Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)

Chương 10

(Người dịch: pmtrang)

Thị trấn vẫn thật yên tĩnh sau ngày dã ngoại và khiêu vũ trước đó khi Lucas cưỡi ngựa tới chiều hôm sau. Nhà thờ đã đóng cửa, mọi người đều về nhà để nghỉ ngơi sau buổi vui chơi. Hôm nay là Chủ nhật, vài người đàn ông dùng nó biện bạch cho việc họ dừng lại ở quán rượu để uống nước, nơi thường bị chiếm đóng bởi vài tay chăn bò không có việc gì phải làm trong ngày.

Hai cô gái ở quán rượu đang ngồi nói chuyện cùng những vị khách, như thể khuyến khích họ uống nhiều hơn. Tillie nhìn lên, nở nụ cười chậm rãi với Lucas, và anh hơi gật đầu. Cô ta nhướng mày, thì thầm vài lời với anh chàng cao bồi ngồi cạnh như thể cáo lui.

Khi cô ta tới đủ gần, Lucas nói nhỏ. “Lên lầu đi.”

Tillie trông có vẻ thích thú. “Anh vẫn gặp rắc rối với phụ nữ à?’

“Lên lầu,” anh lặp lại, không muốn nói bất kỳ điều gì khi họ có thể bị nghe lỏm.

Cô ta bước lên trước, dẫn anh qua cầu thang hẹp. Lucas cảm thấy những cái nhìn soi mói dán vào lưng mình đang cười nhăn nhở. Giá mà họ biết lý do anh ở đây!

Phòng Tillie nhỏ, hầu hết không gian bị chiếm trọn bởi chiếc giường đôi, dù vậy vẫn có một bồn rửa và tủ quần áo nằm sát trong góc. Nó sạch sẽ và thơm tho đáng ngạc nhiên.

Cô ta ngồi xuống giường, bắt chéo chân một cách thanh lịch.

“Anh có muốn bất kỳ thứ gì đặc biệt không?” Cô ta hỏi bằng chất giọng chậm rãi, ấm áp, dù vậy Lucas không thể không nghĩ cái sự “đặc biệt” của cô ta gần như đủ để giết chết một người đàn ông.

“Một đặc ân,” anh trả lời.

Cô ta cười lớn. “Tôi biết ngay là may mắn của mình không đi đúng đường hôm nay mà. Được rồi, có lẽ để lúc khác vậy. Tôi giúp được gì cho anh?”

“Cô có bất kỳ miếng bọt biển nào để tránh thai cho phụ nữ không?”

Đôi mắt nâu lớn của cô ta mở to chiếu đến anh, và anh cười toe toét nhìn lại, thấy thoải mái với lời đề nghị. Tillie không hỏi và cũng sẽ không ngồi lê đôi mách, những lời cợt nhả của cô ta đều không có ác ý.

Cô ta đứng dậy, bước tới bên tủ quần áo. “Vậy là người phụ nữ của anh rắc rối hơn nhỉ. Anh khiến tôi ấn tượng là không giống kiểu đàn ông sẽ để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, nên tôi cũng chẳng lấy làm lạ.” Cô ta ngân nga khe khẽ khi mở cánh tủ và lấy ra một chiếc hộp sứ làm thủ công. “Anh cần bao nhiêu cái?”

Đến lượt anh muốn bật cười. “Tôi không biết. Thế tôi cần bao nhiêu? Một cái không đủ à?”

Cô ta cười khúc khích, âm thanh sống động nghe như tiếng nhạc. “Đây, lấy ba cái đi. Anh biết đấy – chỉ đề phòng thôi mà.”

Anh khịt mũi khi cầm lấy ba miếng xốp nhỏ trong tay, nụ cười vẫn chờn vờn quanh khóe miệng.

“Chỉ cần ngâm một cái vào giấm,” cô ta hướng dẫn. “Tôi cho là anh biết phải làm gì với nó, bởi vì cược là người phụ nữ may mắn của anh chẳng biết cái gì hết.”

Lucas lắc đầu thích thú với suy nghĩ về cuộc chiến mình sẽ nhận được để bắt Dee sử dụng thứ này. Và rồi, một lần nữa, anh đã luôn bất ngờ bởi các trận chiến cô chọn để chống lại anh và những trận chiến cô quyết định bỏ qua, nên có thể lần này cô sẽ không nói gì hết.

Đôi mắt đen của Tillie đột nhiên nghiêm trọng. “Anh quan tâm đến người phụ nữ đó, Lucas Cochran,” cô ta nói nghiêm khắc. “Sẽ chẳng khó khăn để cả thị trấn lần ra chuyện của hai người, không phải sau rắc rối cô ấy nhận được từ vài người đàn ông quanh đây.”

Đầu Lucas giật lên, mắt anh nheo lại nguy hiểm. Tillie giơ một tay lên giảng hòa. “Tôi sẽ không nói một lời nào,” cô nói.

“Sao cô biết?” Giọng anh nhẹ nhàng đầy chết chóc. “Có bất kỳ ai thấy chúng tôi không?”

“Thư giãn đi, không ai biết trừ tôi cả. Tôi chỉ đoán ra người đã không tới buổi dã ngoại, và những lời bàn tán quanh đây về việc anh đã bỏ đi sớm. Cô ấy có tới thị trấn sáng hôm qua, đến cửa hàng tạp hóa, nhưng nó lại đóng cửa. Tôi ngồi ngoài hiên nên trông thấy cô ấy. Cô ấy vẫy tay với tôi. Tôi đã gặp cô ấy trước đây, cô ấy chưa bao giờ coi thường tôi. Cô ấy là một phụ nữ thẳng thắn, và can đảm hơn cả hai người đàn ông cộng lại.”

“Cô ấy rất can đảm,” Lucas xác nhận.

“Có rất nhiều lời xì xào về anh và con gái chủ nhà băng,” Tillie nói. Cô nhìn anh từ đầu đến chân và lắc đầu. “Tôi không thể hình dung nổi. Anh cần ai đó hơn thế, một người phụ nữ có thể đứng cạnh anh mà không hề chớp mắt.”

Lucas mỉm cười. “Tillie,” anh nói. “Cô biết nhiều đến chết tiệt về mọi người đấy.”

“Tôi có rất nhiều thời gian để nghiên cứu họ mà.”

Anh nhét mấy miếng xốp nhỏ vào túi. “Tôi nợ cô bao nhiêu?”

“Ở trên nhà cơ. Lần tới tôi đặt vài thứ từ New Orleans, tôi sẽ cho anh biết nên anh có thể đặt nó.”

Anh cúi xuống và hôn lên cái miệng tinh tế, uể oải kia bởi cô ta xinh đến chết tiệt. Khi anh đứng thẳng lại, cô ta chớp mắt và nói, “Ố ồ. Tôi chưa từng được hôn thế kể từ thời Charles Dupre – thôi khỏi bận tâm. Anh chắc mấy miếng xốp là tất cả những gì mình muốn chứ?”

Anh khum lấy cằm cô ta và hôn lần nữa. “Tôi chắc,” anh nói. “Tôi cần tiết kiệm sức lực.”

Cô ta bật ra một tràng cười lớn đầy sức sống. “Tôi đoán là vậy. Chuyện này sẽ tiêu diệt danh tiếng của tôi mất thôi, chúng ta ở đây cười như lũ điên rồi anh trở xuống lầu khi chưa đầy năm phút.”

Anh cười toe toét với cô ta trong lúc mở cửa. “Không, là danh tiếng của tôi sẽ bị hủy hoại khi mà tôi không thể kéo dài quá năm phút.”

Cô ta chớp chớp hàng mi với anh khi cô ta bước qua. “Nếu tôi từng chạm được tay lên anh, anh sẽ không bị thế đâu.”

Lucas ở trong một tâm trạng cực kỳ tốt khi cưỡi ngựa quay về Double C. Miếng bọt biển trong túi gây ra một sự cám dỗ lớn khiến anh muốn quay ngựa tới thăm Dee, rồi anh kiềm chế lại. Cô đang quá đau để làm tình thêm lần nữa, anh có thể kiểm soát được sự nhức nhối của mình.

Sấm sét ầm ầm phía xa, khẳng định lại quyết tâm rằng anh cần về nhà. Anh nhìn lên nhưng chỉ thấy bầu trời xanh thẳm. Những đám mây bão vẫn ở tít phía xa đường chân trời, anh nghĩ. Họ cần một cơn mưa lớn, bởi những lớp tuyết trên núi không dày như mong đợi, nhưng anh chắc chắn hy vọng mình có thể về tới trang trại trước khi cơn bão ập tới.

***

Cùng lúc đó, Luis cũng đang ngước nhìn những cơn sấm sét. Olivia giữ sự chú ý của mình trên nền đất trước mặt khi con ngựa của cô tiến những bước thận trọng qua mặt đất gồ ghề.

“Tôi hy vọng trời mưa cho đỡ bụi.” Cô lên tiếng.

Anh hy vọng trời mưa vì những lý do cơ bản hơn. Đã quá lâu kể từ khi họ có nổi một trận mưa cho ra hồn kể từ cơn mưa xuân ngắn ngủi, những hồ nước đang dần cạn đi, đặt biệt là giờ mới chỉ tháng năm. Nhưng cũng nhiều như anh mong mưa, anh hy vọng nó ngưng lại vài giờ nữa. Anh không muốn khoảng thời gian của mình với Olivia bị rút ngắn.

Cô rõ ràng đã lo lắng khi anh cưỡi ngựa bên cạnh mình, nên anh hạn chế nói chuyện, tận hưởng sự yên tĩnh trong khi có cô bầu bạn. Cô dần thả lỏng, giờ sự căng thẳng đã biến mất khỏi gương mặt cô. Nhiều như anh muốn ôm lấy cô lần nữa, anh muốn cô thấy thoải mái với anh hơn. Đây là thời gian để cô hiểu anh rõ hơn. Bên cạnh đó, có vài điều anh cũng muốn biết về cô.

“Có một mối quan hệ giữa em và Lucas Cochran phải không?” anh khẽ hỏi, quan sát gương mặt cô.

“Không,” cô trả lời. “Anh ấy không bao giờ nói về hôn nhân, và cả tôi cũng không, chỉ là mọi người đều giả định rằng chúng tôi sẽ kết hôn thôi.”

“Em không muốn anh ta sao? Anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ và từ những gì tôi nghe được anh ta sẽ còn tiến xa hơn so với bây giờ.”

“Tôi thích Lucas, nhưng anh ấy chỉ là bạn thôi.” Nói được ra điều đó mới tuyệt làm sao! Từ những hành động của anh hôm trước, cô chắc chắn anh đã bị Dee thu hút. “Nếu anh ấy có cầu hôn, tôi không biết mình sẽ nói sao nữa.”

“Bởi vì anh ta giàu à?”

“Không. Tôi biết mình lớn lên trong nhung lụa, nhưng tôi không nghĩ đó là những gì tôi mong đợi. Tuy vậy tôi đã hai mươi lăm rồi, tôi sợ là nếu tôi không sớm kết hôn, tôi sẽ không bao giờ kết hôn nữa, và rồi tôi sẽ không bao giờ có nổi một gia đình cho riêng mình.”

“Tôi ba mươi hai,” anh nói. “Tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng tôi muốn một gia đình cho riêng mình.”

Cô nhìn nhanh về phía anh và đỏ mặt.

“Sao em vẫn chưa kết hôn?” Anh lặng lẽ dỗ dành con ngựa của mình khi nó né khỏi một bông hoa mới nở trước mắt. “Tôi biết em hẳn phải nhận được nhiều lời cầu hôn rồi.”

“Không. Chưa có ai từng cầu hôn tôi. Bằng cách nào đó tôi chưa từng yêu ai, rõ ràng là cũng chưa có ai từng yêu tôi.”

“Tôi nghiêm túc với những gì đã nói đấy. Về ý định của tôi ấy.”

“Tôi biết,” cô thì thầm, thở dài. “Sao anh lại cứ lang thang thế?”

“Dường như đó luôn là điều tự nhiên nhất để làm.” Anh nhìn lên bầu trời lần nữa, nó vẫn trong xanh. Anh tự hỏi liệu có thể giải thích cho cô hiểu. “Tôi luôn sử dụng súng thành thạo. Tôi chưa bao giờ giấu giếm chuyện đó, nhưng khi một người đàn ông cực nhanh với một khẩu súng lục thường khiến hầu hết những người xung quanh thấy khó chịu. Rồi sớm hay muộn ai đó sẽ nghĩ anh ta mới là người nhanh hơn và muốn chứng minh điều đó. Chẳng có thị trấn nào lại muốn một cuộc đấu súng diễn ra ở chỗ họ cả, bởi vì nó sẽ thu hút những tay súng khác. Một thời gian tôi làm việc cho anh em nhà Sarratt ở gần New Mexico, tôi có thể ở lại nơi đó, nhưng rồi Celia qua đời, cô ấy là lý do tôi ở lại. Sau đó, di chuyển dường như là điều tự nhiên nhất để làm. Nó có sức quyến rũ của riêng nó, để tìm xem băng qua một dãy núi sẽ là điều gì, rồi phía sau, phía sau nữa. Luôn luôn có một nơi mới mẻ và những gương mặt mới, đôi khi chẳng có gì ngoài một thế giới trống trải rộng lớn với tôi ở chính giữa, chỉ có tôi, con ngựa cùng bầu trời. Tôi đã từng đi hàng tuần mà không gặp một người nào. Thi thoảng, khi ở trong một thị trấn, tôi thấy nhớ điều đó.”

“Nhưng anh đang làm việc cho ông Bellamy. Có phải anh định ở lại không?”

“Tôi làm công để được nghỉ ngơi sau quãng thời gian rong ruổi, cũng để kiếm ít tiền. Tôi đã ở đây được gần hai tháng, tôi hài lòng với nó. Tôi thích thị trấn. Nó khá yên tĩnh và thanh bình.”

Cô nhận ra anh không trả lời câu hỏi của cô nhưng thấy mình chẳng có quyền gì để tò mò về tương lai của anh. Điều gì sẽ thúc đẩy anh tính tới việc định cư đây? Cô tự hỏi. Kết hôn ư? Anh không nói thế, và cô sẽ là đồ ngốc khi cho rằng đó là ý định của anh, có lẽ gần như là ngu ngốc khi cô cân nhắc tới việc kết hôn với anh.

Nhưng anh cuốn hút cô theo cách không ai từng có thể. Cô liếc nhìn gương mặt tối, rắn rỏi của anh, ngưỡng mộ quai hàm vuông vức. Có một bầu không khí nguy hiểm xung quanh anh, nhưng cô không hề cảm thấy bị đe dọa. Thay vào đó, khi ánh mắt tối màu chạm mắt cô, cô cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ và... an toàn, như thể anh sẽ mãi mãi đứng giữa cô và bất kỳ điều gì có thể làm hại cô.

Sấm sét nổi lên lần nữa, gần hơn lúc trước. Anh có vẻ nuối tiếc.

“Chúng ta nên về thôi.”

Theo lẽ thường cô nên đồng ý với anh, nhưng cô cảm thấy như muốn nguyền rủa thời tiết. Tại sao trời không lùi cơn mưa lại vài giờ nữa? Cơn bão thậm chí có thể không tới chỗ họ, nhưng họ không thể đặt cược vào điều đó được.

Mỉm cười trước sự thất vọng trên gương mặt cô, Luis ghìm cương ngựa gần hơn với cô và cúi xuống hôn thật lâu. Đôi môi cô hé mở cho anh không chút do dự, quá ngọt ngào khiến anh khó lòng dứt ra được. Anh sẽ không làm vậy nếu con ngựa của anh không tránh một mô đất và dịch ra xa khỏi con ngựa của cô.

Một nụ hôn là đủ rồi, anh nghĩ, hoặc họ sẽ bị cơn bão bắt kịp. Họ ghìm cương ngựa và quay lại.

“Tôi không biết khi nào mới quay lại thị trấn,” anh nói sau một lúc, “nhưng tôi sẽ gặp em khi tôi quay lại.”

Cô suýt nữa đã hỏi anh làm thế nào để liên lạc với cô nhưng kịp giữ im lặng khi nhận ra hỏi kiểu đó xúc phạm đến thế nào, nó ngụ ý rằng anh không đủ bình thường để đến nhà cô và xin gặp cô. Nhưng họ vẫn gặp nhau theo kiểu lén lút thế này, không để bất cứ ai trông thấy là bởi cả hai đều biết cha mẹ cô sẽ phản đối không phải sao?

Cô nên nói với họ, cô ngẫm nghĩ, và để họ biết rằng cô... thế nào nhỉ? Đang cân nhắc đến việc kết hôn với Luis? Mà không biết họ sẽ sống ở đâu và sống bằng gì? Honora sẽ phát bệnh vì lo lắng mất. Cha mẹ cô bao dung hơn là độc tài, vậy nên cô không sợ họ sẽ cấm đoán việc cô gặp gỡ Luis; cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải cô nhóc mười bảy tuổi bị nhốt trong phòng nữa. Nhưng sự việc sẽ khiến họ buồn, mà cô đâu muốn thế.

Vậy nên hoặc cô khiến họ buồn hoặc tiếp tục lén lút như thể cô làm gì đó sai trái, và chẳng đâu là lựa chọn hấp dẫn với cô. Giải pháp duy nhất là tránh xa Luis hoàn toàn, điều cô gạt bỏ ngay vì không thể chấp nhận được ý nghĩ đó. Trong một ngày ngắn ngủi, anh đã phá vỡ tấm màn xám bao phủ cô từ quá lâu, cô cảm thấy mình như được sống lại, tim cô đập rộn ràng với niềm phấn khích bất cứ khi nào cô ở bên anh.

Cô đã luôn sống theo đúng chuẩn mực của một người phụ nữ. Đây là lần đầu tiên cô bước ra ngoài ranh giới đó, cô thấy mọi thứ thật sống động. Nếu cô đã chấp nhận nó, thì cô đơn giản chỉ cần đối phó với nó, để cô thấy việc cần đến sự bầu bạn của anh cũng hấp dẫn như việc cô bị thu hút bởi anh vậy.

***

Dee nhìn lên khi nghe thấy tiếng lộp bộp rơi trên mái thiếc, âm thanh nhanh chóng tăng lên thành tiếng ầm ầm lớn, át đi mọi âm thanh khác. Cơn mưa khiến thời tiết lạnh hơn, nhưng cô không muốn đốt lửa, nên cô lôi tấm chăn ra khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế lớn, quấn nó quanh mình. Sự ấm áp của tấm chăn khiến cô thấy được an ủi.

Cô định đọc sách, nhưng cuốn sách không còn khiến cô hứng thú. Cô ngả đầu ra sau nhắm mắt, để tiếng mưa ru cô vào giấc ngủ.

Lucas không quay lại hôm nay. Cô bồn chồn suốt cả ngày dài, mong anh cưỡi ngựa tới với cái nhìn mãnh liệt trong đôi mắt xanh mà giờ cô biết đó chính là ham muốn. Anh đủ kiêu ngạo để hy vọng cô nằm xuống cùng anh bất cứ khi nào anh muốn cô, nhưng cô không thể thu thập đủ lý trí để nghĩ về chuyện đó.

Cô yêu anh. Kể từ lúc cô miễn cưỡng thừa nhận với chính mình nguồn gốc cơn kích động của cô bất cứ khi nào cô ở gần anh, cô đã phân tích tình huống từ mọi góc độ và chấp nhận rằng chẳng có giải pháp nào là dễ dàng cả. Bởi yêu anh cô đã khiến bản thân bị tổn thương, và cuối cùng cô sẽ bị hủy hoại. Anh không yêu cô, đó là điều duy nhất có thể khiến anh cũng dễ tổn thương không kém và giữ mối quan hệ của họ cân bằng. Yêu anh không khiến cô mù quáng mà lờ đi sự thật: Lucas là một người đàn ông mạnh mẽ, một người nhẫn tâm trong mỗi quyết định của mình. Anh muốn cô về thể xác, thậm chí anh còn chăm sóc cô ở một mức độ nào đó, nhưng đó không phải điều gì giống với tình yêu.

Sẽ tốt hơn cho cô nếu cô dừng mối quan hệ này lại, nhưng cô không biết mình có thể làm nổi không. Lucas sẽ không từ bỏ mà không chiến đấu, và cô nghi ngờ khả năng bản thân có thể chống lại anh. Cô muốn anh vô cùng, với sự mãnh liệt nguyên sơ khiến cô sợ hãi, biết rằng cô đã muốn nó vượt xa khỏi tầm kiểm soát của bản thân mình.

Luôn có khả năng tình cảm của cô sẽ phai dần theo thời gian, khi cô đã dần hiểu anh hơn, nhưng cô không nghĩ thế. Tính cách của anh sẽ luôn là một thử thách đối với cô, cả sự phẫn nộ cũng như sự hăng say, nhưng không bao giờ là nhàm chán. Cô đã luôn tránh xa được khỏi thứ gọi là tình yêu bởi cô chưa bao giờ gặp được một người đàn ông có ý chí mạnh mẽ như mình cho đến khi gặp Lucas. Anh đã chiến đấu, cười đùa và làm tình với cô, cô sẽ ngày càng yêu anh hơn và hơn nữa.

Mặc cho sự đảm bảo của anh rằng có nhiều cách để tránh thai, cô biết mình vẫn sẽ gặp nguy hiểm mỗi khi làm tình với anh. Mang thai một đứa con hoang, bất kể cô được yêu mến thế nào, cũng sẽ hủy hoại danh tiếng của cô trong thị trấn. Cô giữ được sự tôn trọng cho đến giờ bởi cô biết mình phải lao động vất vả đến thế nào để có được nó. Vài người có thể không ưa cô, mà có lẽ hầu hết họ nghĩ cô là đồ quái đản, nhưng không ai nói rằng cô không được tôn trọng.

Vậy nên cô phải cân nhắc khả năng mình sẽ mang thai, cô đau đớn ở tận nơi cô chưa từng đau đớn trước đây. Cô bản chất là một người phụ nữ đời thường, nghĩ về những đứa con của anh khiến cô đau nhói và khiến cô nhận ra còn những điều khác cô cần trong cuộc đời mình, điều gì đó còn hơn cả một phần trong cô khiến cô điếng người tự hỏi sao cô có thể không nhận ra sự thật về mình sớm hơn. Cô muốn những đứa trẻ, muốn cảm nhận chúng lớn lên bên trong mình, muốn những cái miệng bé xinh tham lam trên bầu ngực cô, muốn thấy chúng lớn lên khỏe mạnh, việc có những đứa trẻ của riêng mình mang đến cho cô một cơn chấn động. Cô muốn có những đứa con của Lucas.

Có lẽ nếu cô mang thai, anh có thể sẽ muốn cô kết hôn với anh.

Cô né tránh suy nghĩ đó ngay khi nó ập tới. Cô không muốn kết hôn, thậm chí cả với Lucas. Một phụ nữ trở thành tài sản của một người đàn ông ngay khi cô ấy trở thành vợ anh ta. Dee không sợ Lucas sẽ ngược đãi mình, nhưng cô không thể chịu nổi suy nghĩ về việc mất đi sự độc lập, buộc phải báo cáo công việc của bản thân với ai đó, rằng cô phải làm việc chăm chỉ để được thừa nhận. Mảnh đất của cô sẽ trở thành của anh ta mà anh ta không phải trả một xu nào cho nó.

Nghĩ về chuyện đó, cô quyết định rằng anh nhất định sẽ muốn kết hôn với cô nếu cô mang thai, vì Lucas sẽ muốn con của anh, sẽ làm bất kỳ điều gì cần thiết để khiến đứa trẻ mang tên anh. Cô cũng cho rằng anh có khả năng kết hôn với cô để có được Angel Creek. Cô không thể chịu nổi cả hai suy nghĩ đó, bởi cô muốn được yêu bởi chính bản thân cô, muốn chính cô, không phải vì một đứa con bên trong cô hay mảnh đất cô sở hữu.

Cô ngồi đó, được ủ trong tấm chăn khi cơn mưa đã ngớt một thời gian dài, và thật lâu sau khi mặt trời lặn, đôi mắt cô choàng mở, trông ảm đạm khi cô cân nhắc đến những lựa chọn khác cô có thể làm. Tất cả trong số đó sẽ chỉ mang lại cho cô sự đau đớn, bởi vì yêu anh cô sẽ chấp nhận nỗi đau đó để có được bất cứ khoảnh khắc nào bên anh cho đến khi mọi thứ kết thúc.