Dụ Tội

Chương 244

Tất cả mọi người cũng không dám động nữa.


Hạ Vân Phong lại không nghĩ tới Ngao Dương cũng dám đi theo y đến, còn dám to gan trực tiếp xông vào nơi này, hoàn toàn là vô pháp vô thiên. Nếu đổi thành người khác đã sớm bị cấp dưới của y chộp tới hành hung. Bởi vì Ngao Dương là nhi tử y, hơn nữa bản thân Ngao Dương cũng có chút bản lĩnh, cho nên cấp dưới của y chỉ dám ngăn cản chứ không dám nổ súng.


“Muốn nổ súng thì nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của ta.” Ngao Dương thúc giục người của Bắc đường, hắn cũng không cố kỵchút nào: “Không nổ súng liền đi xuống hết cho ta.” Hắn bảo mấy người cầm súng đi ra.
Nhưng không ai động.


“Lời của ta chính là lời của Vân gia, chẳng lẽ ngay cả lời của Vân gia các ngươi cũng không nghe?” Ngao Dương thong thả đi về phía trước vài bước, căn bản là không ai dám nổ súng.
Giờ phút này.


Hoằng Dạ còn đang thay Hạ Vân Phong chà xát lưng, Hạ Vân Phong miễn cưỡng giương mắt ý bảo mấy huynh đệ Bắc đường đều đi ra ngoài trước. Mấy người này mới vừa đi, Ngao Dương liền đóng cửa lại tiến vào.
Hắn hoàn toàn không có bận tâm, an vị ở bên giường chờ bọn họ tắm rửa xong.


“Vì sao chỉ mang đại ca đến, không mang theo ta đến? (=.,= này còn phải hỏi sao?)” Ngao Dương ngồi ở bên giường đụng đến chăn trên giường thực mềm, ánh mắt hắn theo cái màn giường mỏng manh trên giường nhìn về phía nơi đang đặt dục dũng.


Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Hoằng Dạ đang thay Hạ Vân Phong chà xát lưng, chẳng được bao lâu chợt nghe thấy tiếng Hạ Vân Phong miễn cưỡng vang lên: “Ngươi gần đây đều ở nhà chiếu cố ta cũng mệt mỏi rồi, khó được có thời gian nghỉ ngơi. Ngươi như thế nào không ở nhà ngủ, còn chạy theo đến đây?” Hạ Vân Phong chậm rãi hỏi lại hắn.


Ngao Dương bị hỏi đến nói không nên lời.
Trong phòng lâm vào im lặng.
Sau đó.
Cũng chỉ nghe được động tác tắm rửa phát ra tiếng vang rất nhỏ, thật lâu chợt nge thấy âm thanh Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ không coi ai ra gì nói chuyện với nhau. Ngao Dương đến cũng đến rồi, căn bản không có người quản hắn.


Cũng không có người để ý tới hắn.
Bởi vì Hạ Vân Phong tự mình không thể chống chân, dưới thân không thể dùng sức, Hoằng Dạ đành phải một bàn tay ôm Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên đùi hắn. Độ cao như vậy khiến cho Hạ Vân Phong so với Hoằng Dạ cao hơn một khúc.


Trước người Hạ Vân Phong khoác một cái khăn tắm, trên mặt nước khăn mặt cũng trôi nổi ngăn trở thân thể lẫn nhau, hơi nước mông lung ở cách gian chậm rì rì bay lên.


Gian phòng tắm là gian mở cho nên từ bên ngoài có thể trực tiếp nhìn vào, tường đều là bằng gỗ, ở phía trên cao ở phòng trong có một cửa mái di động được thiết kế để sử dụng trong hệ thống thông gió ……
Ngao Dương an vị ở trên giường, lạnh lùng nhìn hai bọn họ chằm chằm.


Đùa cái gì chứ?
Thế nhưng vụng trộm, vô thanh vô tức mang theo đại ca đến Bắc đường, lại còn để cho đại ca nhập hội, trước đó hắn ở bên ngoài đều xem trộm hết rồi, hắn quả thực là không thể nhịn được nữa.
Có ý tứ gì?


Để cho hắn lưu lại làm việc nhưng lại không an bài việc cho hắn, hắn đã đem nhi tử mang về biên cảnh rồi nhưng Hạ Vân Phong vẫn không an bài việc cho hắn. Mấy ngày trước trong lòng hắn hơi cân bằng lại một chút, dù sao Hạ Vân Phong cũng chưa an bài việc cho đại ca làm, thế nhưng hiện tại đại ca đều có việc để làm, cũng chỉ có hắn không có gì làm, có ý tứ gì……


Đây là Hạ Vân Phong đang cố ý cười nhạo hắn không năng lực?
Hay là……
Cảm thấy hắn quá non……


Sắc mặt Ngao Dương khá là khó coi, hắn sẽ chờ Hoằng Dạ cùng Hạ Vân Phong tắm rửa xong, nhưng hắn cũng không biết Hạ Vân Phong đang hưởng thụ Hoằng Dạ phục vụ kia, chính đang lười biếng nhìn chăm chú vào hắn.


“Ngươi không ngại mọi người cùng nhau ăn cơm đi?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu, chậm rãi hỏi Hoằng Dạ. Bởi vì Ngao Dương tự mình lại đây, y cũng không thể đuổi Ngao Dương trở về.


Đầu Hoằng Dạ dán ở trên cái lưng bóng loáng của Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu: “Đương nhiên không ngại.” khi hắn nói chuyện hơi thở đều phun ở trên lưng Hạ Vân Phong.


Trên mặt Hạ Vân Phong lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Vậy là tốt rồi.” Chỉ cần nhi tử không ngại, vậy không có vấn đề gì, cảm giác được Hoằng Dạ nhéo nhéo ngón tay y.
Y hơi hơi thấp nghiêng đầu……
Lúc này……


Hoằng Dạ lại ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu đem môi tiến lại đây, đôi môi Hạ Vân Phong liền vừa lúc dán lên khóe môi Hoằng Dạ, đường nét sườn mặt Hoằng Dạ rất đẹp……


Ngao Dương vừa ngẩng đầu liền đúng lúc xuyên qua tấm rèm kia thấy được một màn hai người đang hôn nhẹ này, hình ảnh hắn nhìn thấy là Hạ Vân Phong đang chủ động “Hôn” Hoằng Dạ.
Mẹ nó… (=..= cái thằng… chúa zô ziên)


Ngao Dương đột nhiên rất muốn mắng thô tục, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người phía sau tấm rèm, nghe bọn họ nhỏ giọng nói chuyện. Thẳng đến nửa giờ sau Hạ Vân Phong tự mình thong thả tiêu sái đi ra……
Hạ Vân Phong tẩy sạch trước.


Trên người y mặc áo ngủ thực đơn bạc, bởi vì là mùa hè, thời tiết hơi nóng. Bất quá nghỉ hè ở ngọn núi lớn này cũng cũng không tệ lắm vì chân của y chưa khỏi hẳn.
Cho nên hành động không quá phương tiện.


Lần này Hạ Vân Phong đến nơi đây mang theo hành lý mới tới, y chuẩn bị ở trong này trụ hai tháng. Ở qua mùa hè này, đợi đến mùa thu lại trở về, nơi này là sơn trang nghỉ hè tốt nhất ở Bắc khu.


Cũng là nơi tư nhân của Hạ Vân Phong, nơi này hết thảy đều tràn ngập cổ xưa, người hầu nữ đều mặc sườn xám. Người hầu nơi này vừa là người hầu, vừa là người quan hệ xã hội.
Giúp đỡ tiếp đãi, lại phụ trách hầu hạ……


Cho nên ở trong này nơi nơi đều được nhìn thấy nữ nhân mặc sườn xám, bất quá nơi này rất ít gặp người ngoài, cho dù là môn sinh của Bắc đường nếu không có chuyện quan trọng cũng không thể tiến vào.
Nơi này thực an toàn.
Cũng thực mát mẻ.


Hạ Vân Phong đỡ giường đi rất chậm, lúc y vừa muốn đi đến bên giường, liền nhìn thấy Ngao Dương đột nhiên vươn tay hướng về phía y, Ngao Dương cũng không phải cam tâm tình nguyện muốn đỡ y.


Hắn là muốn chờ Hạ Vân Phong nắm tay hắn sau, lại dùng lực kéo Hạ Vân Phong một phen, bởi vì đáy lòng Ngao Dương cảm thấy bắp đùi Hạ Vân Phong vốn là không có việc gì.
Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong từ đầu tới đuôi đều là đang làm bộ!
Đều là đang tranh thủ đồng tình mà thôi!
Nhưng…..


Hạ Vân Phong chỉ nhìn tay Ngao Dương liếc mắt một cái, thong thả đi về phía trước hai bước: “Ta tự đi là được rồi.” Y thế nhưng cự tuyệt Ngao Dương nâng.
Lúc Hạ Vân Phong ngồi xuống, cái trán đã có chút mồ hôi.
Thực hiển nhiên là mệt mỏi.


Hạ Vân Phong nói với Ngao Dương y chuẩn bị ở trong này ở hai tháng, bảo Ngao Dương hôm nay ở đây nghỉ ngơi, sáng ngày mai tự mình trở về, nhưng Ngao Dương không đáp ứng y.
“Ngươi ở trong này bao lâu, ta liền ở bấy lâu.” Ngao Dương lạnh lùng thản nhiên nói xong, đã nghĩ vươn tay bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong.


Nhưng Hạ Vân Phong như có như không né động tác của Ngao Dương, sau đó chậm rãi mặc áo: “Ngươi mang hành lý đến đây sao?” Y một bên cài cúc áo, một bên lười biếng hỏi Ngao Dương……


“Ngày mai sai người đem lại đây.” Ngao Dương cũng trả lời thập phần rõ ràng, hắn lại vươn tay muốn túm quần áo Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong lui ra sau này, thong thả nằm xuống…… (=..= quá tam ba bận nga ca)
Ngao Dương lại bắt trượt vào khoảng không……


Hạ Vân Phong lười biếng nghiêng thân nằm ở trên giường, bán híp mắt muốn nghỉ ngơi. Y không nói tiếng nào coi như là ngầm đồng ý yêu cầu của Ngao Dương, y muốn ngủ rồi……
Ba —


Bàn tay Ngao Dương dừng ở trên đùi Hạ Vân Phong, đánh cho phi thường vang dội, điều này làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy làn da có chút đau đớn, Hạ Vân Phong lập tức liền nhíu mày.
Chân Hạ Vân Phong đều bị đánh cho có chút phiếm đỏ……


“Ngươi làm cái gì?” Hạ Vân Phong có chút mỏi mệt nhìn chằm chằm Ngao Dương, y thong thả đem chân đặt ở trên đùi Ngao Dương (=..= ta lạy thúc luôn): “Buổi tối muốn ở lại nơi này cùng ta và đại ca ngươi ăn cơm hay không?”
Y lười biếng hỏi ý kiến Ngao Dương.


“Dù sao ta cũng chưa ăn cơm.” Ngao Dương đứng lên đi mở tủ gỗ ra tìm một cái khăn mặt, trực tiếp đi phòng trong tắm rửa. Bên trong mặc dù có mộc dũng nhưng cũng có vòi sen có thể tắm.
Ngao Dương vừa mới tiến vào, Hoằng Dạ liền đi ra.


Trên cổ Hoằng Dạ đắp khăn mặt, hắn chỉ vây quanh một cái khăn tắm liền cứ như vậy đi ra, nước trên người hắn đều lau khô, hắn ngồi ở bên giường nghỉ ngơi.
Sau đó……


Hắn đem chân Hạ Vân Phong đặt ở trên đùi mình, hắn biết một số nơi trên bắp chân Hạ Vân Phong đều chưa có tốt, cho nên động tác hắn rất nhẹ thay Hạ Vân Phong mát xa.


Hạ Vân Phong một bên sườn nằm nghỉ ngơi, một bên hưởng thụ Hoằng Dạ phục vụ, mười ngón tay thon dài mà xinh đẹp kia của Hoằng Dạ đang thay Hạ Vân Phong nắm bóp lòng bàn chân……


Bởi vì Hạ Vân Phong không phải thường xuyên đi đường, cho nên trên chân y không có vết chai, nhưng bàn chân y cũng không nhỏ, thật sự là chân nam nhân, hơn nữa chỗ gót chân của y, có một vết thương nhợt nhạt thản nhiên.


Hoằng Dạ thế này mới phát hiện Hạ Vân Phong trước kia tựa hồ đã từng bị thương, cònbị thương không nhẹ, dấu vết kia tuy rằng mờ nhạt, nhưng đó là tồn tại chân thật.


“Thoải mái không?” Hoằng Dạ cúi đầu thay Hạ Vân Phong nhéo chân, ngón tay thon dài của hắn bao lấy chân Hạ Vân Phong, động tác không nặng không nhẹ nhu lộng chân Hạ Vân Phong.


“Thực thoải mái.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng gật đầu, y thật không ngờ Hoằng Dạ sẽ làm đến loại sự tình này, Hoằng Dạ niết thật đúng chỗ, làm cho cả người y đều thư thái.


Hạ Vân Phong cả người mềm nhũn ở trên giường, áo ngủ trên người y rất mỏng, cũng thực ngắn, y chỉ cần động tác rất chậm xoay người cũng sẽ khiến cho áo ngủ dán làn da bị kéo lên trên……
Động tác trên tay Hoằng Dạ có chút tạm dừng.


Nhưng Hạ Vân Phong lại lười biếng ngăn cản hắn: “Đừng có ngừng.” Y thực hưởng thụ……
Lòng bàn chân đang nóng lên.
Toàn thân đều thực thoải mái.
Cái loại cảm giác này làm cho y thực thả lỏng, toàn bộ thân thể đều tê dại.


“Nơi này sao?” ngón tay Hoằng Dạ nhẹ nhàng mà nắm chân y, Hoằng Dạ sẽ chủ động hỏi y thoải mái hay không, đau hay không đau, lại hoặc là cảm giác được không.
Hơn nữa……
Tay Hoằng Dạ còn không ngừng điều chỉnh vị trí, nhẹ nhàng mà xoay động, thấy Hạ Vân Phong sắp ngủ, Hoằng Dạ mới buông chân y ra.


Đột nhiên vang lên tiếng ho khan đem Hạ Vân Phong đánh thức……
Hạ Vân Phong vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngao Dương đứng ở bên cạnh, còn vẻ mặt cười lạnh đánh giá y, tựa hồ đang nhắc nhở Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong kiểm điểm một chút.


Hạ Vân Phong kéo chăn bên cạnh qua miễn cưỡng đắp ở tại trên người: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới ăn cơm.” Y quyết định trước ngủ một giấc dậy lại đi ăn cơm……
Hoằng Dạ đổi một bộ quần áo ngủ, liền đi ra ngoài gọi món ăn.
Trong phòng liền còn lại Ngao Dương cùng Hạ Vân Phong.


Ngao Dương trên người chỉ vây quanh một cái khăn tắm, Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương cởi xuống khăn tắm liền xốc chăn lên tiến vào nằm, Ngao Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói với y.


“Ngươi thực đã ngủ hay là giả ngủ?” khoảng cách giữa Hạ Vân Phong cùng Ngao Dương thực gần, hơi thở vững vàng của Ngao Dương liền phun ở bên môi y, y nói xong, Ngao Dương liền mở mắt ra.


Ngao Dương nhìn y trong chốc lát, mới nói: “Ngươi có biết hay không đại ca ở trong giới giải trí thực được hoan nghênh?” Hắn không đầu không đuôi hỏi Hạ Vân Phong một câu……


“Ta biết.” ánh mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong dừng ở trên khuôn mặt không hề tỳ vết kia của Ngao Dương, y biết rõ mị lực nhi tử mình.


“Vậy có biết đại ca có một bạn gái là mối tình đầu hay không, tuy rằng hiện tại chia tay rồi, nhưng nữ nhân kia vẫn thực thích hắn, mỗi lần đều mượn các loại nhân vật nổi tiếng để thân cận với đại ca.” Ngao Dương vươn tay lắc lắc cằm Hạ Vân Phong, ngón tay hắn nhu vuốt đôi môi hơi phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong, ánh mắt hắn ở trên người Hạ Vân Phong lưu luyến……


“Ta cũng biết.” Hạ Vân Phong đều biết, bất quá y cảm thấy mấy cái này cũng bình thường, không có gì là không ổn, con của y được hoan nghênh, này tự nhiên là chuyện tốt.
Y hẳn là cao hứng.


“Đừng để cho ta đoán đúng chứ.” Ngao Dương vươn tay ôm thắt lưng y, xoay người đem y đặt ở dưới thân, “Ngươi là không phải thích đại ca của ta?” Hắn không e dè chất vấn Hạ Vân Phong.
Hắn đè nén Hạ Vân Phong, không cho Hạ Vân Phong lộn xộn.


“Ta thích.” Hạ Vân Phong thong dong trả lời Ngao Dương, tiếng nói của y thực thành thục, tràn ngập từ tính.
“Đừng nói với ta là các nhi tử ngươi đều thích.” Ngao Dương không lớn không nhỏ nhéo nhéo cằm y, dù sao gần đây Hạ Vân Phong ở nhà không thiếu lần bị hắn niết, bị hắn sờ.


“Ta đều thích.” Hạ Vân Phong cũng thừa nhận.
Không có một phụ thân nào mà không thích nhi tử mình, đây là đạo lý thực bình thường, cũng không có gì ngượng ngùng khi thừa nhận, cho nên y nói thực thản nhiên.


Hạ Vân Phong hất tay Ngao Dương ra, y muốn ngủ nhưng Ngao Dương muốn lộng y, không cho y ngủ, tay Ngao Dương niết, xoa thắt lưng y, không cho y ngủ……


“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Hạ Vân Phong đành phải bảo hắn mở miệng nói, hắn đã từng đáp ứng mộtyêu cầu của Ngao Dương, Ngao Dương nếu muốn, tùy thời đều được nói với y.
“Ta có yêu cầu.” Ngao Dương rốt cục nghĩ tới yêu cầu mà mình muốn là cái gì.


Hạ Vân Phong bảo hắn có yêu cầu liền nói, Ngao Dương lại thần bí tiến đến bên tai y nói thật lâu, Hạ Vân Phong nhăn mày lại, sắc mặt có chút khó xử, y vừa định thối lui……
Nhưng…..


Ngao Dương lại nắm chặt y: “Chính ngươi đáp ứng quavới ta, hôm nay muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm.” Hắn thực độc đoán yêu cầu Hạ Vân Phong phối hợp hắn.


“Yêu cầu kia của ngươi thực quá đáng.” Hạ Vân Phong cảm thấy yêu cầu của Ngao Dương, làm cho y có chút khó có thể mở miệng, muốn y làm như thế nào……


“Rất đơn giản, vậy không cần yêu cầu nữa.” Ngao Dương cũng có cách nói, phát hiện Hạ Vân Phong muốn động, muốn cự tuyệt nhưng Ngao Dương lại gắt gao ngăn chận y.
Hạ Vân Phong trầm mặc.


Y trầm mặc thật lâu mới gật đầu đáp ứng yêu cầu của Ngao Dương: “Ta đáp ứng ngươi.” Y thong thả giật giật môi, đáp ứng yêu cầu hoang đường lại vô lễ kia của Ngao Dương.


“Vậy có phải tốt hơn không, Vân gia.” Ngao Dương vươn tay vỗ vỗ thắt lưng, biểu tình trên mặt dị thường thỏa mãn, nhưng so với vẻ mặt hơi nhíu mi của Hạ Vân Phong, hắn xem như thần thái thăng hoa rồi……


Buổi tối hôm nay Hạ Vân Phong vốn không có ăn cơm, y ngủ thẳng đến nửa đêm mới bị Ngao Dương sờ tỉnh, y vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hoằng Dạ ngủ đối diện y……
Hoằng Dạ nhắm mắt ngủ thật sự im lặng……


Nhưng Ngao Dương ôm y ngủ, hai tay cũng rất hạnh kiểm xấu, y muốn gạt tay Ngao Dương ra, nhưng Ngao Dương lại dán tại bên tai y nhắc nhở y: “Ngươi đã đáp ứng với ta, không cần đổi ý……”
Không cần đổi ý……
Áo ngủ Hạ Vân Phong bị Ngao Dương thong thả tháo ra……
Tim Hạ Vân Phong cũng đập nhanh hơn.


Hơi thở y đang dần dần tăng thêm, Ngao Dương động tác chậm rãi cởi bỏ vạt áo y, cảm xúc của y cũng thoáng trở nên có chút khẩn trương……
Y rõ ràng cảm giác được sườn mặt Ngao Dương dán ở trên má mình, hơn nữa hai tay Ngao Dương từ sau tới trước ôm y, đang ở chậm rãi cởi áo ngủ y ra……