Dáng vẻ thanh lệ trầm ổn như dòng nước hiền hòa của Lạc Tranh đã sớm làm tan chảy trái tim Louis Thương Nghiêu. Dưới bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng của hắn, nàng cũng không hề che dấu cảm xúc, ngước nhìn hắn bằng ánh mắt dạt dào tình ý.
Louis Thương Nghiêu bị nàng hấp dẫn, lại phát hiện thân thể mềm mại của nàng dưới thân hắn đang không ngừng run rẩy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là sự kết hợp của cảm giác đau đớn cùng mê đắm, tỏa ra vẻ phong tình đầy quyến rũ. Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đặt lên đó những nụ hôn triền miên, từng lần lại từng lần, đầy trân trọng như đối với bảo bối quý giá nhất trên đời.
"Thương Nghiêu..." Ánh mắt Lạc Tranh có chút mờ mịt, ngập ngừng lên tiếng, "Em...có phải em rất xấu hay không?" Nàng đột nhiên nhớ tới công chúa Deneuve.
Đưa ngón trỏ khẽ chặn lên môi nàng, hắn khẽ lên tiếng khiến mọi lo lắng trong lòng nàng tan thành mây khói.
"Anh chỉ thích nghe em gọi tên anh, thích nghe em nằm dưới thân anh kêu tên anh, cầu xin anh chậm một chút..." Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, thẩm thấu vào tận đáy lòng nàng.
Lạc Tranh hận một nỗi không thể dùng hai tay che mặt.
Louis Thương Nghiêu bật cười, gương mặt cương nghị tràn ngập vẻ phong tình, cũng không cho nàng thêm chút thời gian thích ứng, eo lưng mạnh mẽ thúc tới.
Lạc Tranh bật lên tiếng kêu có chút kinh hãi, giờ khắc này, nàng không chỉ cảm thấy thân thể được lấp đầy mà cả trái tim cũng ấm áp hơn bao giờ hết...
"Mèo cưng..." Louis Thương Nghiêu khẽ siết lấy thân thể Lạc Tranh, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương. Lòng bàn tay có chút thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của nàng, lại lần nữa cúi xuống, hôn lên má nàng, đem hơi thở nóng hổi phả lên da thịt nhạy cảm...
"Từ nay về sau, anh sẽ không buông em ra, anh sẽ vĩnh viễn giữ em lại bên mình, người khác đừng mơ tưởng chạm vào em dù chỉ một ngón tay..." Đôi môi mỏng của hắn lại lướt trên gương mặt xinh đẹp, ngón tay thon dài khẽ tăng thêm lực xoa nắn bầu ngực tròn đầy của nàng.
Thân thể trắng muốt trần trụi của Lạc Tranh không ngừng run rẩy, dưới bàn tay đầy ma lực của hắn không ngừng nở rộ. Dục vọng của hắn trong cơ thể nàng không ngừng căng trướng, mạnh mẽ đụng chạm thân thể nàng một cách nhịp nhàng.
Gò má Lạc Tranh đã sớm ửng hồng, khóe miệng xinh xinh khe khẽ vang lên tiếng rên rỉ mê hồn. So với những lần kích tình kịch liệt trước kia, lúc này đây hắn đem lại cho nàng cảm giác cực kỳ ấm áp cùng triền miên vô hạn.
"Nói yêu anh!" Hắn cúi đầu kề sát cánh môi nàng, hạ thân lại dùng sức đẩy tới.
"Uhm..." Thân thể Lạc Tranh bất giác thẳng tắp dưới sự cuồng dã của hắn rồi bắt đầu co rút lại và không ngừng run rẩy, nơi cổ họng nàng bật ra những tiếng ngâm nga khẽ khẽ hệt một chú mèo nhỏ mê người.
Đôi mắt đẹp đã sớm mờ mịt màn sương, những lời yêu thương vô thức lan tràn trên khóe môi nàng, "Em yêu anh..."
Những lời tình tứ của nàng khiến hắn hài lòng cười khẽ, mùi nước cạo râu thoang thoảng cùng mùi hoắc hương trên người hắn như hòa trộn, mang theo sự hấp dẫn đầy mê hoặc. "Mèo cưng...em là của anh. Có anh ở đây, em không phải sợ, có chuyện gì anh cũng sẽ giải quyết.
"A..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh hơi nhăn lại, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy dưới sự cuồng dã của một đợt tấn công mới của hắn.
Louis Thương Nghiêu động tình cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu khiến nàng cơ hồ nghẹt thở.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua dãy hành lang gỗ mộc, phản chiếu những gợn nắng lấp lánh trên mặt nước. Lạc Tranh chậm rãi tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, lười biếng nằm dựa vào khuôn ngực của hắn, tự động tìm tư thế thoải mái nhất, hệt một chú mèo con ngoan ngoãn, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim hắn.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như nhịp tim nàng và hắn hòa vào làm một, nàng cùng hắn không còn là hai cá thể riêng biệt mà hoàn toàn trở thành một thể. Nàng hít lấy hơi thở của hắn, lắng nghe từng âm thanh thuộc về riêng hắn.
Nghĩ tới đây, còn chưa mở mắt, trên môi nàng tràn ngập nụ cười có chút ngốc nghếch hệt như cành hoa nở rộ ngày xuân, xinh đẹp dị thường.
Louis Thương Nghiêu đã sớm tỉnh, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng ngắm nhìn người phụ nữ trong ngực, nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng.
Trái tim hắn như tan chảy, nàng rốt cục cũng hoàn toàn thuộc về hắn. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy tình yêu thật là kỳ diệu, thì ra, yêu một người lại có thể khiến người ta quên đi bản thân mình.
Nghe được tiếng "uhm" nhẹ cuả nàng, ánh mắt hắn lại càng thêm dịu dàng. Thấy nàng nở nụ cười lại không hề mở mắt, hắn không khỏi bật cười thành tiếng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, đau lòng cúi xuống thì thầm bên tai nàng, "Em tỉnh rồi?"
Tối qua, bởi vì hắn mất khống chế lại tham ăn, hết lần này tới lần khác điên cuồng chiếm hết nhiệt tình của nàng, lưu lại trên thân thể mềm mại của nàng bao nhiêu dấu vết của một đêm cuồng nhiệt khiến hắn giờ nhìn lại không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lạc Tranh nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp. Nàng vẫn không mở mắt ra mà chỉ dụi đầu vào ngực hắn, bộ dạng lười biếng hệt một chú mèo con mang theo sự cám dỗ mê người.
"Sao lại không chịu mở mắt ra nhìn anh?" Louis Thương Nghiêu khẽ hít sâu mùi hương thanh nhã quen thuộc trên thân thể nàng, dục vọng lại dần dần thức tỉnh. Hắn không khỏi thầm cảm thán bản lĩnh của tiểu yêu tinh trong ngực. Cho dù nàng không làm gì cũng vẫn khiến cho hắn nảy sinh dục vọng.
Lạc Tranh bị hơi thở nóng rực của hắn quấy phá, không khỏi cười nhẹ một tiếng rồi trả lời, "Em không dám mở mắt vì sợ khi mở mắt ra rồi, chẳng những anh sẽ biến mất mà mộng đẹp cũng không còn..."
Đêm qua, Lạc Tranh đã mơ một giấc mơ đẹp, khung cảnh trong giấc mộng hệt như những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua vậy. Louis Thương Nghiêu dịu dàng chăm sóc nàng cực kỳ chu đáo khiến nàng dù đang nằm mộng cũng mỉm cười đầy hạnh phúc.
"Nha đầu ngốc, sao anh lại biến mất được chứ? Mở mắt ra, nhìn anh một chút." Louis Thương Nghiêu sao lại không hiểu được tâm tư của nàng, cho nên, hắn lại càng cố ý trêu chọc nàng, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ xinh...
"Không muốn, em không muốn...Em thích như thế này, vòm ngực của anh thật ấm áp, giọng nói của anh rất êm ái..." Lạc Tranh căn bản cũng không nhận ra giọng nói của mình đã sớm lộ rõ ý nũng nịu, hệt như một đứa bé bày tỏ sự phản kháng yếu ớt. Cảm xúc này trước giờ nàng chưa từng có. Trước kia khi ở bên Ôn Húc Khiên, nàng cũng chưa từng làm nũng với hắn bao giờ, nhưng đối mặt với Louis Thương Nghiêu, nàng tựa như lại biến thành một đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, nàng không kìm lòng được lại duỗi tay ra ôm chặt lấy hắn. Nhưng chưa tới một giây sau liền hét lên thành tiếng, ngay sau đó, đôi mắt đẹp lập tức mở ra...
"Anh..."
"Chịu mở mắt ra rồi sao?" Hắn nở nụ cười xấu xa nhìn vẻ mặt đầy ngượng ngùng của nàng, không nhịn được lại vươn tay ôm chặt lấy nàng.
"Anh đừng động..." Lạc Tranh kinh hoàng mở to đôi mắt, cảm nhận rõ ràng dục vọng khổng lồ của hắn đã sớm thức tỉnh. Hai chân nàng vẫn bị hắn quấn lấy nên lúc này lại càng khiến hắn dễ dàng hành động hơn, quái thú khổng lồ nóng bỏng kia không ngừng chạm vào nơi thần bí của nàng.
"Không có cách nào cả, anh đã lên cơn nghiện với em mất rồi." Còn không đợi nàng kịp có phản ứng, Louis Thương Nghiêu đã cúi xuống đặt lên đôi môi căng mọng của nàng một nụ hôn nồng nàn, cái lưỡi của hắn cũng linh hoạt cạy mở khoang miệng nàng tiến vào, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, hấp dẫn nàng hòa vào với hắn."
"Uhm..." Hô hấp của Lạc Tranh dần trở nên gấp gáp, thanh âm ngọt ngào đầy gợi cảm như thẩm thấu tận đáy lòng Louis Thương Nghiêu.
Không thể kìm nén lâu hơn, hắn lại lần nữa áp chặt nàng xuống dưới thân, từng hơi thở nóng hổi đầy nam tính trên người hắn hòa với mùi hương thanh nhã trên cơ thể nàng, hai thân hình triền miên hòa vào làm một.
Ngắm nhìn đôi mắt đã mờ mịt màn sương của Lạc Tranh, đôi môi đỏ mọng hé mở, trong lòng Louis Thương Nghiêu không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn vô hạn. Có thể ngắm nhìn nàng như vậy, cuộc đời này hắn cảm thấy không còn gì tiếc nuối. Thỏa mãn thở một hơi dài, hắn lại cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.
Nụ hôn của hắn càng lúc càng cuồng nhiệt, thân thể hai người cũng không ngừng nóng lên, bàn tay to của hắn theo từng đường cong mê người trên thân thể Lạc Tranh từ từ trượt xuống cho đến khi chạm tới nơi tư mật của nàng.
Thẳm sâu trong đáy mắt hắn chợt ánh lên một tia tinh quái, nở nụ cười tà mị, bàn tay lại mạnh mẽ khám phá...
"Đáng ghét..." Lạc Tranh vội né sang một bên, nhìn gương mặt tràn đầy ham muốn của hắn, cười nhẹ một tiếng, cố tình nói, "Em không muốn lúc nào cũng phải thỏa mãn ham muốn cực đại của anh như vậy, hôm nay anh không phải đi làm sao?"
"Anh là ông chủ, chả lẽ lại không có quyền nghỉ ngơi?" Louis Thương Nghiêu cũng không vội vã bắt nàng, gương mặt tràn đầy hứng thú nhìn nàng chằm chằm như thể một con báo tinh ranh đang ngó chừng một chú nai con sắp sa vào cạm bẫy, nổi lên hứng thú muốn cùng nàng chơi trò đại bàng bắt gà con.
Chinh phục là thiên tính vốn có của mỗi người đàn ông. Người càng nắm trong tay nhiều quyền lực thì bản tính thích chinh phục lại càng mạnh mẽ. Chẳng phải con người là loài động vật cao cấp hay sao? Chỉ cần là động vật, sẽ có bản tính này.
"Em không quản anh muốn đi làm hay không. Tóm lại, em muốn rời giường đi tắm." Lạc Tranh cười nhẹ nhìn hắn rồi kéo lấy chiếc áo ngủ màu trắng che đi thân thể tuyệt đẹp, cố nén cảm giác đau nhức khắp toàn thân nhanh chóng xuống giường. Nàng thật không muốn lại bị hắn biến thành con mồi, ở trên gường bị hắn gặm cắn hết lần này tới lần khác.
Louis Thương Nghiêu khẽ dựa người vào đầu giường, nhìn nụ cười mê hồn cùng thân ảnh duyên dáng của nàng rời khỏi phòng ngủ, nét vui vẻ trong ánh mắt cũng lan tràn tận khóe môi...
***
Hongkong...
Diêu Vũ đỡ cái bụng đã khá lớn bước ra khỏi thang máy, trên tay là hàng loạt túi lớn túi nhỏ hàng vừa mua từ siêu thị, bước tới trước cửa một căn hộ, lấy chìa khóa mở cửa.
Căn hộ khá lớn và có kết cấu tương đối cầu kỳ, chỉ là phòng khách ở tầng một giờ đã thành một mảng hỗn độn, trong không khí còn nồng nặc mùi rượu.
Diêu Vũ hơi nhíu mày, đem túi đồ trên tay bỏ vào bếp xong rồi đi ra phòng khách. Tới bên sofa liếc nhìn một thân hình đã ngã sóng soài trên thảm trải sàn, trong tay vẫn còn cầm chai rượu - Ôn Húc Khiên.
Hình tượng tao nhã của hắn trước kia đã sớm không còn, áo sơ mi trên người khá nhàu nhĩ, nút áo cũng cài rất tùy tiện, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua phía Diêu Vũ, ch
án nán lườm cô ta một cái rồi ngửa đầu đem chỗ rượu còn lại trong chai dốc nốt vào miệng.
"Húc Khiên, đừng uống nữa..." Diêu Vũ nhìn cảnh này không chịu nổi nữa liền tiến tới định giành lấy chai rượu trong tay hắn. Kể từ khi văn phòng luật bị đóng cửa, hắn suốt ngày chìm trong men rượu, chán chường hệt như một phế nhân chờ ngày bị gọi ra hầu tòa.
"Cút!" Ôn Húc Khiên đẩy Diêu Vũ ra, không buồn để ý tới bụng cô ta đã lớn, sau đó lảo đảo đứng dậy nhưng không nổi, lại lần nữa ngã phịch xuống sofa.
"Húc Khiên..." Diêu Vũ kinh hoàng hét lên, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, "Anh đừng như vậy, em cùng mẹ đang nghĩ cách mà."
"Còn có cách sao? Tôi xong rồi, tất cả hết rồi..." Ôn Húc Khiên có vẻ mất kiểm soát hét lên, hai mắt đều đã đỏ rực vì cồn rượu.
"Không đâu, Húc Khiên. Lạc Tranh đã nhận lời xem xét vụ kiện của anh, cô ấy sẽ biện hộ cho anh, cô ấy..."
"Cô đi tìm Lạc Tranh? Ai cho cô đi tìm cô ta?" Ôn Húc Khiên đột nhiên như phát khùng, nhìn chằm chằm Diêu Vũ gào lên đầy dữ tợn.
Diêu Vũ bị bộ dạng của hắn dọa cho sợ, một lúc sau mới dám nói lí nhí, "Húc Khiên, em...em thật sự không còn cách nào cả. Rất nhiều luật sư danh tiếng ở Hongkong đều từ chối nhận vụ kiện của anh, cho nên em mới..."
"Cô đang mong tôi chết sớm một chút có phải không? Ôn Húc Khiên cười lạnh, giơ tay túm lấy cánh tay Diêu Vũ, "Cô chẳng lẽ không hiểu tất cả mọi chuyện lần này đều do Thương Nghiêu làm ra hay sao? Cô không biết hai người bọn họ hiện giờ là quan hệ gì sao? Cô còn đi tìm Lạc Tranh? Lạc Tranh hiện giờ là tình nhân của Thương Nghiêu, nói khó nghe hơn một chút thì cô ta chỉ là một ả điếm nằm trên giường dang hai chân ra mà thôi. Cô ta là đồ đê tiện! Đồ đê tiện, cô có hiểu không?"
Nước mắt Diêu Vũ đã chảy dài từ bao giờ, có chút tuyệt vọng lắc đầu lia lịa...
"Không, Húc Khiên...Lạc Tranh thật sự nhận lời mà...Cô ấy có thể..."
"Cô ta hận không thể tận mắt thấy tôi chết mới có ấy. Nếu như được chọn, cô ta sẽ chọn làm công tố viên để buộc tội tôi đến chết chứ tuyệt đối sẽ không làm luật sư biện hộ cho tôi!"
Ôn Húc Khiên đột nhiên buông tay ra rồi nhìn Diêu Vũ bằng ánh mắt cực kỳ dữ tợn.
"Sẽ không như vậy...Húc Khiên, anh tuyệt đối không có chuyện gì đâu..." Diêu Vũ khóc càng lúc càng dữ...
"Nhìn cô khiến tôi thấy thật khó chịu!" Ôn Húc Khiên tàn nhẫn nói tiếp, "Cô tự soi gương xem mình là người đức hạnh cỡ nào đi. Cùng là phụ nữ, sao cô lại kém Lạc Tranh nhiều đến vậy? Nếu như hiện giờ Lạc Tranh còn là người phụ nữ của tôi, cô ta nhất định sẽ giúp tôi thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Còn cô, cô có thể làm gì? Cô có thể làm gì cho tôi?"
"Húc Khiên..."
"Cút, đừng để tôi nhìn thấy cô." Ôn Húc Khiên lại tiếp tục cầm chai rượu khác lên, mở nút rồi dốc vào cổ họng.
"Húc Khiên, anh đừng uống nữa. Tuy em không được như Lạc Tranh nhưng em có thể cùng anh nghĩ cách mà."
Diêu Vũ cố nén tâm trạng đau đớn lên tiếng. Ai bảo cô ta yêu người đàn ông như hắn chứ?
"Nghĩ cách? Cách của cô là tìm Lạc Tranh trở lại để giễu cợt tôi phải không?" Ôn Húc Khiên lạnh lùng nhìn cô ta, "Sớm biết Thương Nghiêu làm được nhiều chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đem Lạc Tranh tặng cho hắn. Cho dù giữ cô ta lại từ từ hành hạ cũng không để cho hắn sống thoải mái. Khốn kiếp! Hắn cho tôi một khoản tiền lớn, bảo là tiền mua Lạc Tranh, không ngờ lại quay đầu cắn ngược tôi một cái. Tôi hận! Tôi hận không thể giết chết hắn!"
"Húc Khiên..."
"Cô có biết tên Thương Nghiêu đó đáng hận, đáng giết thế nào không? Trước đây hắn luôn nhìn chòng chọc vào Lạc Tranh, ngay cả ngày tôi cùng Lạc Tranh kết hôn hắn cũng không buông tha. Tuy đêm tân hôn tôi uống say, nhưng hôm sau khi tỉnh lại, tôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn thay tôi cùng Lạc Tranh hoàn thành đêm tân hôn. Khi tôi nhìn Lạc Tranh trên giường cưới, vẻ mặt cô ta lúc ngủ cũng tràn ngập sự thỏa mãn, một đôi gian phu dâm phụ lại mặc sức làm tình trước mặt tôi. Vì tiền đồ, tôi nhịn, nhưng mà giờ tôi không thể chịu được." Ôn Húc Khiên không ngừng lải nhải, ánh mắt giống như lang sói ánh lên những tia nhìn hằn học.
"Húc Khiên..." Diêu Vũ cũng không biết phải làm sao, chỉ không ngừng rớt nước mắt.
"Tôi chính là bán vợ để giành lấy tiền đồ của mình thì sao chứ? Tôi có lỗi gì? Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều hiểu." Ôn Húc Khiên quơ cánh tay, lại đem Diêu Vũ tóm lấy, cười lạnh nói, "Cô hiện giờ dang mang thai con của tôi, cái bụng lớn như vậy thật là bất tiện. Cô biết cái lão kiểm sát trưởng kia nổi tiếng háo sắc thế nào rồi chứ? Lão ta lại rất có hứng thú với mấy cô trẻ tuổi. Nếu cô không mang thai, còn có thể dùng thân mình thay tôi mở đường. Đáng tiếc, hiện giờ cô ngay cả bán thân cũng không thể làm được!"
Diêu Vũ vừa nghe những lời này, trong tim không khỏi dâng lên một cảm giác ớn lạnh...
***
Paris, Pháp...
Từng chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống, lênh đênh trên mặt nước như những phiến lục bình xinh đẹp báo hiệu kỳ nghỉ phép thường niên đang tới gần.
Ánh mặt trời mùa thu luôn khiến người ta có cảm giác mát mẻ nhưng tại khu nghỉ dưỡng này lại chẳng bao giờ cảm thấy chút không khí lạnh lẽo nào mà ngược lại ánh dương luôn hắt từng vầng sáng lung linh trên mặt nước khiến người ta cảm giác như nhiệt độ đang tăng trở lại.
Lạc Tranh quyết định thả lỏng bản thân một ngày, rồi lại nảy sinh tham niệm, hy vọng Louis Thương Nghiêu có thể đặt xuống tất cả công việc, cùng nàng ở nơi này thư giãn, không có bất kỳ ai quấy rầy để tận tình hưởng thụ một ngày tươi đẹp.
Nàng ngồi trên hành lang gỗ mộc, hai chân đung đưa lướt trên mặt nước. Thật không ngờ dòng nước lại ấm áp đến vậy khiến Lạc Tranh có chút bất ngờ nhìn lại cẩn thận mới kinh ngạc phát hiện ra dòng nước lưu chuyển phía dưới chính là dòng suối nước nóng. Chả trách nhiệt độ ở nơi này lại luôn cao hơn bên ngoài như vậy. Trong không khí phảng phất hương vị ấm áp ngày thu bao phủ lấy hơi thở khiến nàng thực sự dễ chịu. Có lẽ, tình yêu chính là như vậy, cho dù đã sang cuối thu thì tâm tình tốt cũng khiến người ta cảm thấy khung cảnh tràn ngập sự lãng mạn cùng ấm áp.
Trên môi Lạc Tranh vô thức nở nụ cười ngọt ngào. Mỗi lần nghĩ tới Louis Thương Nghiêu tâm tình nàng lại không khỏi có chút rung động. Cảm giác như có dòng mật ngọt rót thẳng vào tim, làm cho nàng cảm thấy mọi chuyện đều thật tuyệt vời, quên đi mọi phiền não, chỉ mong vùi vào trong ngực hắn, thời gian vĩnh viễn cũng đừng trôi.
Nàng biết một khi hai người họ quyết định đến với nhau sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Đầu tiên là vấn đề về công chúa Deneuve, sau nữa là phải đối mặt với cả gia tộc Louis. Việc này liên quan tới vương thất cả hai nhà, cho nên, nếu để nàng phải một mình đối mặt thì nàng tình nguyện làm đà điểu từ sớm. Nhưng bây giờ đã khác, có Thương Nghiêu bên cạnh, nàng luôn cảm thấy an toàn, tựa như trời có sập xuống cũng không cần sợ bởi hết thảy đều có hắn thay nàng chống đỡ.
Khi Louis Thương Nghiêu lười biếng đi từ trong ra, thấy Lạc Tranh hệt một đứa bé ngồi nghịch nước ở đó, ánh dương nhè nhẹ phản chiếu trên chiếc váy trắng tinh khiết của nàng tạo thành những quầng sáng lấp lánh, mái tóc đen bóng mượt như khúc xạ dưới ánh mặt trời lại càng thêm sáng ngời. Nàng lúc này không hề trang điểm dù chỉ nhẹ nhàng như lúc tới công ty, trên môi hàm chứa nụ cười mê hồn lộ rõ lúm đồng tiền xinh xinh, hơi cúi đầu ngắm bóng mình dưới làn nước. Hàng lông mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt an tĩnh, dung nhan yêu kiều đầy tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật hàng đầu. Thân hình mảnh mai quen thuộc hiện rõ trong mắt hắn, khiến tâm tình hắn không khỏi rung động kịch liệt.
Khung cảnh đẹp đẽ trước mắt này, hắn thực không dám tiến lên quấy nhiễu mà chỉ có thể dựa vào bên cạnh cửa, lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ mà mình ngày đêm thương nhớ, hận không thể lập tức lấy máy ảnh ra ghi lại khung cảnh rung động lòng người này.
Nghĩ vậy mà hắn cũng không kìm lòng được liền lập tức thực hiện. Nhẹ nhàng tiến lên phía trước, vòng qua phía sau lưng rồi cầm lấy di động của nàng. Sau đó, tìm đúng góc độ thích hợp, hắn đem dáng vẻ mê người này của nàng lập tức quay, chụp lại toàn bộ.
Tiếng động nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng bất giác khiến Lạc Tranh bừng tỉnh, nàng mỉm cười quay lại nhìn người đàn ông đang lén chụp hình mình.
"Thương Nghiêu..." Thanh âm của Lạc Tranh mang theo sự ngọt ngào vô tận, hướng về phía hắn nở nụ cười nhẹ nhàng đủ để khuynh đảo tâm hồn.
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng đến ngây người, ngay cả ánh mắt hắn cũng mang theo sự mê luyến chăm chú nhìn về phía nàng.
Ánh mặt trời khẽ tạo thành một quầng sáng nhạt chiếu lên thân hình cao lớn của hắn. Lạc Tranh ngước mắt nhìn lên, nhìn khuôn mặt cương nghị có chút phong trần bởi đã dãi dầu sương gió, cảm nhận hương vị mạnh mẽ đầy tin cậy trên người hắn, nhìn ngắm từng cử chỉ đầy khí chất cao quý và quyền uy của hắn.
Một con người xuất thân vương giả như hắn, lại cực kỳ dịu dàng và yêu thương nàng sâu đậm như vậy, khiến nàng thực có cảm giác như đang nằm mơ.
"Có ai từng nói với anh rằng anh rất đẹp trai hay chưa?" Lạc Tranh kìm lòng không nổi liền lên tiếng hỏi hắn. So với vẻ tuấn mỹ của Liệt, dáng vẻ chín chắn của Louis Thương Nghiêu lại càng có sức hấp dẫn trí mạng.
"Anh chỉ nguyện nghe mình em nói câu đó!" Louis Thương Nghiêu cũng lập tức ngồi xuống, kéo nàng ôm vào lòng, đầu ngón tay dịu dàng mơn trớn hàng lông mày đen nhánh trên gương mặt thanh tú của nàng, lại nhẹ lướt trên vầng trán mịn màng rồi cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, cảm thụ sự mềm mại cùng sự ấm áp trên thân thể nàng.
Khoé môi Lạc Tranh vẫn ánh lên nụ cười mê người, khẽ lên tiếng trêu hắn, "Đừng mong em nói mấy lời vô nghĩa đó. Anh có sức hút với phụ nữ như vậy, đương nhiên có rất nhiều người mê luyến dáng vẻ của anh."
Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày, gương mặt tràn ngập vẻ tà mị, "Sao anh lại cảm thấy như em đang định hạ thấp anh vậy nhỉ?"
"Đâu có?" Lạc Tranh khẽ nhăn cái mũi xinh, hướng phía hắn cười giễu.
"Còn nói không
có, chẳng phải em đang ám chỉ anh chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng thôi sao?" Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ véo mũi nàng bằng thái độ đầy sủng ái, âu yếm nhìn nàng.
"Anh nói vậy sẽ phạm tội vu khống đó, coi chừng em kiện anh tội phỉ báng nha." Lạc Tranh nhẹ nhàng "uhm" một tiếng, nhắm đôi mắt lại, kề má vào lòng bàn tay hắn cọ cọ nhè nhẹ.
Động tác của nàng khiến Louis Thương Nghiêu bật lên tiếng cười trầm khàn đầy vui vẻ, "Con mèo nhỏ ngốc nghếch của anh!"
"Anh mới ngốc nha!" Lạc Tranh khẽ nghiêng đầu, chớp hàng mi dài cong vút, ngước đôi mắt có chút mông lung nhìn hắn, con ngươi đen nhánh trong mắt nàng mang theo chút tinh nghịch của trẻ con, cái miệng anh đào xinh xinh khẽ cong lên.
Ánh mắt thâm thuý của Louis Thương Nghiêu như đắm chìm trong ánh mắt nàng. Hắn không nói lấy một lời, bất ngờ đưa tay giữ lấy chiếc cằm xinh của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Anh đúng là đứa ngốc, bị tiểu yêu tinh là em xỏ mũi dắt đi, sáng nay còn bị em hành hạ không ít."
Mấy lời lên án của hắn khiến Lạc Tranh bật cười. Nụ cười của nàng tựa như gió xuân phảng phất qua mặt hồ phẳng lặng, vô cùng đẹp đẽ và thanh nhã.
"Ai hành hạ anh chứ?"
"Ngoài em ra thì còn ai vào đây?" Louis Thương Nghiêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên phần cổ trắng mịn của Lạc Tranh, lại nhẹ nhàng gặm cắn, phả hơi thở nóng hổi lên da thịt nàng, khiến cho thân thể nàng không ngừng run rẩy.
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng thêm gấp gáp, vội giữ chặt lấy bàn tay không an phận của hắn, đỏ mặt nhìn hắn nói, "Chúng ta hôm nay đừng rời khỏi nơi này được không?"
"Em thích anh ở lại sao?" Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng tì trán lên trán nàng, rồi lại dịu dàng hôn lên đôi môi quyến rũ, cúi đầu hỏi.
Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi bật cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
"Mặc kệ, tóm lại hôm nay anh không được rời đi, phải ở lại đây cùng em..."
Sự vui vẻ của nàng nhanh chóng lan tràn sang hắn, khiến hắn cũng bật cười khiến không khí xung quanh càng thêm rộn rã. Đem nàng ôm chặt vào lòng, giọng nói đầy sủng ái của hắn vang lên, "Đều tuỳ em, em không cho anh đi, anh sẽ không đi."
"Vậy..." Trong tim Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, cố làm ra vẻ nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu em kêu anh đi thì sao?"
Louis Thương Nghiêu liền nở nụ cười tà, đem nàng đặt xuống hành lang gỗ mộc, bàn tay lập tức thuận thế leo lên thân thể mềm mại của nàng, xấu xa lên tiếng, "Kêu anh rời đi anh cũng sẽ không đi. Cả đời này em đừng mong thoát khỏi anh."
"Bá đạo!" Lạc Tranh bị hơi thở nóng rực của hắn quấy phá khiến tâm tình có chút hoảng hốt, "Em yêu anh là sự thật, nhưng anh có thể khống chế bản thân một chút, đừng hở chút lại lôi em ra gặm cắn điên cuồng như vậy chứ, em đâu phải vật cưng đâu."
"Em thật xấu..." Bàn tay Louis Thương Nghiêu khẽ vươn tới bầu ngực tròn trịa của nàng, bóp nhẹ một cái như muốn trừng phạt, thành công khiến nàng bật ra tiếng thở gấp, lại đau lòng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, bàn tay cầm lấy bàn tay nàng kéo trượt xuống phía dưới...
***
Ánh mắt Lạc Tranh lúc này tràn ngập sự bối rối, vừa chạm phải quái thú đang không ngừng căng trướng của hắn, nàng vội vàng rút tay về, đập nhẹ lên ngực hắn.
"Sao anh càng ngày lại càng hư đốn như vậy chứ? Sắc lang, à không, đại sắc lang."
Louis Thương Nghiêu cong môi nở nụ cười xấu xa, ý cười tràn ngập trong cả ánh mắt và gương mặt hắn.
"Tranh, em kết luận như vậy là quá không khách quan rồi. Sáng nay, ai mới là người không biết trả ơn đây?
"Không hiểu anh đang nói chuyện gì..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh đỏ ửng lên, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ hắn sẽ lại muốn nàng ngay tại chỗ này. Đây là lãnh địa của hắn, xung quanh lại chẳng có ai có thể giúp được, hắn muốn làm gì thì làm cái đó, nàng thật không dám tin hắn có được tinh thần như Liễu Hạ Huệ kia.
"Được, vậy quan toà đại nhân, cho phép tôi tự biện hộ, được chứ?" Louis Thương Nghiêu nở nụ cười đầy ám muội, liền đó lại bày ra bộ dạng có chút nghiêm túc.
Lạc Tranh cũng làm bộ nghiêm túc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói, "Được, bản toà phê chuẩn, bị cáo có thể tự biện hộ cho mình."
Louis Thương Nghiêu bật cười thành tiếng, cúi xuống ôm chặt lấy nàng.
"Tối qua, Lạc đại luật sư xinh đẹp thông tuệ toàn thân bốc hoả. Thân là ông xã, à không, phải nói là kẻ hèn Louis Thương Nghiêu tôi đây đâu thể nhẫn tâm nhìn thấy phu nhân khó chịu cho nên nguyện đứng ra gánh vác, dùng thân mình thoả mãn ham muốn của phu nhân hết lần này tới lần khác. Kết quả, kẻ hèn tôi bị dày vò cả một đêm còn Lạc đại luật sư thoả mãn chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Sáng nay tỉnh lại, Lạc đại luật sư cũng không buồn để ý rằng toàn thân tôi đang bốc hoả, hờ hững đem ông xã bỏ mặc trong phòng ngủ. Quan toà đại nhân, ngài nói vụ này phải xử thế nào đây?"
Lạc Tranh đã sớm cười đến sắp thở không nổi, nàng cho tới giờ cũng không biết Louis Thương Nghiêu còn có một mặt hài hước như vậy. Không thể bị trêu trọc thêm nữa, nàng rốt cục giơ tay đầu hàng.
"Không được, em cười đến nỗi đau quặn cả bụng rồi...Thật may là anh không phải luật sư, nếu không, râu ria của quan toà cũng bị anh làm cho dựng đứng lên mất."
"Đau bụng? Thật sao? Để anh chữa giúp em..." Louis Thương Nghiêu cười tà một tiếng, cúi đầu hôn lên bụng nàng, chọc cho nàng nhột mà bật cười khanh khách.
"Thương Nghiêu... Tha cho em đi. Anh thật xấu, rõ ràng là anh hành hạ em, còn nói bậy đổ hết tội cho em như vậy." Lạc Tranh khẽ nghiêng người né đi đợt tấn công mới của hắn.
"Vậy anh phải làm sao bây giờ?" Louis Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, đè nàng xuống, khẽ gặm cắn vành tai nhỏ xinh, "Em biết là dục vọng của đàn ông không thể dồn ngược trở lại mà, nếu không sẽ sinh bệnh mất. Em đã châm ngòi lửa này, giờ lại tính bỏ chạy sao?"
"Đều là anh tự mình châm lửa, em đâu có làm gì, đều là do mấy ý niệm đen tối trong đầu anh mà thôi." Lạc Tranh thở dốc nhìn hắn, giọng nói có chút nũng nịu.
"Không phải là vì dáng vẻ của em khiến anh không kìm lòng nổi hay sao? Rất nhiều lần anh đã nghĩ hay cứ như vậy ở trong em, vĩnh viễn cũng không ra ngoài." Louis Thương Nghiêu khẽ thì thầm những lời cuồng dã đầy tà ý bên tai nàng.
Lạc Tranh đầu tiên có chút sững sờ, sau đó hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, dùng sức đập vào ngực hắn một cái, "Những lời như vậy mà anh cũng dám nói ra sao?"
"Trước mặt em, anh từ trước tới giờ đều không muốn kiêng kỵ bất cứ điều gì." Hắn thoải mái cười lớn, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Lạc Tranh nghe vậy, vừa muốn lên tiếng giễu hắn thì di động đặt trên hành lang liền rung lên.
"Mặc kệ nó đi." Louis Thương Nghiêu thấy nàng muốn nghe điện thoại, bá đạo đưa tay cản lại. Hắn thực không muốn có bất kỳ chuyện gì phá hỏng không khí ngọt ngào lúc này."
"Đừng làm rộn, em muốn xem ai gọi thôi mà." Lạc Tranh mỉm cười nhìn hắn, với lấy di động, nhìn lướt qua dãy sổ hiển thị trên màn hình, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
"Em sao vậy?" Louis Thương Nghiêu liếc mắt nhìn lướt qua màn hình, thoáng có chút giật mình.
"Là mẹ em!" Lạc Tranh vội đẩy hắn ra, bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói đầy vui vẻ gọi lớn, "Mẹ!"
Louis Thương Nghiêu không nghe được phía đầu bên kia nói gì. Hắn chỉ chăm chú nhìn nụ cười rạng ngời lộ rõ lúm đồng tiền trên gương mặt Lạc Tranh, đáy mắt lộ rõ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc.
"Mẹ, sao mẹ lại biết thế?" Lạc Tranh có chút bất ngờ khẽ kêu lên, sau đó nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, đưa tay chỉ chỉ vào điện thoại, khẽ le lưỡi một cái.
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, trên môi có chút miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ..
"Ở bên đó cũng náo nhiệt vậy sao ạ? Nhưng..." Giọng nói của Lạc Tranh có chút ý làm nũng khi nói chuyện điện thoại, "Anh ấy thật sự rất yêu con, con cũng yêu anh ấy...Chúng con thật lòng yêu nhau." Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ ửng hồng.
Louis Thương Nghiêu nhìn vẻ mặt đầy ngượng ngùng của nàng, đáy mắt mơ hồ nổi lên một tia đau đớn.
"Anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho con, mẹ yên tâm đi." Lạc Tranh khẽ cắn môi, "Mẹ, con sẽ thu xếp thời gian đi thăm mẹ..."
Đầu bên kia không biết lại nói gì đó, nhưng từ ánh mắt của Lạc Tranh không khó nhận ra cuộc nói chuyện này đều có liên quan tới Louis Thương Nghiêu.
"A? Mẹ muốn nói chuyện với anh ấy? Mẹ, không cần đâu!" Lạc Tranh có chút bất ngờ vội lên tiếng.
Louis Thương Nghiêu khẽ cười tiến lên, từ đằng sau ôm lấy nàng, lẳng lặng lắng nghe thanh âm từ đầu dây bên kia.
Lạc Tranh quay đầu, che ống nghe, nhìn hắn nhẹ nhàng nói, "Mẹ em muốn nói chuyện với anh!"
"Được!" Louis Thương Nghiêu thu lại ánh mắt có chút nghi vấn, mỉm cười đầy dịu dàng, cầm lấy điện thoại trong tay nàng, trầm giọng nói, "Mẹ, mẹ khoẻ chứ ạ?"
Lạc Tranh vừa nghe, đôi mắt đẹp liền trừng lớn, vung tay ra ý cảnh cáo hắn không được tuỳ tiện gọi lung tung.
Louis Thương Nghiêu đưa tay dịu dàng vỗ về nàng, cầm lấy điện thoại. Sau khi nghe được thanh âm ở đầu bên kia, ánh mắt hắn đang nhìn Lạc Tranh lại tràn ngập sự đau đớn, kinh ngạc cùng nhức nhối...
Lạc Tranh thấy vẻ mặt hắn như vậy, cảm thấy khó hiểu liền lên tiếng gọi nhỏ hắn.
Louis Thương Nghiêu cười cười lắc đầu, mấy giây sau, khẽ nói vào điện thoại, "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tranh. Đợi con và Tiểu Tranh xử lý xong một chút việc sẽ lập tức bay qua đó gặp mẹ."
Trong tim Lạc Tranh tràn ngập cảm giác ngọt ngào...
Sau khi ngắt điện thoại, nàng cố làm ra vẻ tức giận nhìn hắn, "Sao anh có thể gọi bừa như vậy chứ? Anh gọi như vậy sẽ doạ cho mẹ sợ đấy!"
"Không đâu, mẹ rất vui mà, sao có thể bị anh doạ chứ?" Louis Thương Nghiêu nói xong lại ôm chặt lấy nàng vào ngực, tựa như sợ nàng sẽ biến mất ngay lập tức vậy.
"Tranh, anh yêu em, vĩnh viễn chỉ yêu một mình em."
Lạc Tranh bị động tác bất ngờ cùng lời nói của hắn làm cho giật mình, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, không kìm lòng được liền cất tiếng hỏi.
"Anh sao vậy? Mẹ em đã nói điều gì không hay sao?"
"Không có, chỉ là anh m
uốn yêu em nhiều hơn một chút, hơn một chút nữa mà thôi." Hắn khẽ điều chỉnh lại cảm xúc có chút mất kiểm soát vừa rồi, cười nhẹ, "Vừa rồi mẹ chỉ hy vọng anh có thể bảo vệ em thật tốt, không để em phải chịu tổn thương chứ không nói gì khác cả."
Lạc Tranh nở nụ cười, tựa đầu dựa vào ngực hắn.
"Em biết anh nhất định sẽ làm như vậy." Nàng dịu dàng lên tiếng, "Thương Nghiêu, anh biết không, em chưa từng có cảm giác thế này bao giờ. Khi có anh ở bên, em liền trở nên rất yếu đuối, như thể không muốn làm bất kỳ việc gì, cũng không cần làm gì hết. Anh cứ như vậy thay em xử lý tốt tất cả mọi chuyện. Tình huống thế này em chưa từng dám nghĩ tới, cũng không nghĩ mình sẽ có một ngày chỉ muốn vùi trong ngực anh thế này, không muốn bất kỳ thứ gì khác."
Thật ra, còn một câu mà Lạc Tranh không nói ra bởi sợ hắn nghe rồi sẽ cảm thấy mất hứng. Đó là khi nàng còn ở bên cạnh Ôn Húc Khiên, tâm tình của nàng chưa từng mềm yếu thế này. Nàng vốn cho rằng, mình và Ông Húc Khiên là mối quan hệ bình đẳng, ngay cả suy nghĩ cũng rất độc lập, thậm chí có những chuyện Ôn Húc Khiên không giải quyết được, nàng đều thay hắn nghĩ cách.
Nhưng lúc này mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Louis Thương Nghiêu cho nàng cảm nhận hoàn toàn khác biệt, là cảm giác hạnh phúc khi được người mình yêu chăm sóc. Lúc trước nàng luôn có thái độ dè chừng với Louis Thương Nghiêu tuy trong lòng vẫn thầm ngưỡng mộ khả năng hô phong hoán vũ của hắn. Hiện giờ, khi nàng và hắn chính thức thừa nhận tình cảm, thì cảm giác ngưỡng mộ này lại càng tăng thêm vài phần. Hắn giống như một bến đỗ an toàn, khiến nàng có thể an tâm nguyện lòng cập bến...
Nàng không muốn ở trước mặt hắn nhắc đến tên Ôn Húc Khiên, không muốn gợi lại phần hồi ức về cuộc hôn nhân thất bại kia, nàng chỉ muốn cùng người đàn ông này yêu thương một cách đơn thuần mà thôi.
Nàng trước giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, nàng cùng bạn của Ôn Húc Khiên phát sinh quan hệ yêu đương, cũng chưa từng nghĩ tới, người đàn ông mà nàng yêu lại bá đạo cuồng dã đến như vậy.
"Em vốn không cần phải làm gì hết!" Louis Thương Nghiêu chân thành nói những lời từ tận đáy lòng, đáy mắt hiện rõ sự yêu thương cùng sủng ái với nàng, "Anh nói rồi. người phụ nữ mà anh yêu sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Mà em, chính là người đó." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://docsach24.com
"Cảm ơn anh, Thương Nghiêu..." Lạc Tranh kìm lòng không nổi, liền nhón chân, chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn triền miên.
Louis Thương Nghiêu ôm chặt nàng, vừa muốn đổi bị động thàng chủ động...
"A, Thương Nghiêu, em mới phát hiện thì ra ở phía dưới này là suối nước nóng. Trời ạ, có thể đem dòng nước nóng dẫn tới nơi này mà không làm ảnh hưởng tới dòng chảy, thật là xa xỉ quá." Nàng nghiêng người tránh đi vòng tay của hắn, mỉm cười lên tiếng.
"Nha đầu này..." Louis Thương Nghiêu nhìn ra ý trêu chọc trong đáy mắt nàng, bất đắc dĩ than nhẹ. Nàng thật sự muốn tìm hiểu thiên nhiên hay đang cố tình khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn đây? Chẳng lẽ nàng không biết, giờ khắc này hắn muốn có nàng tới nhường nào sao?
Lạc Tranh cười nhẹ, nhìn dòng suối nước nóng chảy phía dưới, tò mò cất tiếng hỏi, "Dòng nước này từ đâu chảy tới vậy? Đầu nguồn ở nơi nào?"
"Em muốn biết sao?" Louis Thương Nghiêu nhìn nàng cười tà mị, chỉ chỉ vào môi mình, "Hôn anh rồi anh sẽ nói cho em biết."
"Xí..." Lạc Tranh làm ra vẻ khinh thường nhìn hắn, "Hỏi anh chỉ là tôn trọng anh đã thiết kế ra nơi này mà thôi. Đầu nguồn có gì khó tìm chứ? Em đi ngược theo dòng suối là được rồi."
Vừa nói dứt lời, nàng liền xoay người đi.
"Được, được, em đúng là khắc tinh của anh mà. Yêu em, anh đành chịu thiệt chút vậy." Louis Thương Nghiêu vội vàng đuổi theo nàng, giữ lấy bờ vai nhỏ nhắn, có chút miễn cưỡng nói, "Đầu nguồn ở phía trong rừng trúc."
"Rừng trúc? Nơi này còn có rừng trúc?"Lạc Tranh thật sự kinh ngạc, nàng thật không dám nghĩ tới điều này.
Louis Thương Nghiêu cười cười, "Đương nhiên, trúc là loại cây có tác dụng điều hòa nhiệt độ tốt nhất, hơn nữa khu rừng trúc kia còn rất đẹp nữa..."
"Dẫn em đi đi, em muốn ngắm nó một chút." Lạc Tranh háo hức hệt một đứa bé con.
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười yếu ớt, nét mặt lộ rõ vẻ tà mị.
Thông minh như Lạc Tranh đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Nàng có chút nũng nịu kéo lấy cánh tay hắn, giọng nói ngọt ngào vang lên đầy quyến rũ...
"Anh yêu, cám ơn anh!" Nói xong, nàng chủ động hôn lên môi hắn.
Một tiếng "anh yêu" này khiến xương cốt toàn thân Louis Thương Nghiêu như tê dại, hơn nữa sự chủ động có chút làm nũng của nàng khiến cho lý trí hắn như bay bổng lên chín tầng mây. Đừng nói nàng muốn hắn đưa đến rừng trúc, cho dù nàng muốn đến tận cùng thế giới hắn cũng tình nguyện đưa nàng đi.
Trong lòng tràn ngập vui sướng, hắn kéo lấy cánh tay nàng, cùng ngón tay nàng đan vào nhau, hướng về phía rừng trúc bước tới...
Những tia nắng mong manh nhẹ nhàng xuyên qua những đám mây chiếu những đốm sáng nhạt xuống hai bên đường. Lúc hai người họ mới đi tới đầu nguồn, đường rừng khá nhỏ hẹp nên phải người trước người sau mới có thể tới được khu rừng trúc xanh mát.
Không khí nơi này trong lành đến cực điểm, sau 12h trưa, khí trời mùa thu có một vẻ quyến rũ khó tả, thanh tịnh và dễ chịu. Hít một hơi bầu không khí tươi mới, lại đắm mình trong khu rừng trúc khiến cho Lạc Tranh như chìm trong mộng ảo, cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng đẹp vậy.
Lạc Tranh cũng không thấy ngạc nhiên khi rừng trúc nơi này lại xanh biếc như vậy. Có lẽ vị trí địa lý của nơi này khá thuận lợi nên khiến cho nó trở thành thắng cảnh giữa nhân gian. Chỉ là lắng nghe thanh âm xào xạc trong rừng trúc khiến nàng có một cảm giác khó hiểu, trong đầu thoáng hiện lên một vài hình ảnh xa lạ mà nàng không cách nào lý giải được.
Nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, nàng luôn cảm thấy như đã quen biết từ rất lâu rồi...
Cảm nhận được Lạc Tranh dừng bước, Louis Thương Nghiêu cũng dừng lại, xoay người nhìn nàng khiến tầm mắt Lạc Tranh hoàn toàn thu hết hình bóng của hắn. Dưới ánh mặt trời, thân hình mạnh mẽ của hắn sáng lên hệt thiên thần khiến lòng nàng lại không ngừng rung động.
"Thích nơi này sao?" Hắn tiến tới ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi.
"Vâng!" Lạc Tranh khẽ hít lấy mùi hương của hắn, than nhẹ một tiếng, vùi mình vào ngực hắn. "Khung cảnh này khiến em đột nhiên nghĩ tới một bài thơ."
"Đãi đáo thâm sơn nguyệt thượng thời
Quyên quyên thúy trúc bội sinh tư
Không minh nhất phiến cao nan xuyết
Hàn bích thiên can tục khả y"
"Nếu anh nhớ không lầm thì đây là bài thơ "Ngoại sơn trúc nguyệt" từ đời nhà Thanh, của tác giả Vương Mộ Lan. Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ở Trung Quốc thời xưa thì gọi là thi nhân, không gọi là tác giả." Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, cười nhẹ.
"Ừ!" Louis Thương Nghiêu gật đầu, khiêm nhường tiếp thu, "Anh cũng nhớ đến một bài thơ đấy!"
"Là bài thơ nào thế?" Lạc Tranh tò mò hỏi hắn.
Louis Thương Nghiêu hắng giọng một cái, đọc khẽ...
"Thương tuyết sái thiền tháp
Tế hương phù tửu tôn
Vương du lai thử kiến...
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lời, ngón tay thon dài khẽ xoa nhẹ cằm nàng, ánh mắt đầy thâm tình cúi đầu xuống thì thầm bên tai nàng...
"Ứng diệc vị tiêu hồn."
"Đáng ghét..." Lạc Tranh xấu hổ đỏ bừng mặt...
Gương mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự hài lòng khi thấy bộ dạng ngượng ngùng của nàng. Liền đó, không tự chủ được, hắn lại cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn triền miên. Lạc Tranh cũng động tình, vòng tay qua cổ hắn đáp lại nụ hôn nồng cháy. Dây dưa một hồi, hắn lại đưa lưỡi thăm dò khoang miệng nàng, linh hoạt quấn lấy lưỡi nàng, điên cuồng mút vào như muốn hút lấy hết thảy hương vị ngọt ngào của nàng.
Một lúc lâu sau, hắn mới lưu luyến buông tha cánh môi nàng ra.
"Người ta yêu nhau thường là nam theo đuổi nữ. Chúng ta hiện giờ là quan hệ yêu đương sao?" Hô hấp của Lạc Tranh vẫn có chút dồn dập, đỏ mặt nói lảng.
"Em thấy sao? Vậy từ hôm nay trở đi, anh sẽ chính thức theo đuổi em, cho đến khi em cảm thấy hài lòng mới thôi, được không?" Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự kiên định, "Anh sẽ khiến em cảm nhận được sự hạnh phúc khi được yêu."
Lạc Tranh ngước đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý nhìn hắn. Trái tim nàng như mềm ra trước những lời yêu thương của hắn.
Nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt thâm tình đầy mê hoặc kia khiến lòng nàng lại bắt đầu mất kiểm soát. Lời tuyên bố của hắn khiến nàng thực sự cảm động, vươn tay ra ôm lấy eo hắn.
Dưới ánh nắng ấm áp, thân ảnh hai người triền miên ôm chặt lấy nhau mang theo hương vị hạnh phúc tràn ngập như lan tỏa khắp cả khu rừng trúc tĩnh lặng...