Bạch Bạch nghi hoặc nói:
"Ngươi không tức giận sao?"Mặc Yểm thở dài, tâm niệm chợt động, thử làm ra vẻ mặt uể oải, nói:
"Tức giận a, chẳng qua không có biện pháp, nàng nghe sư huynh nói liền không nghe ta nữa"Mặc Yểm nói như vậy, Bạch Bạch liền cảm thấy hổ thẹn, mình ăn của người ta nhiều như như, còn đòi người ta hỗ trợ đánh đuổi phàn quân ở địa phủ, chẳng những không đáp ứng yêu cầu của người ta, còn hướng người ta phát giận, thật sự là không đúng.
"Xin lỗi" Bạch Bạch chủ động đi về phía trước, tựa vào lòng hắn, cọ cọ vào ngực, lại chủ động nhảy lên vai, dùng cái mũi đâm đâm mặt hắn, noi:
"Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đừng nóng giận"Mặc Yểm oán giận nói:
"Biến thành người mới tính hôn nhẹ, đây là nàng dùng cái mũi đâm ta…"Bạch Bạch ủy khuất nói:
"Nhưng ta đã đáp ứng với sư huynh rồi, trong tháng này không thể biến thành người nha…" Nàng tuy dễ lừa nhưng nguyên tắc thì rất kiên định.
Mặc Yểm cũng biết không thể nóng vội, vì thế mang theo chút oán khí, bắt Bạch Bạch về xoa nhẹ, cam chịu ôm nàng đi ăn gà nướng, chuyận này để nói sau.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLMặc Yểm rõ là không dễ dàng buông tha việc thân thiết với Bạch Bạch một chỗ, nhưng cũng biết không hể nóng vội, bây giờ thì cứ theo nàng, tìm được cơ hội thích hợp hạ thủ cũng không muộn.
Hắn cũng nhìn ra được Bạch Bạch đối với hắn khác xa, không giống như sự tín nhiệm của nàng đối với sư phụ và sư huynh, hắn vẫn nên làm tốt việc diệt trừ yêu nghiệt, tốt đến mức lấy lại được tín nhiệm của Bạch bạch, trước mắt trước hết phải nhẫn.
Dù sao thời gian cũng chỉ có một tháng, cho dù qua được thời gian này, tháng này cũng không nên ăn tiểu hồ ly, ít nhất cũng phải khiến nàng tín nhiệm mình, đây mới là sự việc quan trọng liên quan đến lâu dài. Chỉ cần có thể khiến Bạch Bạch lưu lại, sợ sau không có cơ hội có thể thống khoái ăn no nê sao?
Mặc Yểm ôm Bạch Bạch, một tay vuốt bộ lông hồ ly mềm mại, một tay thì âm thầm tính toán ngày sau như thế nào, thanh toán tất cả vốn lẫn lời của ngày hôm nay. Đồng thời trong lòng lại hối hận đến cực điểm, sớm biết như thế, hôm trước dùng Hồn môn đại pháp mê hoặc tiểu hồ ly, nên ăn một chút cho tận hứng… Thật hối hận nha!
Ngọc Lưu ly yêu phi trở lại địa bàn của mình, lập tức ra lệnh cho bọn yêu ma hầu hạ bên cạnh lui ra, môt mình ngồi trong phòng nhớ lại việc hôm nay, càng nghĩ tâm càng rối loạn như tơ vò.
Những năm gần đây nàng vất vả kinh doanh dưới địa phủ, khó khăn lắm mới có thành tựu như ngày hôm nay. Nàng cũng từng nghe bọn Quỷ Hồn nói trên thế gian đủ loại phong cảnh, nơi đó có ánh nắng mặt trời tươi sáng, mùa xuân thì ấm áp, mùa hạ nóng bức, mùa thu thì mát mẻ, còn mủa đông tuyết rơi trắng xóa, có ngày có đêm luân phiên, có nhật nguyệt và tinh tú, có những thành trấn phồn hoa, có nhiều món ngon cùng cao lương mĩ vị, ngọc ngà châu báu vô cùng xinh đẹp, có cảnh sắc, cây cối,.. nói tóm lại, nơi đấy có tất cả, so với chốn đại phủ âm lãnh, hắc ám thì đẹp gấp vạn lần!
Nàng cũng giống như những yêu ma khác, cũng hy vọng có thể lao ra khỏi đại phủ, đến thế gian xinh đẹp huởng thụ sự phồn hoa một ngày. Nhưng đến lúc này, nàng cũng không biết là mình thật sự hy vọng được đến thế gian, hay đó là cái lý do để nàng lấy làm mục tiêu, khiến mình có thể ở tại địa phủ mà tiếp tục sinh tồn.
Nàng bây giờ đã hơn rất nhiều yêu ma, quỷ hồn khác, nhưng nàng vui vẻ sao?
Hôm nay nàng nhất thời động tâm, trở về nguyên thân, cùng Bạch Bạch chơi đùa tại hoa viên, tựa như lúc nàng chưa tu luyện thành người vậy, không có tùy tùng hay cấp dưới, không có vô số tình nhân hay là địch nhân, tự do tự tại, vô ưu vô lự như vậy … nàng dường như muốn công nhận Bạch Bạch nói đúng, làm hồ ly, làm miêu đơn giản, khoái hoạt hơn làm người nhiều lắm.
Nàng có thể không để ý đến hình tượng, có thể theo bản năng đuổi theo côn trùng, đưổi theo Lão Thử – một loại tiểu thú (chuột đó mà), có thể lười biếng nằm trên bờ tường hóng gió, nếu có thể có một chủ nhân như Mặc Yểm, nàng có thể nằm trên đầu gối hắn, hưởng thụ một lần được vuốt ve…
Ngọc Lưu ly yêu phi đột nhiên sợ hãi, chẳng qua chỉ là một ngày thôi, mình không ngờ lại mềm lòng, đi hâm mộ tiểu hồ ly kia! Không nên không nên, tiếp tục như vậy thì nguy mất!
Nàng còn muốn đến thế gian chiêm ngưỡng chốn phồn hoa, còn muốn cảm nhận ánh mặt trời ấm áp, cảm nhận làn gió xuân nhẹ nhàng
Ngọc Lưu Ly yêu phi khẽ cắn môi, quyết định ngày mai nàng sẽ không đi gặp Bạch Bạch, tiểu hồ ly kia thật đáng sợ, bất tri bất giác mê hoặc lòng người!
Bạch Bạch không biết mình trong lúc vô ý đã khiến Ngọc Lưu Ly yêu phi có những cảm xúc phức tạp như thế. Nàng sau khi được ăn no nê liền nằm chỏng vó trên cái nệm gấm trên giường, kể Mặc Yểm bên đang ngồi bên cạnh, nàng hôm nay kết giao được một bằng hữu mới, là một hắc miêu rất khí phách a! So với Tiểu Hắc còn xinh đẹp hơn.
Mặc Yểm duỗi tay sờ cái bụng tròn trịa của nàng, Bạch Bạch ngoan ngoãn để cho hắn vuốt ve, ngẫu nhiên lấy lòng dùng bốn chân ôm tay hắn, cọ cọ, Mặc Yểm rất vừa lòng. Bây giờ cùng ở chung với Bạch Bạch dễ chịu như vậy, duy nhất một điểm không hoản mỹ chính là Bạch Bạch không chịu biến thành hình người cùng hắn thân mật… Tiểu hồ ly cứ như vậy vô tư lự cũng tốt lắm, giọng nói của nàng êm dịu, quyến rũ rất êm tai, nghe như tiếng nhạc, khiến lòng hắn thích thú vô cùng.
Ngày mai hắn bắt đầu thu thập những tên đầu lĩnh phản quân không chịu nghe lời, với mấy tên đầu xanh lỗ mãng Thanh Lương Quan dám xúi bẩy Bạch Bạch khiến hắn không được thoải mái, hắn cũng nên báo thù một lần chứ! Hừ!