Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 127: Bị hồ ly mê hoặc (1)


Những lời sư huynh Vân Khởi dặn dò Bạch Bạch rất đơn giản, chỉ là một tháng này ở bên cạch Mặc Yểm, Bạch Bạch không cần hiện ra hình người, ngoan ngoãn làm tiểu hồ ly.

Sư phụ, sư huynh bảo sao Bạch Bạch nghe vậy, tín nhiệm vô cùng, hơn nữa nàng thích làm hồ ly hơn khi biến thành người. Cho nên, Bạch Bạch không chút do dự chấp hành lời nói của nhị sư huynh.

Mặc Yểm trừng mắt nhìn Bạch Bạch, gần như tức giận đến hộc máu!. Hắn chỉ biết, Thanh Lương Quan trên dưới không có một cái người tốt, chẳng những Minh Ất dối trá, giảo hoạt, ngay cả đồ đệ cũng âm hiểm, xảo quyệt !

Cả tháng này Bạch Bạch đều là hồ ly thì hắn đừng mong nghĩ cùng nàng vui vẻ, trừ phi hắn biến thành hồ ly giao phối cùng nàng. Con mẹ nó! Trong lòng Mặc Yểm có thể nghĩ được bao nhiêu lời độc ác thì đều dùng để nguyền rủa toàn bộ Thanh Lương Quan, từ Minh Ất đến các sư huynh của Bạch Bạch đem mười tám đời tổ tông ra đem hỏi thăm một lần.

Bạch Bạch vô tội nhìn hắn rất cẩn thẩn, e sợ hắn nổi giận thì lại làm gì mình đó.

Mặc Yểm chỉ cảm thấy thật buồn bực a! Duỗi tay ra làm một động tác khiến cho Bạch Bạch lại gần, nói: "Sao nàng lại nghe lời sư huynh như vậy chứ? Vậy sao không đi nói với hắn muốn ăn gà nướng!".

Bạch Bạch bị hắn để ở trên mặt bàn, vùng vẫy mấy lần đều không thể thoát ra, tức giận nói: "Ngươi buông, ta … ta không để ý đến ngươi nữa! Ta đi tìm sư huynh!"

Mặc Yểm tức giận đến nỗi sắc mặt từ xanh đến hồng, rồi lại từ hồng đến nâu, biến đổi hết một vòng: "Tốt! Nàng đi tìm bọn họ đi, chuyện ở địa phủ ta không quản nữa, mời bọn hắn về quản đi!" Hắn nửa điểm cũng không phát hiện mình đang tức giận, "biến chất" đi, hắn cùng Bạch Bạch mười phần không khác gì là hai tiểu hài tử cãi nhau.

Nói là nói như vậy thôi, tay lại không dám buông nửa điểm, e sợ Bạch Bạch thật sự xoay người bỏ trốn. Bạch Bạch nghe xong cũng chần chừ suy nghĩ, tuy các sư huynh sẽ đòi lại công đạo cho nàng nếu Mặc Yểm bắt buộc nàng. Nàng trở về đi tìm sư huynh thì rất dễ dàng nhưng mà bây giờ trở về như vậy, nàng chẳng khác nào thành kẻ vô tích sự, còn hại sư huynh lại phải bảo vệ quỷ môn quan, tiếp tục đối mặt với thời khắc sinh tử?

Trong lúc nhất thời. một người một hồ trừng mắt to, mắt nhỏ kiên trì nhìn nhau, cục diện lâm vào trạng thái giành co.

Mặc Yểm thở sâu vài hơi, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, áp chế hỏa khí đi, lại nhìn bộ dáng Bạch Bạch cứng rắn, kiên quyết không khuất phục, rất quật cường, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, mình sao lại không có biện pháp gì đối với tiểu hồ ly này?

Nàng yếu ớt khóc, ngoan cố kiên cường nhưng lại rất ngốc. Hắn đã thuyết phục mình vô số lần, nhưng không bỏ nàng xuống được.

Hắn thích bộ dạng yếu ớt, mỏng manh, hay dựa vào hắn của nàng, nhưng vừa thấy nàng khóc, lòng đau không chịu được, bị cái bộ dạng này của nàng làm cho tức giận đến tím tái mặt mày nhưng hắn cũng rất luyến tiếc không nỡ phá hỏng sự kiên trì khờ dại này, sợ nàng bị thương.

Nàng không hiểu thế sự, hầu hết đều rất dễ lừa gạt —– nếu không như thế này, hắn đã rất dễ dàng lừa chiếm được thân thể của nàng rồi, nàng còn ngốc nghếch nghĩ mình đối với nàng thật tốt. nói nàng vừa nát lại vừa ngốc, kỳ thật chính là bởi vì tâm nàng hoàn toàn không phức tạp. (Nát: dốt nát)

Nàng chính là hài tử khờ dại, chỉ một chút nhỏ gì đó cũng khiến nàng vui vẻ thật lâu. Lúc còn ở Mặc Đầm, nàng mỗi ngày đều khoái hoạt, quấn quýt lấy hắn trải qua mỗi ngày, một đóa hoa, vài cọng cỏ nhỏ cũng có thể khiến nàng hiếu kì nói nguyên cả buổi sáng, những hình ảnh quen thuộc khi xưa bỗng ùa về khiến hắn nghĩ đến cuộc sống bình thường trước kia.

Hắn không biết vì sao mình lại có kiên nhẫn ngồi nghe Bạch Bạch nói, chỉ cảm thấy nghe nàng nói mấy chuyện vụn vặt lúc ấy khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ, giống như sống không cảm thấy nhàm chán, ít nhất trước mặt tiểu hồ ly này còn cảm thấy thú vị thật sự.

Không hề hay biết gì, hắn như người nghiện có thói quen để tiểu hồ ly này bên mình ngày đêm, để cuộc sống trở lại như xưa, hắn sẽ chiếu cố Bạch Bạch nhiều hơn, kể cả những việc bình thường, còn Bạch Bạch sẽ giúp hắn lấp đầy khoảng trống trong lòng, khiến hắn không còn cảm thấy tịch mịch nữa.

Hắn lúc nào cũng nhớ rõ những lúc tiểu hồ ly đáng yêu này ỷ lai, dựa dẫm vào hắn, cần hắn, rồi bất ngờ nhảy đến trước mặt hắn làm nũng, đòi hắn giúp đỡ nàng, thậm chí sai hắn làm cái này cái kia.

Mọi chuyện đều dễ dàng thay đổi, lúc Bạch Bạch rời khỏi Mặc Đầm rồi hắn mới giật mình phát hiện, vào thời điểm đó, hắn mới biết được hóa ra hắn khó có thể chấp nhận cuộc sống không có bóng hình Bạch Bạch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com

Không phải không có thử chuyển sự lực chú ý của mình sang những sự vật khác, vì một tiểu hồ ly tinh nóng ruột nóng gan, ăn không ngon, ngủ không yên, chuyện như vậy khiến tự tôn của hắn bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng thử qua cách nghĩ tronmg đầu, hắn không thể không thừa nhận sự thật, không phải Bạch Bạch ỷ lại hắn, cần hắn, mà là hắn cần thậm chí là ỷ lại Bạch Bạch ấm áp làm bạn.

Một khi đã như vậy thì còn có cái gì có thể nói nữa đâu?

Mặc Yểm chậm rãi thả lỏng tay, ôm Bạch Bạch vào lòng ngực, nhẹ nhàng đến nỗi khiến Bạch Bạch rối loạn. Nàng có chút không hiểu, nhìn hắn một cách đề phòng, không biết vì sao hắn đột nhiên bình tĩnh như thế, giống như bọn họ không hề cãi nhau

Mặc Yểm với tay véo véo cái mũi của nàng, cười nói: "Chúng ta không cãi nhau nữa, đi ăn gà nướng, uống rượu hoa đào, được không?"