Dạ, cái nên xem, cái không nên xem không sai biệt lắm cũng đều thấy được rồi.
Bởi vì……
Hoằng Dạ đang gắt gao nhìn hai bọn họ chằm chằm, vẻ bình tĩnh quỷ dị trong mắt kia, vô phong vô lãng (= ko sóng, ko gió, ý chỉ sự bình lặng) không có chút kích thích nào, nhưng càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm.
Hạ Vân Phong lại cảm thấy ánh mắt nhìn như trầm ổn vững vàng này của Hoằng Dạ kì thực ẩn chứa hơi thở nguy hiểm vô hạn, thật giống như dã thú đang quan sát con mồi.
Liền giống như tùy thời sẽ công kích con mồi, Hạ Vân Phong nhất thời có loại cảm giác sắp bị ăn sống nuốt tươi, ánh mắt Hoằng Dạ ổn định đến không có chút nào dao động.
Ánh mắt bình ổn như vậy…
Lãnh tĩnh như thế, làm cho sống lưng Hạ Vân Phong có chút phát lạnh.
Ngao Dương nhìn thấy Hoằng Dạ tỉnh, hắn vẫn nằm ở trên người Hạ Vân Phong. Bất quá khi nhìn thấy Hoằng Dạ gắt gao nhìn chằm chằm hai bọn hỌ, hắn mới xoay người nằm xuống phía sau Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong cùng Ngao Dương đắp cùng một cái chăn, Ngao Dương cũng không nói chuyện, Hạ Vân Phong cũng không mở miệng, Hoằng Dạ cũng chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ. Một lát sau……
Hoằng Dạ mới mở chăn mình ra: “Lại đây.” Lời này của hắn là đối với Hạ Vân Phong nói, hắn không nghĩ tới mình ngủ thẳng đến nửa đêm, bị choàng tỉnh sau đó lại nhìn thấy một hình ảnh hương diễm như vậy.
Hạ Vân Phong muốn tiến vào trong chăn của Hoằng Dạ, nhưng Ngao Dương lại chế trụ thắt lưng y, không cho y đi……
Ngao Dương đem mặt dán ở trên mặt Hạ Vân Phong, lạnh như băng nhìn về phía Hoằng Dạ: “Đại ca, đánh thức ngươi rồi, thực ngại quá.” Hắn nói rất không có thành ý mà ngữ khí cũng thật lãnh đạm
“Là ta quấy rầy ngươi.” Hoằng Dạ thực khách khí đáp lại hắn một câu sau đó lấy tay hất cái tay đang ôm thắt lưng Hạ Vân Phong của Ngao Dương ra. Hắn vươn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong qua, đem Hạ Vân Phong trực tiếp kéo lại đây.
Hạ Vân Phong lập tức liền ngửi được cỗ mùi thản nhiên trên người Hoằng Dạ. Tuy rằng Ngao Dương cũng sẽ xịt nước hoa nhưng mùi trên người hai người thực không giống nhau……
Mùi trên người Hoằng Dạ rất đạm mà mùi trên người Ngao Dương lại tươi mát. Cả hai đều mang theo hơi thở riêng mà chỉ mình mới có, ngửi vào đều rất dễ chịu, Hạ Vân Phong cũng không chán ghét.
Mà trên người Hạ Vân Phong lại còn luôn mang theo mùi thuốc lá thản nhiên, tắm rửa xong lại mang theo mùi sữa tắm.
Hoằng Dạ ôm lấy Hạ Vân Phong sau đó thay Hạ Vân Phong đắp chăn lại, trầm mặc nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Rất muốn sao?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi Hạ Vân Phong có phải cần đến như vậyhay không.
Hắn còn đang ngủ, Hạ Vân Phong thế nhưng liền cùng Ngao Dương ở bên cạnh hắn làm cái loại sự tình này.
“Đệ đệ ngươi muốn.” Hạ Vân Phong không có giấu diếm Hoằng Dạ, y lười biếng nói xong, liền bán híp mắt dựa vào người Hoằng Dạ nghỉ ngơi, hơn nữa Hoằng Dạ cũng thuận thế ôm y.
Động tác của Hoằng Dạ thực ôn nhu, nhưng lại ôm rất chặt.
Tim Hạ Vân Phong đập thật nhanh.
Bởi vì Hoằng Dạ hôn má y một cái.
Chính là……
Y không có nhìn thấy ánh mắt Hoằng Dạ, lướt qua đầu vai y dừng ở trên người Ngao Dương.
Trong con ngươi trầm ổn của Hoằng Dạ ẩn ẩn dấu diếm vài phần nguy hiểm, lông mi cao thấp của hắn đều dày đậm khiến cho đường cong đôi mắt hắn phá lệ rõ ràng…..
Ánh mắt hắn bình tĩnh đến mức làm cho người ta có chút cảm giác áp lực hít thở không thông……
Bất quá Ngao Dương cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Ngao Dương cũng sẽ không bị ánh mắt của ai đó hù dọa mà Ngao Dương cũng sẽ không bị dọa như thế. Cho nên hắn lạnh như băng nhìn lại Hoằng Dạ, ánh mắt hai người giống như đang giao chiến….
(Đa Mộng: đọc xong chương này với chương sau ta bấn Hoằng ca quá đi a a a lăn lộn)