(Người dịch: pmtrang)
Cơn mưa ngày hôm trước không đủ để làm đầy con suối hay các khe nước, nhưng những bãi cỏ mùa xuân thì tràn đầy sức sống và xanh tươi, không khí cũng được gột sạch lớp bụi bẩn. Lucas mệt mỏi và đau nhức sau cả ngày dành để dựng cái chuồng bò, tuy vậy bất cứ khi nào anh ngẩng đầu lên và nhìn quanh anh đều cảm thấy một sự yên bình sâu sắc. Tất cả vùng đất anh sở hữu trải dài trước mắt, anh không muốn ở bất cứ nơi nào khác ngoài chính tại nơi đây. Anh yêu nó với từng phần nhỏ cơ thể mình, anh sẽ không ngần ngại cho đến chết để bảo vệ ngôi nhà, cũng như anh đã từng làm khi trước, hay chết vì nỗ lực đó. Anh sẵn sàng đổ máu và mồ hôi trên mảnh đất này để khiến nó trở nên hưng thịnh.
Khi con bò cuối cùng yên vị trong chuồng Lucas mới đứng thẳng dậy, duỗi người, xoay hai bên để làm giảm cơn đau nhức trên lưng. Anh nhìn về phía mặt trời; nhận ra chỉ còn một giờ nữa trước khi mặt trời lặn, không đủ thời gian cho anh về nhà thay ra bộ đồ cáu bẩn, rồi vượt qua khe núi hẹp dẫn xuống Angel Creek trước khi trời tối. Anh có thể đi đường vòng, băng qua Prosper và sau đó đi cắt ngang qua triền núi, nhưng đi như vậy anh sẽ mất hơn hai tiếng, có khả năng ai đó sẽ trông thấy anh cưỡi ngựa hướng về nơi ở của Dee. Anh sẽ không để mọi người xì xào bàn tán sau lưng cô, nên kế hoạch đó bị loại bỏ. Nhưng sự cần thiết phải có cô đã thiêu đốt anh suốt cả ngày trời và sẽ còn tồi tệ hơn cho đến khi anh có cô lần nữa, trượt sâu vào trong cơ thể mềm mại của cô, cảm nhận cô siết lấy anh, đôi chân duyên dáng quấn quanh anh. Anh nhìn lên mặt trời lần nữa, nghĩ về việc băng qua khe núi, cuối cùng nhận ra thật ngu ngốc khi thử làm thế. Anh sẽ qua được một đêm nữa mà không có cô.
Anh mới chỉ trải qua một buổi chiều cùng cô, vậy mà nỗi khao khát cô quá đỗi mãnh liệt khiến anh như một con nghiện chìm đắm trong ổ thuốc phiện ở San Francisco. Mất người anh trai Matt đã quá khó khăn, kể từ đó anh hạ quyết tâm và dạy mình cách để không cần bất cứ ai, chỉ sống với chính bản thân mình thôi; nhưng giờ anh đang phải đối phó với cảm giác chưa hoàn thiện dai dẳng, như thể anh đã để lại một phần của mình ở Angel Creek. Ý tưởng đó thật vô lý, anh thầm chế giễu mình. Không ai có thể có quá nhiều ý nghĩa về ai đó khác được. Chỉ là Dee không hề giống bất kì người phụ nữ nào khác mà anh từng biết, chính sự khác biệt của cô là điều hấp dẫn anh. Anh muốn cô, đó là tất cả. Đó hẳn chỉ là một thử thách phải vượt qua để được nếm trải sự ngọt ngào như mật ngọt tự nhiên của cô.
Anh tư lự với vẻ ghê tởm khi đứng nhìn xa xăm.
Sấm sét đùng đoàng, anh nhìn lên bầu trời lần thứ ba. Quản đốc của anh, William Tobias, rõ ràng trông thấy anh đang tìm kiếm dấu hiệu của cơn mưa lên tiếng. “Tôi không nghĩ nó sẽ đến gần chỗ chúng ta đâu. Nghe chừng nó hướng về phía những dãy núi.” Người đàn ông có vẻ ngoài thô lỗ khô khan cúi xuống nhổ nước bọt. “Chắc chắn là chúng ta đang mong mưa. Chúng ta không đến nỗi đang chết khô, nhưng tôi vẫn muốn có thêm nước trong mấy con lạch trước khi hè sang.”
Lucas nghĩ về nguồn nước tinh khiết, không bao giờ cạn của Angel Creek và cảm thấy sự kích thích trước kia dâng lên. Lẽ ra vùng đất đó nên thuộc về Double C từ lâu rồi mới phải, nhưng bởi sự thiếu xét đoán của cha anh mà giờ nó đang nằm trong tay một phụ nữ cứng đầu có khả năng tự mình làm việc đến chết trước khi chịu lắng nghe lý lẽ.
Nhưng nếu cha anh mua Angel Creek từ nhiều năm trước, cha Dee sẽ không định cư ở đó, và anh sẽ không bao giờ gặp được Dee. Lucas cau mày, cố gắng cân bằng giữa niềm vui được sở hữu Angel Creek với nỗi phấn khích được làm tình với Dee. Cái cau mày biến thành một nụ cười châm biếm. Angel Creek sẽ chẳng đi đâu hết; rồi cuối cùng anh cũng có được nó thôi. Có lẽ anh nên mừng rằng nó được George Swann sở hữu khi ông ta mang theo cả gia đình đến định cư ở miền Tây.
Anh và quản đốc của mình đứng đó nhìn đám mây bão hạ thấp phía cuối đường chân trời khi chúng di chuyển hướng về phía những dãy núi. Những cơn dông cuối ngày xảy ra là chuyện thường thấy trong mùa xuân và đầu hè, nên cả hai người đàn ông đều mong đợi chúng mang theo mưa.
Từ bỏ hy vọng cuối cùng rằng anh không thể đến được chỗ Dee, Lucas lên ngựa bắt đầu quay về nhà. Nếu anh hiểu Dee, thì cô chắc hẳn đã quyết định rằng anh chỉ ghé thăm vì cần tình dục nên cô sẽ cầm sẵn khẩu súng săn trong lần tới anh ló mặt.
Anh nhận ra mình đang cười toe toét khi cưỡi ngựa về nhà. Chết tiệt nếu như có được cô mà không bị một viên đạn chì găm thẳng vào mông!
***
Sáng hôm sau Dee bước ra ngoài ngay khi bình minh vừa ló rạng, hắt ánh hồng mờ mờ. Cô cúi người lấy chảo chuẩn bị đồ ăn nhưng rút tay lại trước khi chạm vào nó, hương đôi mắt lên bầu trời đẹp tuyệt vời đang phủ trên cô, xung quanh cô, bao bọc cô với ánh sáng rực rỡ.
Sự bình yên của buổi sáng bao quanh cô. Cô quay lại với những công việc còn dang dở, lặng lẽ đi về phía đồng cỏ, các giác quan của cô uống lấy từng màu sắc và hương thơm của ngày mới.
Bãi cỏ mùa xuân trải dài duyên dáng, màn sương sớm bao phủ phản chiếu ánh long lanh như những viên kim cương. Những loài hoa dại phong phú mọc tràn ngút tầm mắt, ánh xanh dương xen lẫn hồng và tím, điểm xuyết màu vàng tươi vui và đôi khi là những cụm cỏ ba lá đỏ thẫm rung rinh trong gió như thể đang lôi kéo những con ong cần cù bay tới tìm kiếm hương thơm ngọt ngào khó cưỡng. Cô lang thang ở đó, màn sương đêm thấm ướt váy cô đến tận đầu gối, mà cô không nhận ra và cũng chẳng bận tâm. Có những ngày thật kỳ diệu và đơn giản nên tận hưởng nó. Công việc luôn ở đó; còn bình minh thế này chỉ thoáng qua, chẳng bao giờ giống hệt nhau.
Bầu trời trên cao dần thay đổi từ sắc hồng nhạt sang màu đậm hơn, cuối cùng là ánh vàng dâng lên khi mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện, nhúng bãi cỏ trong ánh sáng rạng ngời. Chim hót líu lo, tiếng nước róc rách trong khe suối nghe như tiếng nhạc.
Cô bước xuống suối, quan sát dòng nước tinh khiết chảy trên những phiến đá. Máu cô đập rộn qua tĩnh mạch, tim cô được lấp đầy. Đây là nhà cô, và nó là thiên đường.
“Dee.”
Cô nghe thấy tên mình, dù không quá lớn, và quay lại nhìn anh. Lucas đứng cách đó khoảng hai mươi feet, đôi mắt lấp lánh của anh nheo lại với những cảm xúc không tên, khuôn mặt cứng cỏi kiên định. Anh đứng yên, thân hình to lớn, cơ bắp của anh bất động; anh không hề rời mắt khỏi cô, và làn sóng ham muốn ập vào cô như cơn sóng lớn. Cơ thể cô tự động phản ứng lại với sự hiện diện của anh, ngay lập tức nóng lên và nặng nề, làn da cô trở nên quá nhạy cảm với sự cọ xát của lớp quần áo. Ngực cô căng lên đau nhức, và nơi ấy của cô siết lại.
Cô trông như một nữ thần, Lucas khó có thể thở nổi. Cô đứng bên cạnh dòng suối, được bao quanh bởi những bông hoa dại, khuôn mặt đẹp đến khác thường của cô hướng về phía anh thật yên bình và đầy mơ màng như buổi sớm bình minh. Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy trước đây, tất cả sự phòng thủ đều hạ xuống, chỉ đơn giản là một người phụ nữ đài các trong buổi sớm mai. Toàn bộ cơ thể anh căng lên cho đến khi anh cảm thấy làn da mình như thể nổ tung, anh thấy chóng mặt khi máu bắt đầu tăng tốc. Nơi ấy của anh đập mạnh dữ dội, anh biết mình phải vào được trong cô.
Anh không nhớ mình đã băng qua khoảng cách giữa họ, chỉ biết cô không di chuyển và rồi cô ở trong vòng tay anh, cơ thể cô mềm mại và đầy đặn, miệng cô có chút ngại ngùng bên dưới sự đói khát của anh. Anh hạ cô xuống, nghiến cô bên dưới lớp hoa dại, và đẩy váy cô lên tận eo. Đồ lót của cô gây cản trở, anh lột chúng ra bằng bàn tay thô bạo, để hai bắp đùi cô trần truồng, dễ tổn thương trong ánh nắng mai. Anh đã cương cứng với nhu cầu khi anh nguyền rủa bên dưới hơi thở của mình trong lúc chật vật cởi quần. Và rồi anh được tự do. Anh mở nếp gấp mềm mại của cô bằng một tay để lộ ra khe nhỏ, và bằng bàn tay còn lại anh hướng mình vào cô. Anh nhìn xuống nơi cương lên đầy sẵn sàng của mình đang ép sát vào sự mềm mại tinh tế mở rộng, cặp tinh hoàn siết lại đau đớn. Anh đâm vào cô, rên rỉ lớn tiếng bởi sự nhẹ nhõm choáng váng bên trong khe sâu ẩm ướt, chặt chẽ đang siết lấy chiều dài nhức nhối của anh, làm dịu anh với khoái cảm và sự hứa hẹn sẽ còn nhiều hơn nữa.
Dee đón lấy sức nặng của anh và cánh tay mảnh khảnh của cô quấn quanh đôi vai mạnh mẽ, đón lấy sự mãnh liệt dữ dội khi anh đâm sâu vào cô, đón lấy sự nam tính, dục vọng của anh và hoan nghênh tất cả. Cô gần như không thể chịu được khi bị kéo giãn và chiếm hữu, nhưng có cả sự huy hoàng trong đó, cô đắm chìm trong nó. Đầu cô quay qua quay lại trong lớp cỏ vẫn còn đọng lại lớp sương mới khi cô dâng hiến toàn bộ thân thể mình cho anh.
Cô lên đỉnh đột ngột, khoái cảm bùng nổ sâu bên trong cô, khiến đôi chân cô run lên quanh anh. Tiếng hét của cô vang vọng trong không khí yên tĩnh, cô cong người khi anh quỳ trở lại trên đầu gối với một tiếng gầm trong cổ họng. Đỉnh điểm của anh đến nhanh chóng ngay sau cô, anh ngửa đầu ra sau, cơ thể co giật. Anh siết chặt bờ hông thon thả của cô, siết lấy cô khóa vào mình cho đến khi sự co thắt của chính anh giảm bớt, cho đến khi cơ thể anh dịu lại.
Sau một khoảng anh im lặng, cô cũng giữ như thế, anh đứng dậy cài lại quần. Anh cúi xuống nhặt đồ lót của cô lên, rồi bế cô trong vòng tay quay vào nhà. Cô ngả đầu vào vai anh, mắt nhắm. Dường như vẫn không có bất cứ điều gì để nói.
Lucas thấy choáng váng bởi sức mạnh của ham muốn mãnh liệt dâng trào vượt quá tầm kiểm soát của bản thân. Anh đã chiếm lấy cô đầy hoang dại, không chút nhẹ nhàng khi đưa mình vào trong cô, nhưng anh không thể đừng được. Như thể không có gì tồn tại trên đời nữa khi cả hai lao vào nhau với nhu cầu điên cuồng của anh phải có được cô. Đúng ra, anh nghĩ, cô nên cố gắng giữ chặt khẩu súng săn của mình hơn là nằm yên trong vòng tay anh.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế trong bếp, ôm cô vào lòng, tay anh vuốt ve cô dịu dàng như thể giờ anh mới có thể quan tâm cô, điều mà anh không có khả năng làm lúc trước. Dee thở dài với sự hài lòng nhẹ nhàng, mũi cô áp vào anh nên cô có thể hít vào mùi hương sạch sẽ, ấm áp của cơ thể anh.
“Tôi có làm em đau không?” anh hỏi, giọng ram ráp.
Cô cựa mình, ngồi thoải mái lại trong vòng tay anh lần nữa.
“Không đâu.”
Sự xâm nhập của anh vào trong mình khiến cô choáng váng, nhưng đó không phải nỗi đau, chỉ có niềm hạnh phúc ban sơ.
Cô dường như không thấy giận dữ, mà đang nằm trong vòng tay anh với sự mệt mỏi dễ chịu của người đàn bà vừa được yêu cuồng nhiệt. Trong tất cả những phản ứng anh mong đợi, sự gợi cảm này hoàn toàn không nằm trong số đó, nên anh còn thích thú hơn cả vì sự bất ngờ này. Đây là một trong những phản ứng mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy chán.
“Tôi có mang theo bọt biển,” anh nhăn nhó, miệng xoắn lại thành một nụ cười hài hước. Anh thậm chí còn không nhớ chút gì đến chúng, mà dù có nhớ ra thì anh cũng không thể kiềm chế bản thân được.
Cô mở mắt và nhìn chằm chằm anh. “Anh nghĩ nó sẽ được việc nếu cứ nằm trong túi anh không?” cô hỏi. Và rồi cô ngồi dậy sự tò mò ánh lên trên gương mặt. “Chúng trông thế nào?”
Anh nhấc cô khỏi chân đút tay vào túi, rút ra mấy miếng bọt biển nhỏ. Cô nhìn chúng nằm trong bàn tay chai sạn của anh, cầm lên và bóp chặt chúng giữa các ngón tay, sau đó trả lại anh.
“Chúng chỉ là những miếng bọt biển bình thường,” cô nói, rõ ràng thất vọng. Anh cười toe toét, hiểu rằng cô mong đợi thứ gì thật xa lạ và kì quặc.
“Tôi biết. Tôi hy vọng cùng với giấm thì nó sẽ được việc.”
“À, giờ thì quá muộn rồi.”
“Nhưng lần tới thì sẽ không.”
Cô nhìn chằm chằm lại anh lần nữa. “Trừ khi anh lại lao vào em như một con bò đực lao vào một con bò cái.”
“Nếu lần tới không phải tương lai xa, tôi nghĩ tôi có thể đảm bảo đấy,” anh nói.
“Em phải lo mấy việc lặt vặt nữa.”
“Tôi sẽ giúp.”
Họ quay lại giường một giờ sau, cơ thể trần truồng quấn lấy nhau một cách vừa vặn. Miếng bọt biển nhỏ ngâm giấm đặt trong một cái đĩa phía đầu giường. Bởi cả hai đều không thể chờ lâu thêm phút nào nữa để anh chỉ cho cô thấy cách chèn miếng bọt biển thế nào, những ngón tay dài của anh đi sâu vào trong cô và gần như mang cô lên đỉnh mà chưa có anh. Họ làm tình cho đến khi cả hai kiệt sức, Lucas kéo chăn lên đắp cho cả hai trước khi lơ mơ ngủ, hai tay anh quấn quanh che chở cho cơ thể mảnh khảnh của cô. Anh cảm thấy mãn nguyện đến tận xương tủy.
Khi họ thức dậy anh muốn làm tình với cô lần nữa. Anh giật mình khi cô cố gắng vặn vẹo ra khỏi vòng tay anh.
“Em không muốn,” cô khó chịu nói.
“Chết tiệt đi nếu em không phải người phụ nữ bướng bỉnh nhất mà tôi từng biết,” anh lẩm bẩm. “Sao em không muốn?”
Cô nhún vai, miệng trề ra hờn dỗi. “Em không muốn anh đè nghiến em xuống lần nữa ngay bây giờ.”
Anh vuốt tay qua tóc. Chúa ơi, sao anh lại thấy ngạc nhiên chứ? Thật kỳ diệu khi cô đã không đề cập đến nó trước đây, nhưng dĩ nhiên là cô quá thiếu kinh nghiệm để biết.
“Vậy thì em ở trên nhé,” anh nói.
Sự hứng thú ánh lên trong đôi mắt xanh lá. Anh có thể trông thấy cô bị hấp dẫn bởi ý tưởng trong việc được kiểm soát chuyện ân ái của họ, và cũng là kiểm soát anh. Anh muốn bật cười thật lớn nhưng nghĩ cô sẽ thay đổi suy nghĩ mất nên anh không cười. Cá nhân mà nói, anh thích được nằm ngửa và để một phụ nữ cưỡi lên mình, trí tưởng tượng của anh đi hoang khi anh hình dung ra bầu ngực đầy đặn của Dee lắc lư trên mình.
“Em không biết phải làm thế nào,” cô nói.
Bàn tay đầy thuyết phục của anh di chuyển trên người cô, kéo cô lại gần hơn.
“Tôi sẽ chỉ cho em,” anh nói. Chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến anh cương cứng và sẵn sàng.
Cô cũng thích thế. Bởi ngay khi cô ngồi dạng chân trên anh, chìm xuống bao bọc lấy anh, bàn tay anh khóa lại phía trên đầu khi anh căng người giữ lấy sự kiểm soát của mình. Anh hổn hển thở, mắt nhắm chặt trước khoái cảm cô đang nhen nhóm. Lần này là cô quyến rũ anh, miệng cô trêu chọc miệng anh, ngực cô chải trên bụng anh và phần thắt lưng anh khi cô lắc lư trên anh. Anh nghĩ về những điều khác anh có thể dạy cô, nhưng ngay lúc này anh đã có tất cả những gì mình muốn. Dĩ nhiên là cô yêu nó, cô bị mê hoặc trước cảm giác anh ở dưới sự thương xót của cô, nếu như anh có thể nói vậy. Nó còn hơn cả sự tra tấn, giày vò và vô cùng thiêu đốt.
Dee di chuyển chậm rãi, nhịp nhàng, đôi mắt cô nhắm lại khi cô tự mình tìm kiếm khoái cảm. Đây là niềm đam mê thuần khiết, cô nghĩ, cô biết bản thân sẽ không bao giờ hối tiếc khoảnh khắc này bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa. Nó không chỉ đơn thuần là đam mê mà là điều gì đó vô cùng quý giá, sự liên kết giữa họ được tôi luyện từ đam mê đó. Cô cảm thấy mình đang tan đi và hét lên, không biết rằng anh vừa mới chỉ lên đỉnh ngay trước cô; rồi cô kiệt sức ngã xuống ngực anh.
Khi anh rời đi vào chiều muộn hôm đó cô biết rằng ít nhất là với cô, mối liên kết giữa họ sẽ không bao giờ bị phá vỡ.