Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 136: Càng ngày càng gần

Sài vương phủ thật náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, người đến người đi. Hôm nay là sinh thần của Sài vương gia, trong phủ đãi tiệc lớn, đã sớm bận bịu. Hơn nữa người tới tặng đồ, tới chúc thọ, lại thêm hạ nhân bận bịu chuẩn bị thọ yến, qua lại như nước chảy, vương phủ náo nhiệt khác hẳn ngày thường.

Vẫn như mọi ngày, Hiểu Vân ngồi kiệu của Sài vương phủ tới châm cứu cho Sài Ngọc. Chữa bệnh này, là công trình trường kỳ, một ngày cũng không thể dừng. Tra án thì tra án, chữa bệnh vẫn phải chữa bệnh, tuy rằng cuối cùng Sài Ngọc sẽ không cần nàng điều trị nữa, nhưng nàng lại không có cách nào lười biếng, tóm lại chữa một ngày chính là một ngày, chuyện tới đâu hay tới đó.

Cỗ kiệu ngừng lại, nhưng kiệu phu vẫn chưa lên tiếng. Hiểu Vân nghi hoặc nhấc rèm kiệu nhìn, thấy cỗ kiệu dừng cách cửa sau Sài vương phủ vài bước, nhưng ngay trước cửa có một chiếc xe ngựa đang đứng chặn. Sài Lộc đang chỉ huy mấy gia đinh khuân thứ gì đó vào bên trong. Hai người nâng, từng chút từng chút mang vào, không biết là cái gì, nhìn khá là nặng.

"Đinh đại phu, ngại quá, ngài chờ một chút đã.” Thấy Hiểu Vân xuống kiệu, Sài Lộc bước lên tạ lỗi.

"Không sao." Hiểu Vân cười đáp lời, sau đó đứng sang một bên, đợi bọn họ khuân hết đồ vào, cho xe ngựa đi rồi mới vào nhà.

Hiểu Vân đi theo sau một gia đinh, chậm rãi đi tới. Tuy nàng biết đường tới chỗ ở của Sài Ngọc, nhưng vương phủ dù sao cũng là vương phủ, người ngoài tới thăm, luôn phải sắp người dẫn đường. Người đi lại trong vương phủ rõ ràng đông hơn ngày thường rất nhiều, có lẽ là vì chuẩn bị thọ yến cho Vương gia. Dẫn Hiểu Vân là một gia đinh tuổi còn trẻ, đại khái tầm mười bảy, mười tám tuổi, nói không nhiều lắm. Đang đi, đột nhiên ngừng lại, cau mày, ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

"Tiểu ca, ngươi làm sao vậy?"

Người nọ nhìn Hiểu Vân, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Đinh đại phu, bụng tôi không thoải mái, đi một chút sẽ trở lại, ngài ở đây chờ tôi một lát nhé."

Hiểu Vân vẻ mặt quan tâm, nói: “Ngươi mau đi đi, đến đây nhiều lần như vậy, ta biết đường rồi, tự đi cũng được.” Hơn nữa, chỉ sợ người này mất thời không cách nào rời xa nhà xí.

Người nọ nhìn Hiểu Vân, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, ôm bụng phi như bay. Hiểu Vân nhìn bóng dáng hắn, rồi đi vòng vèo một chút, mới đi đúng hướng.

Hiểu Vân ở lại trong hoa viên Vương phủ một chốc lát, lúc tới chỗ Sài Ngọc khó tránh khỏi muộn hơn bình thường. Sau khi nàng vào phòng, Sài Ngọc đang viết chữ, thấy nàng tới muộn cũng không giận, chỉ nói đùa: “Đinh đại phu hôm nay đến muộn?"

"Khiến tiểu vương gia đợi lâu. Vừa rồi tại hạ đi vòng vèo trong sân một chút, Vương phủ vừa lớn vừa đẹp, khiến tại hạ lưu luyến không muốn rời." Hiểu Vân cười đáp.

Sài Ngọc cười gật đầu, đứng lên. Hiểu Vân buông hòm thuốc, lúc đang định lấy ngân châm ra, lại có người thông báo, nói Vương gia cho mời, Sài Ngọc dặn Hiểu Vân chờ một chút rồi đi ra ngoài.

Hiểu Vân nhàn rỗi vô sự, liền đi tới trước giá sách của Sài Ngọc, muốn tìm một cuốn sách đọc tạm giết thời gian. Phòng Sài Ngọc rất rộng, chia làm ba khu, một phần đãi khách, một phần làm thư phòng, một phần làm phòng ngủ. Phía bên phải phòng ở, có một giá sách rất lớn, bên trên đặt đầy sách, sắp xếp ngăn nắp. Trong phòng cũng có chút đồ trang trí, nhưng chỉ là một ít đồ cổ và tranh chữ, san hô hay ngọc khí không hề có, có thể thấy Sài Ngọc là người đơn giản mộc mạc.

"Đại học, Trung dung, Luận ngữ, Mạnh tử, Xuân thu tả truyện, Sử ký, Nhĩ nhã, Hán thư, Thượng thư, Nghi lễ, Chu dịch, Binh pháp Tôn Tử, Lục thao, Ngôn binh sự thư, Vây công binh pháp..."

Nhìn sách trên giá, Hiểu Vân không khỏi thở dài. Những danh thư này nàng đều từng nghe qua, có điều chưa từng đọc bất cứ quyển nào, huống chi đây là cổ bản bằng chữ phồn thể. Lật qua mấy cuốn sách, phát hiện đều là thể văn tối nghĩa khó hiểu, không có chú thích, Hiểu Vân không cam tâm từ bỏ ý niệm đọc sách trong đầu.

Đồ cổ, tranh chữ, nàng chỉ biết bề ngoài, cùng lắm nói đẹp hoặc xấu, đối với những thứ này nàng không có hứng thú. Nhưng ở góc giá sách có một cái hộp thu hút sự chú ý của nàng. Đây là một cái hòm hình vuông, ước chừng lớn bằng hai bàn tay, Toàn thân màu đen, có hoa văn sáng bóng xinh đẹp, nhìn thâm trầm tao nhã, tới gần còn có thể ngửi thấy hương thơm, xem ra là một khối gỗ tử đàn rất tốt. Có điều đồ án sống động trên nắp hộp được chạm trổ cẩn thận khiến chiếc hộp này càng thêm xinh đẹp. Hiểu Vân cẩn thận cầm trong tay tinh tế quan sát, quả thật yêu thích không muốn buông tay.

Đang lúc Hiểu Vân ngắm nghĩa chiếc hộp, Sài Ngọc đã trở lại. Thấy Sài Ngọc nhìn mình cầm chiếc hộp trên tay, vẻ mặt khác thường, Hiểu Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng ngượng ngùng nhìn Sài Ngọc tạ lỗi: “Tiểu vương gia, thật ngại quá, tại hạ thấy chiếc hộp này vô cùng tinh xảo, nhất thời vui vẻ nên cầm lên xem, chưa được Tiểu vương gia đồng ý, thật sự là thất lễ, xin Tiểu vương gia đừng trách."

Sài Ngọc khoát tay áo, cười nói: "Không sao, thứ đồ tốt đẹp, phải cùng mọi người ngắm nghĩa, Đinh đại phu cứ việc xem đi."

Nghe Sài Ngọc nói như vậy, Hiểu Vân cảm thấy bình thường trở lại, cười nói: “Chiếc hộp này thật sự xinh đẹp, nhất là hùng ưng khắc ở trên nắp, giương cánh như muốn xuyên qua mây mù, rất có khí thế ngạo thị thiên hạ. Chắc hẳn vật này xuất phát từ một danh gia."

Sài Ngọc hơi sửng sốt, từ trong tay Hiểu Vân tiếp nhận chiếc hộp, đặt trên tay nhìn chăm chú, tinh tế vuốt ve. Trên nắp hộp, ánh sang rực rỡ, giống như thường xuyên được lau dọn vuốt ve.

"Xem ra tiểu vương gia đối với chiếc hộp này cũng vô cùng ưa thích." Hiểu Vân mĩm cười nói.

Sài Ngọc chỉ cười không nói gì, xoay người đặt chiếc hộp trở lại giá sách.

"Tiểu vương gia, chúng ta bắt đầu đi." Hiểu Vân đi đến bên cạnh bàn, lấy ngân châm cùng thuốc đã chuẩn bị sẵn ra. Sài Ngọc lại đứng sững ở đó, mãi đến lúc Hiểu Vân thúc giục thêm một lần, mới chậm rãi cởi áo, đưa lưng về phía Hiểu Vân ngồi xuống ghế, Hiểu Vân bắt đầu chăm chú thi châm.

Ở đây vô sự, lại nói tới bên kia.

Bao đại nhân đang được Bao Hưng hầu hạ thay quần áo, chuẩn bị tới Sài vương phủ chúc thọ Sài vương gia, đột nhiên ngoài phòng có người gõ cửa.

"Đại nhân” Là giọng của Công Tôn Sách.

Bao đại nhân nhận ra sự lo lắng trong thanh âm của Công Tôn Sách vội gọi Bao Hưng ra ở cửa, tự mình mặc nốt xiêm y.

"Đại nhân, Triển hộ vệ đã trở lại." Công Tôn Sách vừa bước vào phòng Bao đại nhân, Triển Chiêu theo sau lưng tiến vào.

"Đại nhân."

"Triển hộ vệ, ngươi đã trở lại." Bao đại nhân tiến lên, đánh giá Triển Chiêu từ trên xuống dưới, thấy hắn không có gì khác thường, trong lòng mới thoải mái: “Triển hộ vệ, kết quả thế nào?"

"Đại nhân." Triển Chiêu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Sự tình quả nhiên như chúng ta sở liệu, nơi đó đúng là chỗ có “kho báu”, mà những người mất tích đều ở bên trong."

Ba ngày trước, Triển Chiêu tới gặp Bao đại nhân, báo cáo tình hình Lăng châu xong thì một mình lên Thực nhân sơn. Thực nhân sơn hắn đã đi một lần, đi lần thứ hai chính là ngựa quen đường cũ. Mà vẫn như trước, hắn gặp phải “quái thú mắt xanh” kia. Có điều theo Điền Chính Duẫn nói, quái thú mắt xanh thật ra chỉ là một người vượn to lớn, vốn sống ở sâu bên trong Thực nhân sơn, hắn từng gặp một lần. Nhưng lúc đó, thoạt nhìn nó dáng điệu ngây ngô, không hung tàn như lần trước Triển Chiêu gặp phải. Cụ thể vì sao nó biến thành như vậy, sau khi Triển Chiêu gặp lại nó, đã biết nguyên nhân, nó bị người ta khống chế.

Triển Chiêu không giết người vượn mà dùng mê dược của Hiểu Vân, khiến nó mê man. Sau đó, hắn ở vị trí lần trước dừng chân lần cuối tìm được một hang động bí ẩn. Trong động rộng rãi, cửa động bị bụi cây cùng thực vật trùm kín che mất, không nhìn kỹ rất khó phát hiện ở đây có một cái động.

Trong động rất tốt, giơ tay không thấy năm ngón. Triển Chiêu cũng không dám đốt lửa, chỉ có thể sờ soạng đi trong bóng tối. Trong động có rất nhiều thạch nhũ, từ đỉnh hướng xuống, giống như từng búp măng rất dài. Trong động nơi nơi đều ẩm ướt, không ngừng có nước từ trên cao rỏ xuống liên tiếp, âm thanh quanh quẩn trong hang động yên lặng, đơn điệu mà trống rỗng. Trong động nước đọng, khiến giày và vạt áo Triển Chiêu ướt đẫm, có điều hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, vừa đi vừa nghe ngóng, cảnh giác chú ý từng chút gió thổi cỏ lay.

Đi được ước chừng một khắc, trong động dần có chút ánh sáng, cửa động đã rất gần. Triển Chiêu xốc lại tinh thần, để ý thấy cách ánh sáng càng gần, lại bắt đầu có âm thanh nói chuyện. May mắn động này rộng rãi, lại có kết cấu phức tạp cùng thạch nhũ che dấu, Triển Chiêu sau khi tiếp cận cửa động, không có ai phát giác.

Ở cửa động có hai người, cầm trường thương trong tay, lưng vác đại đao, một thân áo giáp, không ngờ lại là quan binh. Tuy rằng trong lòng sớm đã lường trước, có điều nhìn thấy binh lính một thân quân trang, Triển Chiêu vẫn thấy kinh hãi. Thật không ngờ bọn họ mắt to gan lớn, cứ như vậy mặc quân trang đứng đó. Triển Chiêu lợi dụng trong động ánh sáng không đủ, dùng kế dụ một người rời đi, trói lại một người khác, thay xiêm y của người nọ, bôi mặt đen, giả làm quan binh canh giữ ở động khẩu. Sau đó thừa lúc bọn họ thay ca, thuận lợi trà trộn vào bên trong.

Rời khỏi động, bên ngoài là một mảnh trời đất khác. Nơi này vô cùng rộng rãi, từng tảng nham thạch, sa thạch màu vàng đậm ở xung quanh; rất nhiều người đang bận rộn: đào bới, khuân vác, rửa nước, đốt lò các loại, có những việc hắn nhìn không biết hoặc không hiểu. Mà những người đó, yên lặng làm việc, ngay ngắn thứ tự. Sau khi hắn lấy cớ di chuyển khắp các nơi, cho dù hắn không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng lúc nhìn thấy vàng ròng được đưa ra, hắn đã hiểu mình đang nhìn thấy cái gì. Đây, là một mỏ vàng. Bọn họ luôn tò mò bảo tàng kia là gì, thì ra là một mỏ vàng!