Dụ Tội

Chương 212

Hạ Vân Phong theo bản năng sờ sờ ví tiền trong túi, tấm ảnh kia khẳng định là nhi tử Ngao Dương, y cũng không kịp nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống lắc lắc Ngao Dương.
“Nhi tử.” Y vỗ vỗ mặt Ngao Dương.
Nhưng Ngao Dương không có tỉnh.
Y lật Ngao Dương lại, dò hơi thở Ngao Dương, coi như bình thường.


“Ngao Dương, nhi tử……” Y lặp lại gọi Ngao Dương vài tiếng.
Ngao Dương thủy chung đều không có phản ứng, y đành phải đem Ngao Dương trực tiếp cõng trở về, động tác của y rất chậm, cõng thật lâu mới đem Ngao Dương đưa đến biệt thự.


Tự y đem Ngao Dương ẩm lên lầu, tắm cho Ngao Dương, thay đổi quần áo cho hắn, kiểm tra xem trên người có vết thương hay không, bảo thuộc hạ lấy thuốc đến, y ôm Ngao Dương một chút.
Ngao Dương vẫn hôn mê.


Hạ Đông trở về sau nhìn thấy Ngao Dương, có vẻ hơi chút ngoài ý muốn, “Hắn như thế nào lại ở chỗ này?” Hắn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong, hắn giống như an ủi vuốt vuốt lưng Hạ Vân Phong……


Y đã sớm cho phép Hạ Đông làm loại động tác thân mật này, dù sao Hạ Đông là con của y, y đem chuyện tình trước đó đều nói cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông đi nghỉ ngơi.
“Đừng tìm.” Hạ Vân Phong biết tìm cũng vô dụng.
Căn bản tìm không thấy nữa……


Hạ Đông mệt mỏi cả ngày, trở về đã đi nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong ở lại trong phòng thủ bên Ngao Dương, y tùy thời đều phải lưu ý Ngao Dương có phát sốt hay không, nơi này không có bác sĩ thực phiền toái.
Bất quá hoàn hảo……
Ngao Dương không có dấu hiệu phát sốt.


Hạ Vân Phong vẫn ngồi ở bên giường theo dõi hắn, y phát hiện lúc Ngao Dương ngủ, lại ngoan lại im lặng, cũng sẽ không tùy tiện lộn xộn, đều vẫn duy trì một tư thế……
Cùng bình thường hoàn toàn là hai loại khác nhau……
Hơn nữa.
Ngủ thật ngon……
Y nhìn thật lâu.
Thẳng đến……


Lông mi Ngao Dương nhẹ nhàng chấn động.
Sau đó.
Y nhìn thấy Ngao Dương thong thả mở hai mắt, Ngao Dương chỉ là có chút mờ mịt theo dõi y……
Qua thật lâu.
Ngao Dương mới ra tiếng: “Đây là chỗ nào?” giọng hắn rất ám ách, nghe có vẻ rất khó chịu, tựa hồ thực khát nước……


Hạ Vân Phong đưa nước cho hắn uống.
Động tác y thực cẩn thận, rất chậm đỡ Ngao Dương uống xong nước.
Y cũng không có lập tức trả lời câu hỏi của Ngao Dương.


Y quan sát Ngao Dương một hồi lâu mới nói với Ngao Dương: “Nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta thiếu người khác rất nhiều tiền, cho nên chạy nạn đến địa phương này (=..= tưởng Ngao nhi ngốc rồi?)……”
Hạ Vân Phong nói dối……
Y không muốn nói dối, nhưng vì con của y, y phải nói dối.


Y trầm ổn nhìn chằm chằm Ngao Dương, đang chờ Ngao Dương phản ứng.
Nhưng Ngao Dương lại vững vàng nhìn y, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó Hạ Vân Phong tiếp tục nói thêm: “Ta là ba ba ngươi, ngươi là con thứ hai của ta, ngươi còn bốn huynh đệ.”
Y nói được rất chậm……


Duỗi tay thay Ngao Dương lôi kéo chăn, thay Ngao Dương đắp lại……
Gặp Ngao Dương không nói lời nào, y lại tiếp tục nói: “Ngươi có một đệ đệ cũng cùng chúng ta chạy nạn đến đây, mấy huynh đệ khác đều thất lạc rồi.” Y nói đến thiếu chút nữa chính mình cũng tin.


Nhưng Ngao Dương lại thẳng tắp theo dõi y, nghe Hạ Vân Phong tường thuật sau, Ngao Dương chậm rãi giật giật môi, “Bệnh thần kinh.” Hắn rõ ràng mắng Hạ Vân Phong có bệnh……
Hạ Vân Phong có chút tiếc nuối nhìn hắn (=..= thúc muốn Ngao nhi ngốc a? ta cũng muốn lăn lộn)……,


“Ngươi có chứng vọng tưởng?” Ngao Dương cảm thấy nam nhân này thật sự hết thuốc chữa, loại chuyện ngày xửa ngày xưa này cũng có thể bịa ra.
“Ta còn nghĩ đến ngươi……” Hạ Vân Phong muốn nói lại thôi.
Y nghĩ đến Ngao Dương mất trí nhớ rồi……


Bình thường dưới loại tình huống này đều đã mất trí nhớ, hoặc là như thế nào đó, nhưng Ngao Dương lại đều nhớ rõ……
“Ngươi nghĩ rằng ta mất trí nhớ rồi?” Ngao Dương nói thay y, sau đó bật cười, “Ngươi nghĩ thật dễ dàng.”
Hắn nói xong sau.


Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong thực thiên chân, lớn tuổi như vậy rồi còn nằm mơ, cái loại nói dối này thế nhưng cũng nói ra được, nhưng hắn nói xong, lại cảm thấy ngữ khí mình tựa hồ quá nặng.
Hạ Vân Phong không nói.


Y đút Ngao Dương uống một chén canh gà sau liền vẫn bảo trì trầm mặc, “Còn nửa tháng mới đến kỳ hạn trả tiền, ngươi nóng vội tìm đến ta như vậy, ta hiện tại cũng lấy không ra tiền.”


Hạ Vân Phong lần này đến đây, là tới kiểm hàng, thuận tiện muốn ở mấy ngày, im lặng nghỉ ngơi một tháng lại trở về, còn có thể ngẫm lại biện pháp giải quyết lô hàng kia.
Hiện tại sự tình không có biện pháp.
Liên tiếp xảy ra bại lộ, con của y từng đứa từng đứa đều theo đến đây……


Nếu Ngao Dương biết lô hàng kia, ở trong tay của y, Ngao Dương nhất định sẽ hận chết y, khẳng định cũng sẽ tưởng tẫn biện pháp tra tấn y, nhục nhã y……
Cho nên Hạ Vân Phong cũng làm cẩn thận.


Y biết lô hàng này là Ngao Dương cấp cho Nam khu Hán đường, hiện tại hàng đã mất, khẳng định thực sốt ruột, y hỏi Ngao Dương lô hàng kia tìm được chưa, “Muốn hay không ta giúp ngươi tìm?”
Y đích thực cũng đang đi tìm……


Ngao Dương cũng không phải ngốc tử, không có khả năng dễ dàng bị y lừa như vậy, “Ngươi là không phải muốn dùng lô hàng kia đến đổi số tiền bán đấu giá?” Ngao Dương đã nghĩ kỹ rồi, nếu Hạ Vân Phong nói đúng, hắn lập tức đáp ứng.
Nhưng…
“Không phải.” Hạ Vân Phong lắc đầu.


“Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?” Ngao Dương cảm thấy lần này Hạ Vân Phong làm có chút quá phận, vô thanh vô tức cướp đi hàng của hắn như vậy, nếu không phải người của hắn tra ra Hạ Vân Phong rời bến rồi.
Bằng không hắn bây giờ vẫn chẳng hay biết gì……


Hắn là tìm những người ở Bắc đường mới hỏi ra Hạ Vân Phong có cái chỗ tránh nạn như vậy, hắn liền tự mình đem du thuyền chạy đến, lại không biết như thế nào tiến vào mới tốt, rõ ràng giả bộ bất tỉnh.


Kết quả Hạ Vân Phong thật đúng là đem hắn mang trở về, hơn nữa hắn còn thoải mái ngủ một giấc, tỉnh lại sau phát hiện nam nhân Hạ Vân Phong này vẫn là ngồi ở bên giường hắn.
Hắn có chút mờ mịt……
Hắn không nghĩ tới.


“Ngươi còn muốn uống nước hay không?” Hạ Vân Phong lo lắng hắn thiếu nước.
“Tránh ra.” Ngao Dương không cảm kích.
“Ngươi đã đói bụng hay chưa?” Hạ Vân Phong vẫn là không có buông tha cho.
“Đói chết cũng không phải việc của ngươi.” Ngao Dương chán ghét cau mày.


Hạ Vân Phong đem chén nước đưa cho hắn, nhưng lúc này đã bị Ngao Dương hất ra: “Ta đã nói không uống, muốn uống chính ngươi uống, tránh xa một chút.”


Ngao Dương thân thủ vung lên, liền đem chén nước kia đánh ngã, dòng nước nóng bỏng hất vào trên tay Hạ Vân Phong, nam nhân chỉ là kêu rên một tiếng, liền đứng lên đi ra ngoài.
Ngao Dương trong lòng thực phiền.
Nam nhân này cướp hàng của hắn, còn ở nơi này giả mù sa mưa, nhìn liền chán ghét.


Nhưng hắn phát hiện khi Hạ Vân Phong quay trở lại đã băng chỗ bị thương lại rồi, bất quá có chút sưng đỏ, sau đó trong tay lại cầm một chén nước, vẫn là đưa cho hắn, “Uống đi.”
“Ta sợ ngươi hạ độc.” Ngao Dương lại hất ly nước.
Lần này.


Nước đều bị hất vào trên người Hạ Vân Phong, bất quá chỉ là nước ấm, một chút cũng không nóng……


Hạ Vân Phong rất muốn chỉ vào hắn, giáo huấn hắn một chút, hoặc là lấy này nọ đánh hắn một cái, nhưng nhi tử Ngao Dương này càng là dùng cái loại phương pháp này, lại càng là vô dụng……
Cho nên.
Y chỉ là nói: “Ta lại đi đổ thêm một ly.” Y nói chậm, đi cũng chậm.
Dù sao.


Lúc y trở lại, cầm trên tay một ly nước ấm, thong thả đưa cho Ngao Dương, “Không có độc, ta uống trước cho ngươi xem.” Nhìn thấy Ngao Dương không nhúc nhích, y làm mẫu trước.
Y uống một ngụm.
Sau đó đưa cho Ngao Dương, lần này Ngao Dương tiếp nhận cái chén.
Giây tiếp theo.


Toàn bộ cái chén kia đều bay về phía Hạ Vân Phong, toàn bộ đều nện ở trên người y, áo ngủ y toàn bộ bị làm ướt hết, trên tóc y cũng lây dính bọt nước……


“Cái chén ngươi uống qua, ghê tởm như vậy còn đưa cho ta uống.” Ngao Dương sau khi nói xong, nhìn thấy trong mắt Hạ Vân Phong hiện lên vài phần thần sắc bi thương, trong lòng hắn thống khoái. (thằng mất dạy >”<).
Thời điểm mẹ hắn chết, so với cái này còn khổ sở hơn gấp ngàn lần, vạn lần……


Cái chén kia bị rơi bể.
Liền vỡ ở bên chân Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong tha dép lê qua, đi ra ngoài, lần này lại cầm một chén nước tiến vào, chính là đặt ở đầu giường.
Bất quá.
Ngao Dương cảm thấy mỗi lần y đi ra ngoài đổ nước đều phải đổ thật lâu……


“Ngươi muốn hướng ta báo thù, dù sao cũng phải chừa chút khí lực đi.” Hạ Vân Phong lười biếng nhìn Ngao Dương liếc mắt một cái, phát hiện Ngao Dương lạnh lùng theo dõi y, y liền bỏ tầm mắt hắn qua một bên……
“……” Ngao Dương nhìn chằm chằm y cũng không nói chuyện.
Chằng qua..


Ánh mắt Ngao Dương rất lãnh đạm.
Thật giống như đang nhìn người xa lạ, giống như muốn đâm bị thương tâm Hạ Vân Phong.


Nói như thế nào thì bọn họ trước kia cũng có qua vô số hôn môi, cùng thân mật ôm nhau, làm một phụ thân, y thậm chí còn cho phép Ngao Dương chạm vào thân thể y, giống như cẩu nằm úp xuống đểcho nhi tử cỡi……


Nhưng mặc kệ y làm như thế nào, thái độ Ngao Dương đối với y thủy chung cũng không thay đổi.
Y lại không thể khóc.
Lại không thể đem chính cốt nhục huyết mạch tương liên của mình làm như thế nào, y chẳng qua là muốn thái độ Ngao Dương đối với y tốt một chút, nhưng Ngao Dương cũng không thèm bố thí cho y.


“Đường ống nước của biệt thự hỏng rồi, nước là lấy từ giếng ở bên ngoài.” Hạ Vân Phong đứng ở bên giường, không có nhìn Ngao Dương, “Phải đi rất xa mới có thể lấy được nước, ngươi đừng lãng phí nữa.”
Ngao Dương cười lạnh.
Hoàn toàn không cảm kích.


Bởi vì chuyện a Lục, vả lại Hạ Vân Phong hôm nay cõng Ngao Dương đi một đoạn rất xa, y phi thường mệt mỏi, hơn nữa Ngao Dương còn ác ngôn như vậy, y biết mình không thể đứng ở nơi này nữa.


Bởi vì y sợ nhịn không được, nếu Ngao Dương nói thêm chút lời khó nghe như thế này nữa, nước mắt y sẽ nhịn không được tràn mi mà ra.
Hốc mắt Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, y không quá thoải mái nhu nhu hai mắt: “Ta đi ngủ, có việc thì gọi ta.” Y muốn xem như sự tình gì cũng chưa phát sinh qua.


Đáy mắt lười biếng của y chuyển dời, theo từng giây, vẻ mặt trầm ổn cùng ánh mắt đang từng chút từng chút bị phá hủy, ánh mắt và thái độ lạnh lùng của Ngao Dương thật giống như gông xiềng xích sắt, làm cho đáy mắt Hạ Vân Phong lay động rất nhỏ……
Ngao Dương không trả lời.


Hạ Vân Phong đi ra ngoài.
Thẳng đến.
Hạ Vân Phong sau khi ra ngoài, ánh mắt Ngao Dương mới rơi xuống lên mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, giữa đống thủy tinh trong suốt kia mơ hồ có vài vết máu……
Ngao Dương sửng sốt.
Nam nhân kia bị thương……
Hạ Vân Phong mới vừa đi ra liền lập tức đỡ tường……


Y muốn lô hàng kia của Ngao Dương cũng không phải muốn đổi lấy thứ đấu giá kia, chẳng qua y muốn khiến nó trở thành lợi thế để nhi tử sớm một chút trở lại bên cạnh y mà thôi……


Cho dù y đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng lúc đối mặt thái độ lạnh lùng của Ngao Dương, y cũng không nhịn được cảm thấy khổ sở, cảm thấy thương tâm, không nhịn được cổ xúc động muốn khóc kia.


Y sẽ không ở trước mặt Ngao Dương lộ ra một mặt yếu ớt này, nhưng như vậy cũng không có nghĩa tâm y làm từ sắt đá.
Y để ý nhi tử.
Cho nên,.
Y khổ sở.
Buổi tối hôm nay y không có ngủ, khiến cho ngày hôm sau lúc ngồi ở trên sô pha hút thuốc, vài lần đều muốn ngủ.


Hạ Đông ngồi ở bên cạnh y, ôm y, “Tối hôm qua không ngủ ngon sao?” Hắn ngủ rất trầm, không có chú ý tới tình huống Hạ Vân Phong tối hôm qua, nhìn thấy Hạ Vân Phong nháy mắt mấy cái, hắn nghiêng đầu hôn cằm Hạ Vân Phong một cái……
Vừa lúc……
Bị Ngao Dương vừa đi xuống lầu thấy được.


Ngao Dương vừa vặn nhìn thấy Hạ Vân Phong dựa vào Hạ Đông, một bên mềm nhũn tựa vào trên người Hạ Đông, một bên còn vuốt mặt Hạ Đông, còn nghiêng đầu cùng Hạ Đông lười biếng nói chuyện với nhau.


Hắn vừa định ra tiếng đánh gãy đôi “Cẩu nam nam” này, lại nhìn thấy Hạ Đông tiến lên, hôn trụ đôi môi Hạ Vân Phong……
Hắn đứng ở cầu thang nhìn thật lâu, thẳng đến Hạ Đông đi ra ngoài lấy cơm, hắn mới thong thả tiêu sái xuống lầu.


Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương xuống lầu, cũng chưa nói cái gì, nhưng Ngao Dương đi qua lại đem y từ trên sô pha bắt đứng lên, dương tay liền quăng y vài bạt tai……
“Ngươi này không biết xấu hổ.” Ngao Dương mắng rất khó nghe.
Mặt Hạ Vân Phong đều bị Ngao Dương đánh đỏ.


Y sửng sốt hai giây, còn ngăn Ngao Dương hai bàn tay, “Ngươi phát thần kinh cái gì……” Y lời còn chưa nói xong, lại bị một cái tát của Ngao Dương đánh đến cằm đều sắp trật khớp.
Y muốn đứng lên.
Nhưng mỗi lần đều bị Ngao Dương khấu trở lại……


Tay cùng chân y đều bị thương, căn bản là không phải đối thủ Ngao Dương, y chỉ cần có ý đồ muốn đánh trả, Ngao Dương sẽ động quyền đánh y trước, hơn nữa chỉ chuyên đánh vào mấy chỗ nhìn không thấy.
“Ngươi dám đánh ta?”


“Đánh ngươi thì thế nào? Khẩu tức của lão gia này nghẹn mười mấy năm rồi, đánh ngươi là tiện nghi cho ngươi rồi.” Ngao Dương đem áo khoác nện ở trên người Hạ Vân Phong, thân thủ che lại tầm nhìn của Hạ Vân Phong……


Hạ Vân Phong lúc này liền cảm giác được trên bụng mình đã trúng mấy quyền, y lúc trẻ cũng không ít lần bị người đánh qua, bất quá nắm đấm của Ngao Dương rất nặng, đánh thẳng đến y bị ho khan.
Tất cả cảm xúc của Ngao Dương giờ khắc này đều bạo phát……


Lửa giận trong lòng hắn đang cần phát tiết, hắn bắt lấy tay Hạ Vân Phong, vỗ vỗ hai má của y, “Ta khinh thường cái loại tư thái cao cao tại thượng này của ngươi nhất.”
“……”
“Ngươi là cái thứ gì, ở trước mặt nhi tử, ngươi muốn bày cái giá gì chứ……”


“Ta không có.” Hạ Vân Phong phủ nhận.
Y ở trước mặt nhi tử chưa bao giờ tự cao tự đại……
“Nếu ngươi thật sự áy náy, ngươi nên đem linh vị mẹ ta cúng, sớm tối gì cũng phải thắp một nén nhang.” Ngao Dương về nhà lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng không thấy qua trong nhà có linh vị.


Ngao Dương cảm thấy nam nhân Hạ Vân Phong này căn bản là không biết hối cải.
Hơn nữa.
Bên người còn có rất nhiều nữ nhân……
“Thực xin lỗi.” Hạ Vân Phong giải thích.
Y vẻ mặt có chút hỗn loạn.
Trừ bỏ xin lỗi.
Y không biết nên làm cái gì……


Hạ Vân Phong nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Ngao Dương có chút vặn vẹo, ánh mắt lười biếng mà trầm ổn của y hơi thương cảm, xuất hiện vài tia vết rách……
Y còn muốn chạy……


Nhưng Ngao Dương đem y đẩy ngã trên mặt đất, “Thực xin lỗi cần cái rắm gì.” Hiển nhiên hoàn toàn không cảm kích.
Hạ Vân Phong nhấc thân.
Ngao Dương lại dùng sức đạp y một cước, “Ta chỉ hỏi ngươi một lần, hàng của ta ở nơi nào?” Ta lại tiếp tục bị nhồi máu cơ tim bởi thằng Ngao Dê này