Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 137: Bí quá hoá liều

Cái gọi là rung cây dọa khỉ, chính là tạo ra thanh thế công kích, khiến kẻ địch đang ẩn nấp phải hoảng sợ. Chỗ kỳ diệu không khác gì “Đánh rắn động cỏ”. Nhưng dùng kế này có chút phiêu lưu, kết quả có hai loại: một loại là con hổ kia bị dọa, không dám hành động thiếu suy nghĩ; một loại khác chính là chó cùng rứt giậu, con hổ kia sẽ xuống núi cắn người. Chưa tới thời khắc cuối cùng, không ai có thể khẳng định kết quả sẽ thuộc loại nào.

Nhưng mà, nếu kế này dùng cho Sài vương gia, kết quả thứ hai có thể cao hơn một chút. Bất luận thế nào, có cái gọi là không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Cho dù không nắm chắc, cho dù có nguy hiểm, để sớm giải quyết được việc này, vẫn phải liều mạng một phen.

Triển Chiêu sau khi nói rõ tình hình Thực nhân sơn cho Bao đại nhân, mọi người bàn bạc một hồi, quyết định giải quyết trước sự việc ở đó. Thứ nhất là mau chóng giải cứu thợ mỏ đang chịu khổ; thứ hai là rung cây dọa khỉ, khiến Sài vương gia có hành động.

Lập tức, Triển Chiêu cầm theo lệnh bài của Bao đại nhân, mang theo Vương Triều Mã Hán lặng lẽ rời khỏi thành điều binh. Ở chỗ mỏ vàng có hơn trăm binh lính trông coi, cho dù Triển Chiêu võ nghệ tốt, cũng không thể địch lại, bằng vào ba người bọn họ, không thể đảm bảo số thợ mỏ kia được an toàn, phải có đủ binh lực mới được.

Lúc Bao đại nhân xuất phát từ kinh thành, hoàng đế phái theo ba trăm điện tiền thị vệ. Vì không để Sài vương gia phát hiện, Bao đại nhân chỉ dẫn theo năm mươi người vào thành, còn lại hiện đang trú đóng tại một chỗ bí mật trong núi bên ngoài thành Lăng châu đợi lệnh. Chỉ cần cầm lệnh bài của Bao đại nhân sẽ có thể điều động. Hai trăm năm mươi điện tiền thị vệ, đủ để chế phục số binh lính kia, khống chế mỏ vàng, giải cứu đám thợ mỏ.

Triển Chiêu đi Thực nhân sơn chuyện này không thể chậm trễ. Việc này không làm khó được hắn. Nhưng thế cục trong thành lại có chút làm người ta lo lắng.

Thọ yến của Sài vương gia vô cùng náo nhiệt. Người tới dự lễ không dưới trăm người. Bàn tiệc được xếp thành sáu hàng ngang chin hàng dọc, một bàn có thể ngồi hai người. Mọi người theo lễ chế cùng quan tước ngồi theo thứ tự. Bao đại nhân không chỉ là tri kỷ của Sài vương gia, còn thay mặt Đương kim thánh thượng tới đây mừng thọ, tất nhiên ngồi bên trái Sài vương gia, bên phải chính là Sài Ngọc. Còn Bạch Ngọc Đường bị sắp xếp ở một vị trí hơi xa một chút.

Hơn một trăm người, ngồi trong hoa viên giăng đèn kết hoa, đèn luồng điểm xuyết, chiếu xuống mặt hồ một màu đỏ rực. Ca múa thái bình, ly rượu lần lượt đổi, vô cùng náo nhiệt.

Phía trước vô cùng náo nhiệt, phía sau hoa viên Sài vương phủ lại im ắng tới mức lạnh lùng. Cả sân viện lớn như vậy, chỉ nghe tiếng côn trùng cùng ếch kêu. Cho nên, lúc một cục đá nảy lên mặt đất, âm thanh phá lệ khiến người ta chú ý.

"Là ai?" Hậu hoa viên có người quát lên.

"Ầm ầm." Lại một tiếng nữa vang lên.

"Ai!" Người nọ có chút nổi giận.

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng đá rơi.

"Ngươi qua bên kia nhìn xem, ta đi bên này.” Dứt lời, hai người đang canh giữ tại giả sơn nâng binh khí chia làm hai hướng tìm kiếm trong bụi cây.

Một bóng đen nhanh chóng hiện lên, cuối cùng biến mất bên trong giả sơn tối tăm.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm loại. Ca múa dần dần rút xuống, hoa viên yên tĩnh hơn nhiều. Sài vương gia vừa uống rượu nói chuyện với Bao đại nhân, vừa nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện có một chỗ ngồi trống không, nghĩ một hồi, quay sang hỏi Bao đại nhân: “Hi Nhân huynh, bên kia ban đầu là chỗ Bạch hộ vệ ngồi?"

Bao đại nhân theo ánh mắt Sài vương gia nhìn lại, nơi đó ban đầu quả thật là bàn của Bạch Ngọc Đường. Lúc này chỉ có một người, không thấy bóng Bạch Ngọc Đường.

"Đúng vậy, vừa mới rồi Bao Chửng còn thấy Bạch hộ vệ ngồi ở đó uống rượu.” Bao đại nhân gật đầu.

"Ồ." Sài vương gia gật đầu, nói: "Bản Vương còn đang suy nghĩ, không biết Bạch hộ vệ đã đi đâu rồi."

Bao đại nhân cười cười nói: "Bạch hộ vệ mê rượu, chắc là uống nhiều, lúc này đang đi nhà xí, khiến Vương gia chê cười."

Sài vương gia nghe xong bật cười: “Không nghĩ tới Bạch hộ vệ đối với rượu lại ưa thích như vậy."

Lúc này, Sài Ngọc cũng nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, vừa mới rồi con thấy Bạch hộ vệ rời tiệc. Cước bộ vội vàng, xem ra rất sốt ruột. Nhưng đã đi một lúc mà không thấy về, không biết có phải ăn phải thứ gì không hợp không, hay là sai người đi tìm?"

Sài vương gia nghe xong, nghĩ cũng phải liền gật đầu, Sài Ngọc liền gọi Sài Lộc phái người đi tìm. Sài Lộc đi chưa được mấy bước, đã thấy một thân hồng y xuất hiện, Bạch Ngọc Đường đã trở về, lại ngồi về chỗ cũ. Thấy mấy người bọn họ nhìn hắn, liền nâng ly rượu kinh Sài vương gia.

Sài vương gia nâng chén đáp lại, vừa cười vừa nói: “Trở lại rồi, quản gia không cần tìm nữa."

"Vâng." Sài Lộc liếc mắt một cái, rút lui sang một bên.

Bao đại nhân cười nói: "Nhọc Vương gia quan tâm." Sau đó cũng nâng chén. Ba người cùng uống cạn ly rượu.

Thọ yến kéo dài ước chừng hơn một canh giờ mới tan dần. Bao đại nhân cùng Sài vương gia sau khi từ biệt cũng lên kiệu về trạm dịch. Hai người vừa về trạm dịch liền vào phòng khách nói chuyện.

"Bạch hộ vệ, tình hình thế nào?” Bao Hưng dâng trà nóng, Bao đại nhân cũng chưa vội uống đã hỏi thăm.

"Đúng như lời Hiểu Vân nói, bên trong giả sơn ở hậu hoa viên có càn khôn. Trong giả sơn có mật thất, trong đó đều chứa hoàng kim, số lượng rất lớn, xem số lượng hòm gỗ trong phòng, ước chừng khoảng năm mươi vạn lượng.” Bạch Ngọc Đường khẽ trả lời.

"Nói như vậy, vàng đào từ mỏ kia, đều đặt ở trong giả sơn rồi!” Bao đại nhân trầm ngâm nói. “Phát hiện này chọn đúng thời cơ, đều nhờ Hiểu Vân truyền tin đúng lúc."

Sau giờ ngọ, lúc Bao đại nhân bọn họ tới Sài vương phủ, tình cờ gặp Hiểu Vân trong hoa viên. Đương nhiên cái gọi là tình cờ, chắc là do Hiểu Vân cố ý. Nàng biết Bao đại nhân hôm nay sẽ tới Sài vương phủ chúc thọ, liền cùng bọn “tình cờ gặp ở hoa viên”, chào hỏi một chút, sau đó thừa cơ nhét một tờ giấy vào tay Bao đại nhân. Trên đó viết: “giả sơn hậu viện, có càn khôn khác”, chữ viết rất ngoáy, có thể thấy được khi viết vô cùng vội vàng.

Nàng biết giả sơn kia có huyền cơ, nhưng vương phủ bảo vệ sâm nghiêm, muốn thần không biết quỷ không hay vào trong tìm hiểu, không phải chuyện dễ. Tối nay Vương gia thọ yến chính là thời cơ tốt nhất. Bởi vậy nàng mới mạo hiểm gặp bọn họ trong vương phủ, đem tin tức truyền cho bọn họ.

"Nay chúng ta đã có vật chứng, chỉ đợi Triển Chiêu phá được mỏ vàng ở Thực nhân sơn, chúng ta có thể theo chứng cớ bắt người.” Bạch Ngọc Đường có chút hưng phấn. Vụ án này, rắc rối mấy ngày, cuối cùng có đột phá lớn, mắt thấy đã có thể kết thúc, hắn sao có thể không hưng phấn, thật sự là rất muốn về nhà rồi.

"Đúng." Công Tôn Sách gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: “Nhưng mà, lúc này là thời khắc mấu chốt. Ở chỗ Triển hộ vệ tất nhiên có thể tiến hành thuận lợi. Mà chúng ta ở trong thành Lăng châu, phải cẩn thận nhiều hơn, dù sao nhất cử nhất động, Sài vương gia đều quan sát, chỉ cần vô ý, sẽ gây ra dị động. Nếu ông ta hạ ngoan tâm, tiêu diệt chứng cứ, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."

Công Tôn Sách nói vậy, Bạch Ngọc Đường cũng thấy đúng, không khỏi nhíu mày, Bao đại nhân lại lắc đầu nói: “Bản phủ không lo lắng chứng cứ sẽ bị tiêu hủy, dù sao số hoàng kim kia bọn chúng cũng lao lực tâm tư cùng thời gian mới có được, là căn cơ để bọn chúng khởi sự, hắn sẽ không bỏ qua. Chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn đợi Triển hộ vệ trở về, mọi chuyện sẽ tiến hành thuận lợi."

Bao đại nhân cùng Sài vương gia là hảo hữu, bọn họ cũng hiểu rất rõ về nhau. Tuy rằng về tâm lý Bao đại nhân không muốn tin Sài vương gia sẽ mưu nghịch tạo phản, nhưng điểm đáng ngờ bày ra trước mắt, ông không thể không hoài nghi. Mà lấy hiểu biết của ông với Sài vương gia, việc Sài vương gia muốn làm, bất luận là cái gì ông ta cũng sẽ kiên trì tới cùng, không từ bỏ. Ông ta, là một người cố chấp.

Mà ngược lại, Sài vương gia đối với Bao đại nhân cũng vô cùng hiểu rõ. Ông ta biết bản tính Bao đại nhân, biết Bao đại nhân gặp việc bất bình, sẽ không bỏ qua bất cứ điểm khả nghi nào. Lời đồn về Thực nhân sơn, rơi vào trong tai Bao đại nhân, Bao đại nhân tất nhiên sẽ không bỏ mặc. Mà Bao đại nhân sau khi đến Lăng châu, tuy rằng từng nói chuyện đó trước mặt ông ta, nhưng lại vẫn chưa có hành động rõ ràng nào.

Lấy hiểu biết của Sài vương gia với Bao đại nhân, ông ta tất nhiên sinh nghi, chắc chắn có phòng bị. Nhưng Sài vương gia cũng không có hành động gì! Tình hình này vô cùng vi diệu. Vi diệu làm người ta nghĩ đến Gia Cát Lượng cùng Chu Du. Hai người hiểu nhau quá sâu, lại ai vì chủ nấy. Phán đoán lẫn nhau, tính toán đến cùng. Cuối cùng, vẫn là Gia Cát Lượng cao hơn một bậc, khiến Chu Du tức chết. Chỉ là không biết Bao đại nhân cùng Sài vương gia, cuối cùng ai có thể chiếm được tiên cơ.

Có điều, về mặt tâm lý, Bao đại nhân vẫn ôm một tia hy vọng: có lẽ lúc này Sài vương gia căn bản không biết gì, mà trong Sài vương phủ có người khác đang ra tay. Chẳng hạn, Sài Lộc, chẳng hạn tướng sĩ tiền triều Phạm Vĩnh cùng Trương Hướng. Có điều, hy vọng cuối cùng cũng chỉ là hy vọng mà thôi. Thứ có thể chứng minh Sài vương gia có tội hay không, chỉ có chứng cứ là sự thật.

Hai người thấy Bao đại nhân thở dài, biết ông đang bất đắc dĩ cùng thổn thức, cũng không biết nói gì. Xem ra, tối nay sợ là một đêm không ngủ.

Tuy một đêm không ngủ, nhưng đêm này cuối cùng vẫn yên ổn trôi qua, bình tĩnh không sóng gió. Sáng sớm hôm sau, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, thật giống như những quân bài domino bị đẩy ngã quân đầu tiên, liền xảy ra một loạt phản ứng dây chuyền.