ĐỜI TỔNG THỐNG K. THỨ TƯ

CHƯƠNG 23

Ba tháng sau khi Francis Kennedy qua đời, Tổng thống Helen Du Pray chủ trì tổ chức lễ mừng sinh nhật thứ một trăm của Oracle tại Nhà Trắng.

Helen Du Pray ăn mặc giản dị để che giấu bớt sắc đẹp của mình. Bà đứng ngòai vườn Rose Garden để đưa mắt lướt nhìn các khách tới dự. Trong số này có những thành viên trong bộ tham mưu cũ thuộc chính phu Kennedy, Eugene Dazzy đang đứng nói chuyện với Elizabeth Stone và Sal Troyca.

Tháng sau Eugene Dazzy sẽ bị sa thải.

Tổng thống Du Pray đã chọn Elizabeth Stone và Sal Troyca vào bộ tham mưu của bà. Cô ta là một phụ nữ rất có năng lực và hiểu rõ thực tế chính trị. Sau khi Du Pray đảm nhiệm chức vụ Tổng thống, bà đề nghị bộ tham mưu cũ của ông Kennedy và các thành viên khác trong chính phủ báo cáo lại công việc của họ. Bà đã nghiên cứu toàn bộ những quy định lập pháp mà Quốc hội mới sẽ thông qua. Một tháng sau, bà kinhngạc nhận thấy Francis Kennedy có thể trở thành nhà độc tài đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ.

Từ chỗ đang đứng trong khu vườn Rose Garden, cây cối thưa đâm lộc mọc đầy lá, Tổng thống Du Pray có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa và thấy rõ tượng đài Lincoln và chiếc vòm màu trắng của Công trình kiến trúc Washington, những biểu tượng cao quý của thành phố xứng đáng là thủ đô Hoa Kỳ. Hiện đang có mặt trong khu vườn là những nhân vật tiêu biểu của Hoa Kỳ, mà bà đặc biệt mời tới dự. Bà đã làm lành với những người thù địch với chính phủ của Kennedy.

Có mặt tại đây là Louis Inch, một con người bà đã coi khinh, nhưng bà cần tới sự hỗ trợ của ông ta. Còn có cả George Greenwell, Martin Mutford, Bert Audick và Lawrence Salentine. Câu lạc bộ Socrates bỉ ổi. Bà sẽ quan hệ với tất cả bọn họ, chính vì vậy bà đã mời họ tới Nhà Trắng dự lễ sinh nhật của Oracle. Cuối cùng bà đã tạo cho họ cơ hội lựa chọn để góp phần xây dựng một đất nước Hoa Kỳ mới mà Kennedy chưa làm được.

Nhưng Helen Du Pray biết rằng đất nước Hoa Kỳ đó sẽ được tái dựng không thể bảo qua sự thích nghi cần thiết về mọi mặt. Bà cũng đồng thời biết rõ rằng trong một vài năm chỉ có thể bầu lại một Quốc hội bảo thủ hơn. Bà không hy vọng thuyết phục nổi đất nước như Kennedy đã làm vì ông là một nhân vật có uy tín và mơ mộng.

Bà đưa mắt nhìn về một góc khu vườn Rose Garden nơi Oddblood Gray và Arthur Wix đang ngồi trên những chiếc ghế đan bằng liễu gai và sôi nổi trò chuyện với nhau. Bây giờ ngày nào Gray cũng phải đến khám ở chỗ thầy thuốc điều trị bệnh tâm thần bảo rằng, sau những sự cố năm ngoái, lúc này ông ta đã hoàn toàn bình phục. Do đó có Trời mới biết tại sao ông ta cứ phải hàng ngày đi khám bệnh?

Tại khu vườn Rose Garden, lúc này Oracle là trung tâm của mọi sự chú ý. Một chiếc bánh sinh nhật to vừa kín cả mặt một chiếc bàn ở ngòai vườn. Trốc bánh điểm những ngôi sao trắng trên những vạch xanh và đỏ. Các máy camêra vô tuyến bắt đầu hoạt động, quay để đưa lên màn ảnh trong toàn quốc hình ảnh Oracle thổi tắt các ngọn nến tỏng buổi lễ sinh nhật trăm năm. Cùng tham gia thổi tắt nến với lão có cả Tổng thống Du Pray, Oddblood Gray, Eugene Dazzy, Arthur Wix và các hội viên Câu lạc bộ Socrates.

Oracle đón một miếng bánh và cho phép Cassandra Chut được phỏng vấn lão. Lawrence Salentine phải can thiệp nên mới có cuộc phỏng vấn này. Cassandra Chutt đã chuẩn bị mấy câu hỏi ngay từ lúc mấy người thổi tắt nến. Bây giờ, chị ta bắt đầu hỏi:

Thưa cụ, cụ có suy nghĩ gì khi nhận thấy mình là một người thọ trăm tuổi?

Oracle đưa mắt nhìn trừng trừng Cassandra Chutt vẻ đầy ác cảm và Cassandra Chutt vui mừng rằng có thể thu được cái nhìn tai hại đó vào ống kính để phát vào buổi đưa tin buổi tối. Trời, ông lão quá xấu, đầu lão là một khối các đốm sáng, lớp da nổi vẩy nhẵn bóng như những vết sẹo, mồm như chẳng thấy đâu. Trong giây lát chị ta hoảng sợ tưởng lão đã chết. Chị ta đành phải hỏi lại:

Thưa cụ, cụ có suy nghĩ gì khi nhận thấy mình là một ông lão đã sống qua một thế kỷ?

Oracle mỉm cười, lớp da mặt lão bị rạn ra thành vô vàn đường nứt nẻ:

Chị có phải là một mụ ngu xuẩn không? – Oracle hỏi. Lão nhìn thấy bộ mặt mình trên máy quay vô tuyến, tim lão dường như tan vỡ. Đột nhiên, lão căm hận buổi lễ sinh nhật của mình. Lão nhìn thẳng vào ống kính và bảo:

Christian đâu?

Tổng thống Helen Du Pray ngồi xuống bên chiếc ghế có lắp bánh xe của Oracle và cầm tay lão. Oracle đang ngủ gật, một giấc ngủ chập chờn của một ông lão đang chờ chết. Buổi lễ ở Rose Garden vẫn tiến hành không cần lão. Helen nhớ lại hồi bà còn là một phụ nữ trẻ, được Oracle đỡ đầu. Bà rất ngưỡng mộ lão. Lão thông minh, sáng trí, hoạt bát và vui vẻ, bản thân bà mến mọi điều ở lão.

Bà nhớ lại những năm trước đây và thấy đau lòng biết bao, khi nghĩ rằng tình bạn của hai người đã chuyển sang quan hệ mang tính phóng đãng. Bà lướt nhẹ tay trên lớp da nổi vẩy nơi bàn tay phù của lão. Bà đã đi theo vận mệnh của quyền lực, trong khi đó đại bộ phận phụ nữ đi theo vận mệnh của tình yêu.  Chắc hẳn thắng lợi trong tình yêu dịu ngọt hơn?

Helen Du Pray nghĩ tới số phận của bản thân mình và của Hoa Kỳ. Bà vẫn còn ngạc nhiên rằng sau toàn bộ những sự kiện khủng khiếp xảy ra hồi năm ngóai, đất nước đã ổn định trong cảnh thanh bình như vậy. Thực ra, bà cũng phần nào có phần đóng góp vào chuyện này, sự tháo vát và trí thông minh của bà đã dập tắt được ngọn lửa ở trong nước. Nhưng, tuy nhiên...

Bà đã khóc trước cái chết của Kennedy; bà thực ra đã yêu mến ông. Bà đã yêu mến tấn bi kịch khắc vào xương cốt trên khuôn mặt đẹp trai của ông. Bà yêu mến chủ nghĩa lý tưởng của ông, sự nhìn xa trông rộng của ông về Hoa Kỳ. Bà yêu quý tính chính trực, lòng thành khiết, lòng vị tha của cá nhân ông, sự thờ ơ trước mọi của cải vật chất. Tuy vậy bà vẫn nhận thấy ông là một con người nguy hiểm.

Helen Du Pray nhận thấy rằng bây giờ mình phải giữ gìn niềm tin vào sự ngay thẳng của chính mình. Bà tin rằng trong xã hội loài người đầy nguy hiểm, không thể dùng biện pháp xung đột mà chỉ có thể thông qua tính kiên nhẫn vô hạn mới giải quyết nổi những vấn đề của nó. Bà sẽ làm hết khả năng tốt đẹp nhất của mình và lòng bà cố giữ không để vẩn nỗi căm giận những kẻ thù của bà.

Đúng lcú đó Oracle mở mắt ra và mỉm cười. Lão bóp nhẹ tay bà và nói. Giọng lão quá nhỏ nên Helen Du Pray phải ghé sát tai vào chiếc miệng nhăn nheo của lão để nghe cho rõ.

Đừng sợ. Bà sẽ là một vị Tổng thống lớn.

Helen Du Pray cảm thấy trong một giây lát muốn òa khóc như một đứa trẻ được khen, nhưng trong lòng lại thấy sợ bị thất bại. Bà đưa mắt ngó nhìn xung quanh khu vườn Rose Garden đầy những nhân vật có quyền lực cực mạnh ở Hoa Kỳ. Bà có thể được đa số trong sô họ hỗ trợ, số ít bà phải đề phòng. Nhưng điều chủ yếu nhất là bà pảhi tự giữ gìn bản thân mình.

Bà lại nhớ tới Francis Kennedy. Lúc này ông đang yên nghỉ bên hai người bác nổi tiếng và cũng được mến mộ như họ. Và cô con gái ông. Thôi được, Helen Du Pray thầm nghĩ, mình sẽ cố học hỏi thực hiện được những gì tốt đẹp ở Francis, mình sẽ cố biến những giấc mơ tốt đẹp mà Francis ôm ấp nuôi bao hy vọng trở thành hiện thực. Sau đó, Helen Du Pray nắm chặt tay Oracle, bà đã cân nhắc suy nghĩ về những điều dễ hiểu của cái Ác và con đường quanh co khúc khủyu của cái Thiện.

......

 

HẾT