Dụ Tội

Chương 211: H

Hạ Vân Phong sai ba thanh niên đi ra ngoài canh chừng, nếu thấy có người lạ tiến lên đảo thì trực tiếp bắt lại, hôm nay Hạ Vân Phong đều đang suy nghĩ làm thế nào vận chuyển lô hàng này.


Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông và người mang mũ trùm đầu kia đi ngủ trước, y đang chuẩn bị tắm rửa lại phát hiện không có nước ấm, hỏi cấp dưới mới biết được……


“Ống nước bên ngoài vì lạnh nên bị đông cứng rồi, phía sau núi có suối nước nóng có thể tắm.” trước đó Hạ Đông đã tắm qua, còn nói với y là do ba thanhh niên ngoài kia nói cho hắn chỗ tốt đó.


Hạ Đông đang chuẩn bị xuống giường theo bồi Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong tỏ vẻ tự mình đi, “Ngươi nghỉ ngơi đi, tự ta đi, rất nhanh sẽ trở lại.” Y biết hôm nay Hạ Đông đi bộ rất xa.


“Thật muốn tự mình đi?” Hạ Đông ôm y, chôn mặt ở ngực y, chậm rãi cọ a cọ (lăn lộn), “Đường núi rất khó đi, hơn nữa một mình rất nguy hiểm……”


Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông mau ngủ, “Ta sống lớn như vậy rồi, còn cái gì chưa thấy qua, tắm rửa một tý mà thôi không cần phải cẩn thận như vậy.” Y cầm quần áo và khăn tắm ra cửa.


Hiện tại đã là đêm khuya rồi, y từ cửa sau đi ra ngoài, đường rất trơn, đường núi rất gấp khúc, kỳ thật cũng cách ngôi nhà rất gần, xuyên qua rừng cây theo thềm đá đi lên núi.


Sau khi tới, đi chưa được mấy bước liền thấy suối nước nóng, nơi này thập phần bí mật, được đám dây leo vây quanh ở giữa, hơn nữa cũng không phải quá lớn……
Nhưng mặt hồ có sương mù lượn lờ, hơi nước dày đặc……


Y đặt quần áo xuông bên cạnh rồi đi xuống tắm, nhưng y vừa xuống nước liền thấy cách đó không xa, bên bờ đang đặt một số quần áo, còn có một cái mũ trùm đầu nhìn rất quen mắt……
Hạ Vân Phong vốn đang hất nước lên người mình đã nhất thời ngừng động tác.
Cùng lúc đó.


Y nghe thấy tiếng mặt nước chuyển động, tựa hồ người phía sau lúc nhìn thấy y cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền cảm giác được người phía sau kia tiến sát lưng y.


“Đến tắm uyên ương dục với ta a? (uyên ương dục = đôi uyên ương tắm với nhau)” Người kia lập tức liền dán qua, ở bên tai y không tiếng động cười vài tiếng, sau đó hai tay trực tiếp cầm lấy cánh tay Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong luôn cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc……


“Biệt thự không có nước ấm.” Hạ Vân Phong muốn bỏ tay hắn ra, người kia lại xiết chặt cổ tay y, ngón tay tái nhợt của y cùng ngón tay thon dài của người nọ thong thả đan vào nhau……
Động tác này……
Cùng cảnh tượng nào đó đan xen cùng một chỗ……


Hạ Vân Phong thong thả nghiêng đầu, lười biếng nhìn về phía người phía sau, nhưng người nọ từ phía sau ôm y, ôm y kéo vào dưới đám dây leo đang bao phủ……
Khiến y chỉ nhìn thấy một cảnh tượng mơ hồ……


“Ngươi là ai?” Hạ Vân Phong thấp giọng hỏi hắn, cảm giác được người kia cứ ôm y như vậy, cũng không làm gì khác, hơi thở người kia bồi hồi ở bên môi y. (=..= đứng phía sau mà cứ như đứng phía trước)
Quen thuộc.
Quen thuộc đến mức khiến Hạ Vân Phong có chút sợ hãi.


Y nhịn không được dùng sức nhìn chằm chằm người kia xem, nhưng xung quanh tối đen một mảnh căn bản thấy không rõ, đèn pin của Hạ Vân Phong lại bị đặt ở bên kia, căn bản lấy không được.
“Ta là nhi tử ngươi.” Người kia hào phóng thừa nhận.


Y đương nhiên biết người này là con của y, bằng không cũng sẽ không tùy ý hắn làm càn như vậy, “Ta là hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là người nhi tử nào của ta, nói tên……” Y lười biếng yêu cầu.
“Ngươi ngẫm lại thử.” Đối phương xiết chặt ngón tay y, bảo y cố gắng suy nghĩ.


“Không biết.” Hạ Vân Phong không thể tìm ra sơ hở.
“Vẫn là ngươi không cần biết thì tốt hơn, có một số việc biết quá rõ ngược lại không phải chuyện tốt.” đôi môi người kia liền dán bên môi y, mỗi một lần người kia động môi đều loáng thoáng đụng tới môi y.


Nhưng Hạ Vân Phong lại thủy chung không biết tên của hắn: “Dù sao cũng phải biết xưng hô ngươi như thế nào.” Y ý bảo người kia nói một cái tên ra, bằng không y cũng không biết xưng hô như thế nào.
Tổng không thể “Này”, “Ngươi” hay “Người kia” linh tinh……


“Ngươi cứ đem ta trở thành đứa con trai thứ sáu của ngươi là được, ngươi chỉ cần gọi ta là a Lục, như vậy cũng được rồi,” não người kia xoay chuyển cũng rất mau, lập tức liền cho Hạ Vân Phong một đáp án.
Hạ Vân Phong đáp ứng.


Y căn bản không có đứa con trai thứ sáu, mệt hắn nghĩ ra được, bất quá có xưng hô tổng so với không có xưng hô vẫn tốt hơn……
Giây tiếp theo.


Hạ Vân Phong liền cảm giác được một vật thể mềm mại đụng phải môi y, sau đó dần dần đè ép, đáy mắt hơi mỏi mệt của y hơi chấn động, hơi thở quen thuộc kia bao phủ y.


Nhiệt độ nước nơi này rất cao, khiến thân thể y nóng lên, hơn nữa thân thể a Lục gắt gao dán phía sau y, khiến y nóng đến nỗi cái trán có chút mồ hôi.


Bên ngoài tuyết rơi rất nhỏ, rơi xuống trong hồ nước nóng cũng không ảnh hưởng nhiệt độ trong nước, bông tuyết thong thả bay xuống, một phân tán trên đám dây leo, đám dây leo này giống như một cái lưới lớn vây chung quanh bên ngoài suối nước nóng……


Rể cây rất tráng kiện, dây leo khá là mập mạp, Hạ Vân Phong bị hôn thoải mái đến nỗi không muốn động nữa, y không có phát hiện người phía sau kéo dây leo bên cạnh qua……
Nhưng rất nhanh y đã cảm giác được……


Dây leo tráng kiện kia được a Lục lôi kéo vòng quanh lên chân y, sau đó tới thắt lưng y, kéo dài đến cánh tay và ngực y, lần lượt quấn quanh buộc chặt ở trên người y, cuối cùng kéo tới sau thắt lưng y, buộc một cái nơ, dây leo thật dài kia tựa như một cái đuôi gắn ở phía sau y, toàn bộ quá trình y đều bị hôn……


Tay chân y đều được hoạt động, chính là trên người buộc dây leothực chặt, da y bị nắn lên, hình thái bày ra càng thêm đầy đặn……
Hơi nước kia hấp cơ thể y có chút phiếm hồng, môi y bị hôn ánh sáng màu càng thêm đầy đặn, hai taya Lục phân biệt chế trụ ngón tay y, không cho y lộn xộn.


“Có muốn làm không? (=.,=)” A Lục buông lỏng môi yra, đôi môi chậm rãi ma sát đôi môi ướt át của y,“Muốn liền cho ngươi.” A Lụcđang hỏi y là có phải cần không.


“Ta nói không muốn làm, ngươi sẽ không làm?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu, lười biếng tỏ vẻ,“Ngươi đều đem ta cột chắc rồi, ngươi còn hỏi ta.” Y khó hiểu phong tình (=..= là đại thúc rồi chứ có phải thanh niên đâu)……


“Cái này gọi là tình thú, ngươi cũng đều không hiểu.” hai tay A Lục vuốt ve lênda thịt bị nắn đột hiển ratrước ngực của y, bị nắnlại đích thực xúc cảm khá đầy đặn.
Nhu đến niết đi (=..=)……


Hạ Vân Phong thời điểm còn trẻ dáng người tốt lắm, hiện tại tuy rằng già đi không còn như trước kia, nhưng cũng kém không nhiều lắm, ở độtuổi này có thể bảo trì đến loại thân thể như vậy coi như là hoàn mỹ rồi.
Bất quá.
Màu da của y có vẻ hơi bệnh trạng……


“Ta không hiểu.” Hạ Vân Phong xác thực không hiểu hắn nói cái gì tình thú, y trước kia “ôm” nữ nhân cũng chấp nhận một kiểu, loại này nọ hiện tại chỉ người trẻ tuổi thích mà thôi.


“Không hiểu cũng không quan hệ, ngươi chỉ cần cảm thấy thoải mái là được.” hai tay A Lục ở trên người y chạy, theo sau thắt lưng y sờ đi xuống.
Rất nhanh.


Y liền cảm giác ngón tay a Lục xâm nhập rồi (=.,= giờ chắc các tỷ muội cũng hiểu đc xâm nhập cái gì rồi nhỉ? Cứ thấy xâm nhập thì biết rồi nhá), thong thả cọ xát nội vách tường của y, xâm nhập khai quật, dòng nước ấm kia cũng đi theo xâm nhập vào trong cơ thể của y……
Không chút khách khí xâm nhập……


Y cảm thấy a Lục đối loại chuyện này phi thường thành thạo, bởi vì a Lục không ngừng qua lại vuốt địa phương có thể làm cho y thoải mái đến chân nhuyễn kia, theo động tác của a Lục, hơi thở y không ngừng tăng thêm.
A Lục làm cho y xoay người lại, “Xoay lại đây, đối diện với ta.”


Hạ Vân Phong thong thả xoay người, cảm giác được ngón tay a Lục ngắn ngủi rút ra lại lần nữa nhét vào, một bàn tay a Lục ôm thắt lưng y, một bàn tay thỏa mãn y.
Hạ Vân Phong tựa vào bên cạnh ao, cả người cầm lấy dây leo, hưởng thụ a Lục phục vụ: “Ngươi rất quen thuộc chuyện này?”


A Lục cũng không để ý Hạ Vân Phong nói hắn kinh nghiệm phong phú.
A Lụcđểy đến trên bờ.
Cả người y bại lộ ở trong không khí lạnh, mà a Lục còn ngâm mình ở trong nước, cái loại cảm giác nháy mắt bị lạnh như băng vây quanh mãnh liệt này kích thích làn da mẫn cảm kia của y……


Y điều chỉnh tư thế thong thả mở chân ra (=..=)……
A Lụcsửng sốt.
Nhưng rất nhanh.
Hắn liền sờ lên cáiđùi bóng loáng củaHạ Vân Phong……
“Đừng dựa vào gần quá.” Hạ Vân Phong ra tiếng yêu cầu hắn, bởi vì hơi thở a Lục làm cho chân y thực ngứa.
Y vừa định khép kín chân.


Nhưng lại bị thong thả tách ra……
Khi y lại nghĩ khép kín hai chân lại, chân y đều bị dây leo cấp trói lại, căn bản là không thể đóng lại, một cỗ hàn khí chậm rãi lan khắp toàn thân y……


Y lặp lại một lần, nhưng a Lục lại thân thủ nhu lộng địa phương trước đó bị khai phá quanày: “Không tới gần, như thế nào ɭϊếʍƈ.” Hắn không tiếng động nói xong, liền thấu tiến lên……
Lập tức —


Miệng Hạ Vân Phong liền phát ra tiếng rên rỉ ái muội, y lập tức liền cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt kia lướt qua làn da y, theo đùi y trượt về phía địa phương đang bị a Lục nhu kia…..
Y ý đồ hất taya Lục ra, “Không cần niết loạn.”
Nhưng vô dụng.


Hai tay A Lục đang đỡ chân y, a Lục hỏi lại y: “Ta căn bản là không niết, ngươi là không phải muốn ta niết ngươi?” Hắn nói xong lại nhéo một cái……
Lập tức.
Chợt nge thấy âm thanh Hạ Vân Phong hút không khí……
Rất nhanh.


Hạ Vân Phong liền cảm giác được đầu lưỡi a Lục ở dưới thân y trượt, đầu lưỡi nóng ướt mà mềm mại kia thong thả xâm nhập y, hai tay của y nắm chặt dây leo cảm giác xâm nhập nóng rực.
Hơi thở A Lục liền chiếu vào giữa hai chân y.
“A Lục……”
“Ân?”


“Lấy miệng ra,” Hạ Vân Phong thân thủ chụp mặt a Lục, nhưng lại bị bắt được ngón tay, vững vàng nắm……


A Lục chẳng những không lấy ra, ngược lại càng thêm xâm nhập, tay cùng miệng đều cùng sử dụng làm cho toàn thân y như nhũn ra dựa vào dây leo, yvốn có chút lạnh, nhưng dưới sự trêu chọc của a Lục hàn khí đều bị xua tan.


Miệng Hạ Vân Phong ái muội “Ân” vài tiếng, y chỉ biết là a Lục ɭϊếʍƈ ythật lâu, đến khiy phóng thích mới thôi.
Y nghĩ đến đã xong.
Nhưng đó chỉ là vừa mới bắt đầu.


Y vừa định xuống nước, liền cảm giác được một cái gì đó so với ngón tay càng thô chen vào, nháy mắt liền lắp đầy y, cảm giác bành trướng kia làm cho y không thể khống chế được hút không khí.
Dây leo sáng bóng trơn mượt trực tiếp bị nhét vào (=..= lại SM)……


A Lục chặt đi một đoạn ném xuống, sau đó đem đoạn của dây leo còn lại kia đẩy vào trongthân thể Hạ Vân Phong, chiều dài vừa đủ, hơn nữa thực thô……


Hạ Vân Phong cảm giác được phần dây leo kia bị đẩy đến chỗ sâu nhất, nương theo chất nhũ trơn của cây nên không khó nhận như vậy, Hạ Vân Phong nhẹ nhàng động thì phần dây leo kia tựtrượt qua lại ngay tại trong thân thể.
Xung quanh quá tối.


Hạ Vân Phong cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy dây leo đen như mực, tầm mắt thực lạnh, bốn phía hơi nước làm ướt thân thể y, dưới tác động trượt qua lại của phần dây leo kia……
Bụng y càng ngày càng trướng……
Địa phương trước đó mới phát tiết qua của y lại có phản ứng rồi……


A Lục lấy tay dùng sức hướng vào bên trong đẩy, Hạ Vân Phong thoải mái đến mức thắt lưng đều đã tê rần, rõ ràng là mùa đông lạnh giá trên người y lại thấm đầy mồ hôi, mông y dán trên mặt đất cũng không cảm giác rét lạnh……
Chẳng được bao lâu.


Hạ Vân Phong liền cảm giác được a Lục thả lỏng đoạn dây leo kia ra, nhưng dây leo kia vẫn chôn ở trong thân thể y, ở một lúc im lặng ngắn ngủi sau, a Lục lấy đèn pin ra……
Chùm ánh sáng kia thẳng tắp chiếu vào Hạ Vân Phong……
Lúc này.


Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào đám dây leo chằng chịt, y hơi hơi nghiêng đầu, sương mù ngưng kết thành bọt nước theo cằm y thong thả nhỏ xuống……
Hai chân y rộng mở thật to……


Hết thảy đều bại lộ ở đáy mắt a Lục, a Lụcnương ánh đèn pin đứng ở bên cạnh nhìn y trong chốc lát (=..= đang ngắm cảnh đẹp), mới thân thủ sờ chân y: “Cảm thấy thoải mái không?”
A Lục đem phần dây leo kia hướng bên trong đẩy……


Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn hắn một cái, không có mở miệng nói gì, bởi vì y cảm thấy thực thoải mái, nhưng lại khó có thể mở miệng, a Lục không có làm đau y.
Ngược lại……
Rất kỹ xảo……


Hạ Vân Phong thong thả đem phần dây leo kia kéo ra ngoài, nhưng a Lục lại thong thả thay y nhét trở lại, qua qualại lại không dưới mười lần, Hạ Vân Phong hừ một lần so với một lần càng dễ nghe.
Hốc mắt y đều phiếm đỏ……


Cũng không biết qua bao lâu, a Lục đem đèn pin nhắm ngay địa phương làm cho Hạ Vân Phong thoải mái đến cả người như nhũn ra kia: “Thấy rõ ràng chưa, trăm ngàn lần không cần nháy mắt.”
Hạ Vân Phong cũng không nháy mắt.


Y cảm giác được a Lục đến gần rồi, một cái vật thể nóng bỏng dán chân y, sau đó nương theo nhũ cây kia chậm rãi để vào, hơn nữa từ đầu tới đuôi a Lục đều cầm đèn pin chiếu sáng.
Mỗi một cái chi tiết, mỗi một lần thong thả đẩy vào, hắn đều nhìn thấy rành mạch……


Tâm y sắp nhảy ra ngoài.
Phần dây leo kia cùng ngoạn ý kia cùng nhau được cất chứa, làm cho y thở hổn hển thật lâu mới bắt đầu thích ứng, khi y cảm giác được a Lục bắt đầu động, y bắt đầu “Ân” ra tiếng.
Trên lông mi y có chút hơi sương……


Y nhắm chặthai mắt cảm giác được a Lục hôn, cảm giác a Lục mỗi một lần xâm nhập, theo động tác của a Lục cùng phần dây leo luân phiên trượt kia, lông mi y không ngừng run run……


Y chưa từng có quacảm giác như vậy, cái loại khoái cảm khó có thể mở miệng này lan đầy toàn thân y, bị động tác mạnh bạonày đâm vào, trong tiếng Hừ lười biếng của y hỗn loạn tiếng khóc nức nở ái muội……


Hạ Vân Phong bị ngăn chặn ở trên thân dây leo, bị đặt ở trong tuyết, lăn qua lộn lại, bị “bế” thiệt nhiều lần, thẳng đến đầy bụng đều là nhiệt tình của a Lục, a Lục mới ôm y tắm rửa.


A Lụcbảo Hạ Vân Phong đem hàng đưa cho hắn, hắn đề nghị Hạ Vân Phong đem hàng cấp ném, nhưng Hạ Vân Phong không chịu, a Lục cũng không nhiều lời, ôm y tắm rửa sau.
Lại thay y đem quần áo mặc.


Hạ Vân Phong lấy qua đèn pin trong tay, hướng về phía a Lục mà chiếu, muốn nhìn bộ dạng hắnmột chút, nhưng lại nhìn thấy hắnđã đội mũ trùm đầu, không biết từ khi nào a Lục lại đem cái mũ khó coi kia đội vào rồi……


“Không khí lực.” Hạ Vân Phong bị a Lụckhiến cho không có khí lực, y từ đầu đến chân đều thư thái, yđể mặc a Lục thay y mặc áo ngủ màu xanh……
Mặc dép lê lông xù……


Mặc vào qυầи ɭót màu xám (=..= nữ vương), lại không có tất chân để mặc, y ý bảo a Lục ôm y trở về,“Ta mệt mỏi, đi không được.” chân y đều đã tê cứng, thắt lưng cũng không khí lực.


A Lục vừa ẩm y lên, y đã không quy củ muốn xả cái mũ trùm củaa Lục (=.,=), “Ngươi không biết là, ngươi đội cái mũ trùm đầu này thực buồn cười sao?” Y nói thực chậm……
A Lục không cho ycơ hội trộm kéo xuống, lập tức đã bắtlấy tay y.
Hạ Vân Phong suýt nữa ngã xuống.


“Ngươi ôm chắc, đừng lộn xộn, sẽ bị ngã xuống.” A Lục nhắc nhở y, bởi vì đường rất nguy hiểm, a Lục đi một đoạn sau, phát hiện Hạ Vân Phong luôn đang tại nhìn hắn……


Hắn đội cái mũ trùm xấu đến mức làm cho người ta ngủ không được này, tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, hé mở ra phần dưới của mũ trùm đầu, lộ ra cái cằm tinh xảo……


Áp lên đôi môi Hạ Vân Phong: “Cho ngươi tò mò, thật muốn ăn ngươi. (là răng? Hem hỉu T.T)” Hắn nhẹ nhàng cắn môi Hạ Vân Phong, cảm giác được Hạ Vân Phong vì ổn định thân thể mà ôm chặt cổ hắn……
Hắn cho Hạ Vân Phong một nụ hôn sâu sắc, ướt át lại ái muội……


Hạ Vân Phong phản bác hắn.
Nuốt trôi sao?
Nhưng bị a Lục hôn, y vốn không có nói nữa……
Hạ Vân Phong vốn tính ngày hôm sau y cùnga Lục đi xem tình hình chiếc thuyền đang ngừng bên ngoài kia, nhưng sáng sớm ba thuộc hạ liền vội vàng đến báo cáo tình huống cho Hạ Vân Phong……


“Vân gia, cái người mang mũ trùm kia không thấy nữa.” ba người trẻ tuổi kia thực sốt ruột.
Tay Hạ Vân Phong đang càicúc áo tạm dừng……
“Tìm khắp trên đảo chưa?” Hạ Vân Phong tạm dừng một lát sau, lại bắt đầu thong thả càicúc áo.
Lúc này.
Cửa mở.
Hạ Đông vào được……


“Nơi nơi tìm qua rồi, tìm khắp không ra người.” Hạ Đông bảo thuộc hạ của Hạ Vân Phong xuống dưới lầu thủ, chính hắn đem tình hình hắn biết nói cho Hạ Vân Phong.
“……”


Hạ Đông biết gìcũng đều nói cho y, “Hơn nữa tầng hầm tối hôm qua bị người cậy mở, lô hàng cũng không thấy, chiếcdu thuyền màu đen bên ngoài, hôm nay cũng không thấy nữa……”
Không thấy nữa……
Hạ Vân Phong vừa cài xong cúc áo, y nhíu mày, trong lòng có điểm không thoải mái……


Hạ Đông nhìn thấy Hạ Vân Phong sắc mặt không tốt lắm, hắn cũng không tiếp tục nói nữa: “Ta đi tìm tiếp xem, người kia hẳn là đi không xa, ta lái thuyền đi ra ngoài tìm xem.”
Hạ Vân Phong gật đầu.


Hạ Đông khởi động thuyền đi ra ngoài tìm, Hạ Vân Phong sai ba cái thuộc hạ, một cái lưu lại thủ, hai cái đi ra ngoài tìm, chính y cũng đi đến ven bờ nhìn xem, y đi không bao lâu, liền đạp đến một cáiáo khoác tây trang……
Có chút nhìn quen mắt……


Y nhặt lên xem xem phát hiện cái áo này hình như là của nhi tử y, y đi chưa được mấy bước lại nhặt được thêm một cái ví tiền, y mở ví tiền ra nhìn nhìn, phát hiện trong ví tiền chứa đầy thẻ……
Y lật hai cáilại nhìn thấy một ảnh chụp trẻ con mới sinh.


Đứa trẻ mới sinh còn híp mắt, mặt cùng tay nho nhỏ đều đặn, mặt còn nhiều nếp nhăn, thực hiển nhiên là vừa sinh ra không bao lâu, tâm tình Hạ Vân Phong có chút phức tạp gấp lại ví tiền.
Hạ Vân Phong đi về phía trước vài bước, ở một góc phía trước, có một người đang nằm trên bờ……


Hạ Vân Phong mới vừa đi đến gần, liền nhận ra người này……
“Ngao Dương……”
Hắn như thế nào đến đây……
Đọc 3 chương tiếp theo này ta thực muốn băm thằng Ngao Ngao ra làm trăm ngàn mảnh bầm bầm bầm phù phù lại bầm bầm bầm