Tên mật thám mặt đen tiếp tục hỏi:
- Mày làm nghề gì?
- Tôi là thầy giáo!
- Như vậy mày là công chức của nhà nước?
- Không! Tôi là gia sư, dạy học ở nhà người ta!
- Mày dạy ở đâu? Ở cơ quan của Đông Dương Cộng Sản Đảng phải không? Mày dạy người ta chống chính quyền bảo hộ chứ gì!
- Tôi đã nói với ông rồi. Người nhà tôi là Vũ Thị Quyết! Tôi đến thăm nó.
- Mày với nó họ hàng thế nào?
- Nó là em họ tôi.
Lê Tiến vừa dứt câu thì thằng mật thám bất ngờ đứng dậy, xoay ngừơi đấm thật mạnh vào mặt Tiến, khiến anh ngã bật ngữa ra sàn nhà. Gã cúi xuống nắm ngực áo Lê Tiến kéo dậy, đặt ngồi lại chỗ cũ rồi khoan thai nói:
- Tiếc là tao đi vội quá, không đem theo cái kìm để vật răng mày! Nói láo thì phải biết liệu lời. Ăn vụn thì phải biết chùi mép. Con Quyết nó là em mày thì tại sao lúc mới bước chân vào nhà này mày lại gọi “Chị Quyết ơi! “ …. Tao nói thật! Khôn hồn thì tao hỏi gì khai nấy! Trước sau gì mày cũng phải khai! Đừng dại con ạ!
Vừa lúc đó gã mật thám thứ 3 từ cuối con hẻm cũng xông vào. Nhưng gã chỉ nhìn thoáng Lê Tiến rồi bảo hai đồng nghiệp bằng giọng đàn anh:
- Giải nó đi ngay đi. Đừng làm ồn ào ở đây! Nhớ xin tăng cường thêm người! Đi đi!
Dứt lời gã quay ra. Tên mật thám mặt đen vừa đánh Lê Tiến gật đầu:
- Vâng, tôi cho nó đi ngay!
Miệng nói thế, nhưng gã thản nhiên móc thuốc hút rồi đổi chiến thuật hỏi Lê Tiến:
- Mày không phải là Thông, không phải là Mão, như vậy mày là Kiệt chứ còn gì nữa!
Lê Tiến giật mình hoang mang. Nếu thế thì Kiệt vẫn chưa bị bắt! Vậy nghĩa là sao? Chỉ mới có mình Quyết bị bắt thôi sao? Như vậy thì cũng còn may cho Thành Bộ! Anh đưa hai bàn tay bị còng lên chùi vết máu ở mép rồi cứng rắn nói:
- Tôi không phải là Kiệt, tôi là Tiến!
Gã để Tiến ngồi đó, cho thằng đồng nghiệp canh giữ. Gã chạy sang nhà bên cạnh. Một phút sau trở về, lôi theo bà Vỵ, dẫn tới trước mặt Tiến. Những cái tên Mão, Thông và Kiệt, sở dĩ gã biết là vì đêm qua bà Vỵ đã vô tình kể ra. Gã chỉ Lê Tiến và hỏi bà:
- Bà có biết thằng này là ai không?
Bà Vỵ mặt tái như gà cắt tiết, run rẩy đáp:
- Bẩm không!
Hắn quát:
- Bà phải khai thật. Đừng để tôi lôi cổ về sở Cẩm! Lúc ấy thì hối không kịp. Việc này không dính gì đến bà. Tôi chỉ hỏi bà vài câu thôi. Biết thì nói biết. Không thì bảo là không! … Bà có biết thằng này không? Nó có ở ngôi nhà này không?
Bà Vỵ liếc nhanh Tiến rồi ấp úng đáp:
- Bẩm. Không ạ! Ông này không phải là người ở đây!
Gã mật thám thứ hai tiếp lời:
- Bà có thấy thằng này hay đến đây không?
Bà Vỵ còn đắn đo chưa biết nên trả lời thế nào thì gã quát lớn:
- Có thấy mặt nó bao giờ chưa?
Bà Vỵ sợ quá đáp lìêu:
- Bẩm chưa ạ! Cháu chưa bao giờ nom thấy ông này bao giờ ạ!
Lê Tiến mừng rỡ khẽ thở phào. Thằng mật thám hầm hầm ra lệnh cho Lê Tiến ra cửa. Tiến không chịu đi, đứng ngay lại trước cửa nhà Hậu và hỏi lớn:
- Tôi có tội gì mà bắt tôi?
Gã mật thám đẩy mạnh vào lưng Tiến và đáp:
- Đồng chí của mày đã khai hết rồi. Đừng có giả ngây giả điếc! Cứ về sở Liêm Phóng sẽ biết mày tội gì!
Lê Tiến vẫn cố cãi:
- Đồng chí nào? Tôi làm gì có đồng chí!
Biết trước là đàng nào cũng sẽ ngồi tù. Lê Tiến lớn tiếng mắng:
- Tôi là người Việt Nam. Các ông cũng là nguời Việt Nam. Sao các ông lại nỡ hợp tác với Thực dân Pháp để bắt đồng bào của mình?
Một đứa nghiếng răng mắng:
- Câm mồm! Ông lại vả cho rụng hết răng bây giờ!
Hai tên mật thám áp giải Tiến lên chiếc xe đậu sẳn cách ngã ba khoảng 20 mét, khúât sau một góc cây cổ thụ rợp lá. Dân chúng trong hẻm thập thò đứng trông theo. Chúng xích chân Tiến vào ghế xe, mặc dầu tay anh vẫn đang bị còng. Ngoài gã tài xế ra, chỉ có một đứa theo Tiến về sở Cẩm. Thằng kia thì quay lại, chui vào nhà Hậu, tiếp tục ngồi chờ.
Ngồi thu hình trên xe trước mặt tên mật thám, Lê Tiến phân vân tự hỏi: Cơ quan Ngõ Lò Rèn vẫn được đánh giá là an toàn nhất, không hiểu tại sao cũng bị mật thám Pháp phát hiện? Như thế thì trụ sở Thành Bộ ở Phố Khâm Thiên chắc chắn cũng sẽ bị bật gốc nay mai! Tiến không biết cách nào thông báo để các đồng chí ở đó rời đi nơi khác. Bất giác Tiến thở dài và tự nhủ: Dù có chết, cũng phải chết cho xứng đáng!
Thêm một tuần lễ phục kích trong nhà Hậu và ở hai đầu ngõ Lò Rèn, lũ tay sai mật thám gồm 3 đứa, thay phiên nhau sốt ruột đi ra đi vào, không bắt thêm được người nào nữa, chúng mới bỏ cuộc rút lui.
Hậu bị giữ ở phòng tạm giam sở Liêm Phóng hơn một tháng mới được chuyển sang nhà tù Hỏa Lò. Những ngày bị giữ tại phòng tạm giam là thời kỳ Hậu nếm trải các cực hình ghê sợ nhất của Thực dân Pháp. Trận đòn sơ khởi làm mặt Hậu bầm tím và xưng vù lên, không còn hình dạng quen thuộc của một thiếu nữ hai mươi tuổi chân yếu tay mềm nữa. Sau những cú đấm chào mừng, gã mật thám tạm nghỉ và bảo Hậu:
- Khôn hồn, tao hỏi gì thì khai ngay vì sớm muộn gì mày cũng sẽ phải khai! Những đứa gan cóc tía rồi cũng phải phun ra hết! Đừng có dại! Mày cũng nên nhớ rằng thằng Kiệt cùng bị bắt với mày. Mày với nó mà khai không giống nhau thì cả hai ốm đòn!
Vừa nói, gã vừa khuân ra tất cả dụng cụ tra tấn như búa, kìm, bình điện, giây xích, bày loảng xoảng trước mắt Hậu để khủng bố tinh thần. Hai gã mật thám phụ trách thẩm vấn Hậu, một Tây một Việt, làm việc ngày đêm, hy vọng có thể phanh ra hệ thống Cộng sản nội thành. Một đứa hỏi:
- Ai chỉ thị cho mày in truyền đơn? Tao biết mày chỉ là thứ tép riu, nhưng tao muốn biết, bên trên mày là những đứa nào? Đứa nào đã lừa gạt, dụ dỗ mày theo Cộng sản?
Hậu nhìn thằng Tây, cứng rắn đáp:
- Không ai dụ dỗ, không ai lừa gạt tôi cả! Tôi đi làm cách mạng là đánh đuổi thực dân Pháp và giải phóng người lao động khỏi nghèo đói và áp bức! Nước của ông, ông ở. Nước của tôi, tôi ở! Các ông sang xâm chiếm nước tôi, thì tôi phải đuổi các ông về!
Gã mật thám nhìn Hậu cười khẩy. Gã được bố trí công tác này vì tiếng Việt gã nói thông thạo như tiếng mẹ đẻ. Gã mỉa mai:
- Can trường lắm! Để tao xem sức mày chịu đòn được đến đâu! Tao hỏi lại một lần nữa: Ai chỉ thị cho mày in truyền đơn? Lãnh đạo của mày là ai?
Trước sau, Hậu đều trả lời:
- Tôi không biết! Tôi không được quyền biết cấp trên của tôi. Có người mang truyền đơn đến, bảo chúng tôi in. In xong sẽ có người đến lấy. Tôi chỉ biết thế thôi!
Gã mật thám gật gù:
- Mày nói nghe cũng lọt tai. Mày không được quyền biết cấp trên của mày là ai. Tao tin là mày nói thật. Nhưng ai mang truyền đơn đến cho mày in? Tên nó là gì? Nó ở đâu?
Hậu đáp liều:
- Anh ấy tên là Phùng. Đến giao truyền đơn cho tôi rồi đi ngay. Tôi không biết anh ấy ở đâu!
Hậu vừa dứt câu thì bất thần gã mật thám xoay người vả vào giữa mặt Hậu làm cô bật lùi vào vách. Gã tiến lại, nắm cổ áo Hậu giật mạnh, làm lớp vải cũ rách toạt từ một bên vai, để hở nguyên cả ngực Hậu. Gã nói:
- Thằng Kiệt, đồng chí của mày hại mày rồi! Nó khai là thằng Mão có nhiệm vụ đi nhận công tác. Thằng Mão đi lấy truyền đơn về in chớ không phải ai giao cả. Mày lại khai là có thằng Phùng nào đến giao truyền đơn tận nhà mày! Tao đã bảo rồi. Đừng có dại mà nói quanh! Bây giờ tao hỏi lại một lần nữa: Ai đem truyền đơn đến cho chúng mày in? Tên nó là gì?
Nghe nhắc đến tên Mão, Hậu uất nghẹn quên cả đau. Cô sực nghĩ ra và thấy mình quả thực quá dại. Kiệt, người yêu của cô mới thật là khôn ngoan và nhanh trí. Phải rồi! Tại sao không đổ hết mọi tội lỗi cho Mão! Đàng nào thì nó cũng là thằng phản bội, đã đưa Kiệt và Hậu vào tù. Giờ này ngồi hình dung lại khuôn mặt gian ác của Mão, nhất là những ngày phải giả vờ nhận Mão làm chồng. Hậu thấy gai cả người và thầm oán trách đảng tại sao lại kết nạp một đứa khốn nạn như thế? Nó đã từng đi lính cho Tây, chứng nào tật nấy, quay trở về với kiếp tay sai cố hữu!
Tên mật thám nhắc lại câu hỏi cũ:
- Ai đưa truyền đơn cho mày in? Tao biết mày là đứa con gái nhẹ dạ, bị chúng nó dụ dỗ. Khai ra, tao tha!
Hậu ngồi trên nền nhà, nâng vạt áo rách, lau máu ở mép, cố nhướng mắt lên và bảo:
- Thỉnh thoảng ông Mão cũng có đi nhận công tác. Ông ấy gặp ai, tôi không được quyền biết, vì tôi chỉ là người đi chợ nấu cơm!
Gã tiến lại giật nốt manh áo còn lại trên người Hậu rồi nói:
- Da thịt mày mát mẻ thế này mà tao phải ra tay, tao cũng xót ruột lắm! Tao bảo một lần nữa: Trả lời thật thì tao tha. Nói láo thì đừng trách! Ai giao công tác này cho mày?
Vừa nói, gã vừa nham nhở đưa bàn tay sần sùi sờ vào đầu vú Hậu. Hậu chồm lên, tát mạnh vào mặt gã và mắng:
- Đồ khốn nạn!
Gã đứng dậy, cười cười quay nhìn thằng đồng nghiệp và nói:
- Tao đã sờ một chút xíu mà mày đã chịu không được thì chốc nữa tao cho điện giật, làm sao mày chịu nổi? Tao thấy mày thuộc loại liểu yếu đào tơ, nên tao mới kiên nhẩn hỏi mày từ nãy đến giờ. Nhưng mày gan lì không chịu khai thì tao lấy làm tiếc phải cho mày nếm đòn tra điện! Tao bảo thật, mai kia mày có lấy chồng cũng không đẻ đái gì được nữa đâu! Lần cuối cùng tao hỏi mày: Ai giao công tác này cho mày?
Tất nhiên người ấy là Lê Tiến. Nhưng Hậu không thể khai rõ bởi Lê Tiến là phó Bí Thư Thành Bộ. Nếu bại lộ thì có thể cả một hệ thống lãnh đạo Thành Bộ đều vỡ mất! Cô đáp
- Ông Mão nhận công tác rồi bảo chúng tôi làm. Đứng đầu nhóm chúng tôi là ông Mão. Chúng tôi chỉ nhận lệnh từ ông Mão mà thôi!
Lập tức, gã lột luôn quần Hậu, đẩy cô nằm ngữa trên cái ghế băng, lấy giây trói tay cô lại rồi dùng hai sợi giây điện châm vào hai đầu vú. Hậu thét lên, chết đi sống lại, nhưng vẫn không khai. Thằng Tây cho Hậu nghỉ một chút rồi lấy nước xà bông đổ vào mồm vào mũi. Hậu sặc nước, gần ngất xỉu thì chúng nắm tóc Hậu dựng đầu cô dậy vì không muốn cô chết.
Rồi liên tục cả tuần như thế, tra tấn Hậu không nương tay, nhưng hễ Hậu quị xuống thì chúng lại lôi về phòng cho nghỉ vì sợ Hậu chết. Hậu phải sống vì dưới mắt sở Liêm Phóng, Hậu và Kiệt là hai tội nhân hết sức quan trọng bởi có thể khai thác để phát hiện toàn bộ đường dây Cộng sản đang hình thành ngấm ngầm tại Hà Nội. Hậu và Kiệt chắc chắn không tự ý in truyền đơn. Phải có cơ quan chỉ đạo ra lệnh. Cơ quan ấy nằm ở đâu
Tuần lễ thứ hai, chúng đổi người thẩm vấn, đưa hai tên mật thám mới. Hậu vừa bước vào phòng, chúng ra lệnh cổi hết quần áo rồi một đứa xông lại đấm tới tấp vào mặt vào bụng Hậu. Hậu ngã gập trên nền nhà, nằm co quắp trần truồng như một cái xác chết. Gã nắm tay Hậu, kéo cô đứng dậy rồi nhắc lại câu hỏi:
- Ai chỉ thị cho chúng mày in truyền đơn?
Máu từ trong mũi chảy ra hòa với nước mắt, Hậu vừa thở vừa đáp:
- Tôi không biết!
Gã đạp Hậu ngã chúi vào góc phòng rồi cười khẩy:
- Thằng Kiệt bị bắt chung với mày đã khai ra hết trọi rồi. Nhưng tao muốn chính mồm mày nói để xem hai đứa chúng mày có khai giống nhau không?
Đôi mắt Hậu hoa lên, nhìn cảnh vật chung quanh mờ mờ ảo ảo. Tai thì ù đi và trong đầu dường như có tiếng o o liên tục làm cô choáng váng như người mất thăng bằng. Cô ngồi bệt trên nền nhà, nghĩ đến Kiệt, người tình chung đụng chỉ mới có một đêm đã chia tay có thể là vĩnh cửu. Cô nghĩ đến các đồng chí trong chi bộ, từ Hải Ninh cho đến ngã Lò Rèn, đến đoàn thể mà cô đã long trong tuyên thệ trung thành tuyệt đối. Xa hơn nữa là nhớ tới Duyên đang thay Hậu lãnh đạo chi bộ Hải Ninh. Rồi Tân, người anh cả của cô đã nằm xuống. Tất cả những hình ảnh ấy hiện về thật nhanh trong trí, giúp cô tăng thêm nghị lực để vượt qua sự yếu đuối của thể xác. Cô cứng rắn đáp:
- Ông Kiệt cũng như tôi, có biết gì đâu mà khai …… Tôi đã bảo tôi là có người giao liên mang truyền đơn đến, bảo chúng tôi in thì chúng tôi in. Rồi người ta sẽ đến lấy mang đi! Có thế thôi!
Gã mật thám người Việt từ góc phòng từ từ tiến lại, hầm hầm nhìn Hậu. Tay phải gã cầm thanh sắt tròn, lớn bằng cổ tay, dài chừng ba gang, giống như cái dùi cui của đội xếp. Thanh sắt này, gã đã dùng để nện vào đầu gối và mắt cá chân của biết bao nhiêu tù nhân. Cũng đôi khi, gã đâm cái dùi cui sắt ấy vào chỗ kín của phụ nữ để tra khảo. Gã cười khinh bỉ và nói tiếp cái ý của thằng Tây đồng nghiệp:
- Ừ, thì sao cho là mày không biết cấp trên của mày là ai. Nhưng còn thằng Thông, thằng Mão ở chung với mày, giờ này chúng nó đi đâu? Không nhẽ chúng mày hoạt động đơn độc có một mình, không liên lạc hàng ngang hàng dọc với những tổ đảng khác
Ngừng một chút, gã dịu giọng để tỏ vẻ ân nghĩa:
- Đừng có ngớ ngẩn mà trả lời là không biết! Ốm đòn con ạ! Tao nói thật, tao lõi đời trong nghề, không đứa nào che mắt được tao đâu! Đừng để tao phải ra tay! Đánh mày chỉ mỏi tay thôi, tao không muốn! Mày không khai thì một là mày sẽ chết rũ tù. Hai là có lết được cái thân tàn ma dại mà về nhà thì cũng chỉ có nước bò lê ở ngoài đường mà xin ăn thôi! Bố mẹ mày làm việc cật lực cũng không đủ tiền cắt thuốc cho mày uống đâu! Khôn hồn thì khai ra! Thằng Thông, thằng Mão bây giờ ở đâu?
Gã dừng lại nhìn Hậu trần truồng ngồi dưới chân, hai đầu gối co lên. Đêm qua, lần đầu tiên nằm với Kiệt (Chú ý thì thấy ông Ngạn ổng nhớ lầm ở đoạn này …. Đây là một tuần sau khi Hậu bị bắt mà, làm gì có chuyện đêm qua nằm với Kiệt hả cha nội Ngạn?) Hậu tắm xong, chỉ mặc có chiếc áo cánh mỏng, không yếm lót. Quần đen vải thô cũng chẳng có quần lót bên trong (thời đó con gái nhà quê chưa có mặc quần sì-líp cha nội ơi) Bởi vậy, thằng mật thám vừa giật một cái là bung ra hết.
Thấy Hậu không nói gì, gã cho là Hậu đang nao núng nên gã thêm:
- Mày khai chỗ ở của hai thằng ấy, tao sẽ tha cho mày với bố mẹ mày. Tao biết mày bị chúng nó lừa mới đi theo chúng nó! Bố mẹ mày đang khóc hết nước mắt ở nhà. Khai ra, tao cho về!
Gã định đem cha mẹ Hậu ra để làm Hậu mủi lòng. Nhưng gã lầm to. Người Cộng sản không coi trọng gia đình. Từ khi tuyên thệ thì cha mẹ chỉ còn là bóng mờ trước hình ảnh vĩ đại của Đảng. Gã không lay chuyển được Hậu, ngược lại, nghe nhắc đến Mão, Hậu tức uất lên. Cô thở hổn hển rồi gay gắt nói:
- Ông Thông xin được việc làm ở Nam định, bỏ đi cả tuần lễ rồi! Còn thằng Mão là một thằng phản bội, đã bỏ chúng tôi để đầu hàng thực dân, làm chó săn chỉ điểm cho Pháp! Yêu cầu ông đừng nhắc đến tên thằng khốn nạn ấy nữa, làm bẩn tai tôi!
Gã mật thám tái mặt vì cho rằng Hậu chửi mình. Gã toan xông lại đạp vào mặt Hậu thì cánh cửa phòng bổng mở rộng. Một tên mật thám khác đẩy một tội nhân vào. Hậu ngồi trần truồng trên nền nhà, vội co người lại, đưa hai tay che ngực. Người tù hai tay bị trói quật ra sau, áo quần lấm bết máu me, khuôn mặt xưng húp, nổi từng mảng bầm đen làm mắt híp lại và hàm răng vừa mất mấy cái, máu vẫn rỉ ra thành từng dòng hai bên mép. Hậu suýt kêu lên thành tiếng vì nhận ra Lê Tiến, phó Bí thư Thành bộ Hà Nội, người đàn ông mà Hậu rất quí trọng. Hậu không ngờ Lê Tiến cũng đang bị bắt.
Gã mật thám đẩy Lê Tiến lại gần Hậu và hỏi:
- Mày có biết thằng này là ai không?
Hậu hoang mang không biết Lê Tiến đã khai những gì. Cô chỉ tin chắc rằng Lê Tiến không phản bội đảng bởi Tiến là phó Bí thư, tất nhiên là còn cứng rắn hơn cả Hậu. Trong cơn đau buốt của thể xác và bối rối của tinh thần, cô chỉ kịp nghĩ ra một điều là chắc hẳn Lê Tiến đến tìm Kiệt và bị bắt ngay tại nhà Hậu. Như thế thì không thể chối là không biết Lê Tiến! Nhưng biết thì biết làm sao? Nếu khai Tiến là giao liên đến giao công tác cho Hậu thì Tiến sẽ khốn đốn. Hậu vừa nghĩ vừa làm bộ mở to đôi mắt nhìn Lê Tiến, làm như chưa nhận ra ai. Lê Tiến hiểu tâm trạng của Hậu, nên vội lên tiếng đáp thay để cho Hậu biết đường mà khai:
- Tôi đã nói rồi. Tôi là Lê Tiến. Cô Quyết đây là em họ của tôi. Cô ấy bỏ nhà theo giai, tôi lên tìm ….
Gã mật thám người Việt đang đứng bên Hậu vội lao lại, tát mạnh vào mặt Tiến làm anh lảo đảo suýt té ngửa. Thằng Tây thì vồ ngay nắm giẻ rách dơ dáy trên nền nhà, nhét chặc vào mồm Tiến và nạt:
- Ai cho mày trả lời?
Hậu mếu máo trả lời:
- Anh Tiến đấy ư? Khổ thân anh, sao đến nông nổi này? Em làm anh liên lụy!
Rồi quay sang gã mật thám người Việt, Hậu nói lớn:
- Anh tôi đến thăm tôi, có liên quan gì đến việc của tôi làm đâu mà bắt oan anh ấy?
Gã mật thám ngồi xổm trước mặt Hậu và dịu giọng bảo:
- Tao tin lời mày: Thằng này là anh mày. Nó không phải là Cộng sản. Nó không can dự gì đến việc của mày làm. Tình cờ nó đến thăm mày nên bị bắt oan. Bây giờ mày muốn tao tha nó thì mày chỉ việc trả lời cho tao biết nhà thằng anh mày ở đâu? Không nhẽ mày là em nó mà mày không biết nhà nó ở đâu! Mày cho tao biết nhà nó ở đâu, tao sẽ cho ô tô chở nó về tận nhà, không phải tù ngày nào nữa!
Hậu ngước mắt lên nhìn Tiến. Câu hỏi này chứng tỏ mấy hôm nay Tiến đã bị tra tấn dữ dội vì không khai địa chỉ của mình, tức là cơ quan Thành Bộ Hà Nội do Nguyễn Phong Sắc đang làm bí thư và Lê Tiến là phó bí thư. Riêng Hậu thì dù có muốn khai cũng không biết mà khai! Hậu nói lanh quanh một hồi, lãnh thêm vài trận đòn nữa rồi gã mật thám lôi Tiến ra khỏi phòng. Thật sự thì đến giờ phút ấy, mật thám vẫn chưa biết Tiến là nhân vật quan trọng của ĐDCS Đảng. Lúc đưa Tiến về sở Liêm Phóng, khám trong ngừơi thì thấy có tờ truyền đơn Tiến giấu trong túi áo, nhưng lại là tờ truyền đơn của Việt Nam Quốc Dân Đảng. Mật thám ngạc nhiên vì rõ ràng Tiến bị bắt tại cơ quan in truyền đơn của Cộng sản mà trong người Tiến lại có truyền đơn của Quốc Dân Đảng! Gã mật thám cúi xuống đọc lướt qua rồi bất thình lình đấm vào bụng Tiến và hỏi:
- Mày đi rải truyền đơn, tội rành rành thế này mà còn nỏ mồm chối hả?
Tiến gập người xuống vì đau. Anh nói:
- Tôi nhặt được tờ giấy này ở ngoài đường chứ có biết gì đâu!
Điều này thì Tiến nói thật. Thời gian này, Quốc Dân Đảng đang bí mật chuẩn bị tổng khởi nghĩa, nên cho người phân phối rất nhiều truyền đơn, đặc biệt là nhắm vào công tác binh vận, kêu gọi các quân nhân Việt Nam đi lính cho Tây quay về với dân tộc, chống lại quân xâm lăng.
Anh đi súng ở tay ai
Sao không quay lại bắn loài thù chung
Anh em bảo kẻ anh hùng
Kìa ông Đội Cấn, Đội Cung thuở nào
Hô quân ra cứu đồng bào
Súng Tây ông lại bắn vào đầu Tây!!
Những bài vè tương tự như thế, thật ra đã do quần chúng sáng tác từ hồi đệ nhất thế chiến, khi Pháp tuyển mộ lính An Nam sang mẫu quốc đánh “Đức tặc”. Giờ đây Việt Nam Quốc Dân Đảng cho in lại và phát ở các trại lính cũng như các khu chợ phiên đông người. Nhân vật chính phụ trách công việc này cho Tổng bộ Quốc Dân Đảng là cô Nguyễn Thị Giang, huy động những toán thiếu nhi ái quốc cùng các bạn hàng buôn thúng bán mẹt phụ cô làm công tác. Lê Tiến tình cờ lượm được một tờ khi đi ngang chợ Đồng Xuân. Tiến chưa hề biết kế hoạch tổng khởi nghĩa của Quốc Dân Đãng đã kề cận, chỉ thấy nội dung tờ truyền đơn giản dị mà dễ gây xúc động, nên Tiến mang lại cho Mão, nên định Mão in ra rồi ký tên Đông Dương Cộng Sản Đảng ở phía dưới. Nhưng không may cho Tiến là chuyện chưa thành thì bị bắt!
Những ngày kế tiếp, thời khóa biểu không có gì thay đổi. Vẫn những câu thẩm vấn cũ kèm theo những trò tra khảo cực kỳ man dại. Lúc đầu, Hậu còn trả lời những câu hỏi của mật thám, về sau cô cắn răng chịu đòn vì thấy trả lời chẳng những vô ích mà đôi khi còn tạo ra bất lợi vì câu này dẫn sang câu khác, càng nói càng sơ hở. Lâu lâu Hậu vùng lên, lớn tiếng gào thét chửi rủa thực dân Pháp và tay sai phản bội đồng bào, trong đó có một đứa mà Hậu căm thù nhất bây giờ là Mão. Hậu tự bảo mình là phải sống, phải vượt qua gian truân mà sống, để còn hy vọng có ngày gặp lại Mão, trả mối hận ngút trời này!
Những ngày nặng nề rồi cũng trôi qua. Mật thám không khai thác gì được ở Hậu, cũng chẳng bắt được thêm ai ở nhà,nên tạm thời giải cô qua nhà tù Hỏa Lò chờ ngày xét xử.
Tựu chung thì hơn một tháng đánh đập, mật thám chỉ phát hiện được bản lí lịch tổng quát của Hậu. Tên thật là Vũ Thị Hậu, con của ông bà Vũ Lương ở Hải Ninh. Điều này thì Hậu biết trước không thể giấu được mà chính Hậu cũng không muốn giấu. Lý do là cô đóan chắc là mình không có ngày về, hoặc sẽ chết trong tù vì kiệt sức,hoặc sẽ lãnh bản án chung thân khổ sai, cho nên khi tên mật thám yêu cầu cô xác nhận lí lịch thì cô chỉ im lặng, mệt mỏi gật đầu. Hậu muốn cha mẹ mình và nhất là Duyên biết mình còn sống và đang ở tù. Ngày chưa bị bắt, Hậu đã nghe nói theo những thông lệ ở Hỏa Lò, thực dân qui định cứ ngày mùng 5 mỗi tháng, tù nhân được đón người nhà vào thăm. Vào cũng chỉ để tiếp tế và nhìn mặt nhau thôi, chứ không nói chuyện riêng tư được, bởi thân nhân và tù nhân phải đứng cách nhau đến cả mấy thước sau bức song sắt có cai tù đứng giữa canh gát. Nhưng dù sao đi nữa thì Hậu cũng muốn mẹ cô trông thấy cô còn sống, để bù đấp lại bao nhiêu đau khổ bà đã phải gánh chịu gần suốt một năm qua từ lúc Hậu ra đi để lại lá thư tuyệt mệnh. Nhất là Hậu cần gặp Duyên để động viên tinh thần em gái, dù chỉ bằng ánh mắt và một vài ám hiệu. Rồi đây, khi Hậu ra trước hội đồng Đề Hình giống như vụ án Quốc Dân Đảng đầu tháng 7 vừa qua, biết đâu Hậu chẳng bị đày đi biệt xứ. Chừng ấy, dễ gì còn cơ hội trông thấy mẹ và em gái!