ĐỜI TỔNG THỐNG K. THỨ TƯ

CHƯƠNG 22

Vào ngày lễ nhậm chức, Jefferson đã đánh thức Tổng thống Hoa Kỳ, Francis Xavier Kennedy dậy lúc bình minh để chuẩn bị và ăn mặc chỉnh tề. Ánh sáng màu xám trong buổi ban mai thực sự bị nhuộm đỏ màu anh đào vì cơn bão tuyết bắt đầu nổi gió. Những bông tuyết trắng lớn rơi phủ bầu trời thành phố Washington và qua lớp kính chống đạn trên các ô cửa số phòng rửa mặt, Francis Kennedy thấy bản thân như bị cầm tù trong đám bông tuyết đó, tựa hồ như đang bị cầm tù trong một quả cầu thủy tinh. Ông hỏi Jefferson:

Anh có mặt trong đoàn diễu hành không?

Dạ, thưa Tổng thống không ạ - Jefferson đáp. Tôi phải cố thủ trong Nhà Trắng, - anh ta nắn lại chiếc cravát của Kennedy. – Mọi người đang đợi Tổng thống tại Phòng Red dưới nhà.

Khi Kennedy đã chuẩn bị xong, ông bắt tay Jefferson và bảo:

Anh chúc tôi gặp may mắn đi!

Jefferson tiễn Tổng thống ra tận thang máy. Hai nhân viên An ninh đón ông đưa xuống lầu trệt.

Mọi người đang đợi ông ở Phòng Red. Phó Tổng thống Helen Du Pray mặc bộ đồ xa tanh trắng cực kì lộng lẫy. Tham mưu của Tổng thống ăn mặc theo kiểu nghi lễ giống hệt như Tổng thống. Arthur Wix, Oddblood Gray, Eugene Dazzy và Christian Klee đứng quây quanh Tổng thống, vẻ mặt họ trịnh trọng và căn thẳng phù hợp với một ngày quan trọng như hôm nay. Francis Kennedy mỉm cười với họ. Phó Tổng thống của ông và bốn người đàn ông này là gia đình của ông.

 

Khi Tổng thống Francis Kennedy  bước ra khỏi Nhà Trắng, ông ngạc nhiên trước biển người trào đầy các đường phố. Ông chưa bao giờ thấy người đông đến như vậy, nên đã gọi Eugene Dazzy lại gần và hỏi:

Có bao nhiêu người ở đây?

Dazzy đáp:

Quá nhiều hơn chúng ta tưởng. Có lẽ phải cần tới cả tiểu đoàn hải quân mới có thể giúp ta giải quyết vấn đề giao thông.

Không, - Tổng thống bảo. Ông ngạc nhiên thấy Dazzy trả lời câu hỏi của ông cứ như thể quần chúng là kẻ thù không bằng. Ông  nghĩ rằng đây là một thắng lợi lớn, sự chứng minh về tất cả những điều ông đã làm kể từ sau những thảm họa ngày Chủ Nhật Phục Sinh năm ngoái.

Francis Kennedy chưa bao giờ cảm thấy tự tin như lúc này. Ông đã nhìn nhận thấy trước mọi việc xảy ra, cả thảm họa lẫn thắng lợi lớn. Ông đã có những quyết định đúng đắn và đã giành thắng lợi. Ông đã chế ngự được các kẻ thù của mình. Ông đưa mắt nhìn đám người rất đông và thấy vô cùng yêu quí nhân dân Hoa Kỳ. Ông sẽ giải thoát họ khỏi nỗi ưu phiền đau khổ của họ. làm tỏng sạch bản thân trái đất.

Chưa bao giờ Francis Kennedy cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo, bản năng mình lại chân thành như lúc này. Ông đã chế ngự được nỗi đau về cái chết của vợ ông, về việc con gái ông đã bị giết. Nỗi buồn tích tụ trong cân não của ông đã được rửa sạch. Lúc này ông gần như hòan toàn hạnh phúc.

Xem ra ông đã chế ngự được số phận và nhờ sự bền chí và cách nhìn nhận của chính bản thân đã làm cho cái hiện tại và cái tương lai vinh quang trở thành hiện thực.

 

David Jatney đã đăng ký tên mình và Irene cùng Campbell vào sổ tạm trú tại một khách sạn nhỏ nằm cách Washington trên hai chục dặm vì các khách sạn trong nội thành đã hết sạch phòng, không còn chen chân vào được. Hôm trước ngày lễ nhậm chức, họ đã lái xe vào Washington để tham quan các công trình kiến trúc, Nhà Trắng, Đài kỷ niệm Lincoln và tất cả các danh lam thắng cảnh khác ở thủ đô. Đồng thời David đã đi thăm dò trước lộ trình của đoàn diễu hành nhậm chức sẽ qua để tìm một chỗ đứng sẵn xem cho rõ.

Vào ngày lễ lớn, họ dậy vào lúc bình minh và ăn điểm tâm ở một quán ngoài đường. Sau đó họ quay về khách sạn, mặc quần áo đẹp nhất. Irene đã ăn mặc và chải đầu rất cẩn thận, trái với lệ thường. Cô ta mặc chiếc quần jin màu nhạt tuyệt nhất, chiếc áo sơ mi đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo len dài tay màu xanh lá cây. David chưa từng thấy Irene mặc bộ này bao giờ. Y tự hỏi không biết cô ta đã cất kỹ để dành hay mới mua nó ở Washington? Irene bỏ ra ngòai mấy tiếng đồng hồ, để Campbell cho y trông giữ.

Tuyết rơi cả đêm, mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa. Những bông tuyết lớn lởn vởn bay trên không. Sáng nay còn nhiều thời gian rảnh rỗi chờ cho tới lúc bắt đàu lễ nhậm chức nên David dẫn Campbell ra sân sau khách sạn chơi. Chú bé rất thích khi thấy tuyết nhiều như vậy. Chú gom tuyết lại, đắp một hình nhân.

Một lát sau Irene quay về, cô ta bảo David:

Em có chuyện muốn trao đổi với anh. Em vừa đi thăm một số người ở Washington đây. Bè bạn của em ở California dặn em khi tới đây sẽ đến thăm họ. Mấy người này sắp sang Ấn Độ. em và Campbell sẽ cùng đi với họ. Em sẽ thu xếp bán chiếc xe toa, nhưng sẽ trao tiền đưa anh mua vé máy bay quay về Los Angeles.

David tình cờ đút tay vào túi áo chống gió. Tay y đụng phải chiếc “găng” da trong có giấu khẩu súng lục 22 ly và đúng lúc đó, y đã hình dung thấy Irene ngã sóng soài dưới đất, máu cô ta nhuôm đỏ tuyết.

Cơn tức giận đã làm cho y thấy bối rối khó xử.

Anh chớ nên giở trò điên rồ, - Irene bảo. – Anh đâu có thấy thích em ở điểm nào. Nếu không có Campbell, anh đã đá em rồi.

Nói xong, Irene mỉm cười, vẻ hơi nhạo báng như pha chút buồn bã.

Đúng, - David Jatney bảo. – Em chẳng nên đem theo thằng bé tới những nơi quỷ quái nào em thấy thích. Em nên ở lại trong nước chăm sóc nó thì hơn.

Mấy lời vừa rồi làm Irene nổi cáu:

Campbell là con trai em, - cô ta bảo. – Em sẽ nuôi dậy nó khôn lớn thế nào là ý của em. Nếu em muốn, em có thể đưa nó lên tận Bắc Cực.

Irene ngừng lời một  lát rồi nói tiếp:

Anh chẳng hiểu gì về chuyện này cả. Và theo em, anh đã bắt đầu truyền cho nó tí chút cái tính kỳ quặc của anh rồi đấy.

David lại hình dung thấy lại cái cảnh Irene nằm sóng soài dưới đất, máu từ người tuôn ra như suối làm đỏ cả một khoảng tuyết trắng. Nhưng y cố ghìm nén và bảo:

Chính xác ra, em định nói gì nào?

Thì anh cũng thừa biết rằng anh là một con người hơi kỳ quặc, - Irene đáp. – Chính vì vậy thoạt đầu em thấy mến anh. Nhưng em thực sự không biết đích xác anh kỳ quặc tới mức nào. Đôi lúc, giao phó Campbel cho anh, em thấy ngài ngại.

Em dã nghĩ vậy, thế tại sao em vẫn trao nó cho anh? – David hỏi.

Ồ, vì em biết rằng anh không có ý muốn hại nó. Nhưng em vừa chợt nảy ra ý nghĩ rằng em và Campbell sẽ chia tay anh để đi Ấn Độ.

Thôi được rồi, - David đáp.

Lúc này Campbell đang dập tan hình nôm bằng tuyết chú vừa đắp. Sau đó, họ lên xe và vượt hai mươi dặm đi vào thành phố. Khi cho xe chạy qua đường quốc lộ, họ sửng sốt thấy một dãy dài vô tận các xe ô tô và xe buýt san sát nối đuôi nhau chảy vào Washington. Họ phải mất bố tiếng đồng hồ vất vả mới lách vào được trong thủ đô.

 

Cuộc diễu hành tới địa điểm tổ chức lễ nhậm chức chạy dài qua các đường đại lộ rộng ở Washington, đi đầu là đoàn xe Limousine của Tổng thống. Đoàn xe từ từ lăn bánh, tại một đôi chỗ, đám người hết sức đông đúc tràn qua những lớp hàng rào cảnh sát và gây cản trở đoàn xe đi tiếp. Hàng triệu người đã bắt đầu xô đổ bức tường cảnh sát.

Ba chiếc xe ô tô chở đầy nhân viên An ninh đi trước chiếc Limousine có chụp lồng kính chống đạn của Kennedy. Tổng thống đứng trong lồng kính chống đạn đó nên có thể nhạn rõ niềm vui của quần chúng khi ông đi qua các đường phố chính ở Washington. Những lớp sóng của biển người trao ra gần sát chiếc Limousine của Tổng thống sau đó bị các nhân viên An ninh ở vòng trong sát xe xô giạt ra. Nhưng những sóng nhỏ của những người nhiệt tình cứ bò tới sát dần, sát dần. Nhân viên An ninh ở trong trong bị đẩy giạt sát ngay bên xe Tổng thống.

Chiếc ô tô ở ngay sau xe Francis Kennedy chở toàn nhân viên An ninh vũ trang toàn súng tự động hạng nặng, ngoài ra chạy dọc hai bên xe còn có cả một đoàn nhân viên An ninh nữa. Tiếp đến là chiếc limousine chở Christian Klee, Oddblood Gray, Arthur Wix và Eugenen Dazzy. Đoàn xe Limousine chạy rong ruổi tới Đại lộ Pennsylvania thfi bị đám đông trào xuống đường chẹn tắc. Những bông tuyết trắng lớn rơi trông tựa như một tấm áo choàng trắng phủ trên đám đông.

Chiếc xe chở Tổng thống phải dừng lại và Oddblood Gray đưa mắt nhìn qua cửa kính xe chở ông ta.

Trời, Tổng thống ra khỏi xe và đang cuốc bộ kìa, - ông ta kêu lên.

Nếu Tổng thống xuống xe đi bộ, ta cũng phải cùng đi với Tổng thống, - Eugene Dazzy bảo.

Gray đưa mắt nhìn Christian Klee và nói:

Nhìn kìa, Helen Du Pray cũng ra khỏi xe. Thật là nguy hiểm! Anh Christian, anh phải ngăn Tổng thống lại, Anh hãy sử dụng quyền nghiêm cấm của anh đi!

Tôi đầu còn quyền đó nữa, - Christian Klee đáp.

Arthur Wix bảo:

Theo tôi, tốt nhất anh nên điều thêm nhân viên An ninh tới đây.

Mọi người xuống xe, bước tạo thành một bức tường che chắn phía sau Tổng thống.

Những bông tuyết lớn vẫn cuộn xóay trên không, nhưng chúng tan ngay khi đụng vào người Tổng thống, hệt như chiếc bánh thánh Francis Kennedy cảm nhận trên đầu lưỡi vào buổi lễ ban bánh thánh dạo ông còn nhỏ. Lần đầu tiên, ông muốn đích thân được đụng tay vào những con người đã từng mến mộ ông. Ông bước dọc theo đại lộ và bắt tay dám dân chúng dã lọt qua được những hàng rào cảnh sát và vòng vây của các nhân viên đứng quanh ông. Cứ từng đám, từng đám nhỏ ùa vào cuối cùng tụ lại tạo thành một khối đông tới cả triệu người kéo theo sau Tổng thống. Đám đông trèo cả lên đầu lên cổ các nhân viên An ninh cố gạt mọi người ra  tạo thành một vòng tròn rộng quanh  Tổng thống của họ. Francis Kennedy vừa đi vừa bắt tay những người đàn ông và phụ nữ đó. Ông thấy mái tóc mình bị tuyết tan làm ướt, nhưng ông thấy trong lòng hồ hởi trước hơi lạnh và sự nồng nhiệt của quần chúng. Ông không hề thấy mệt mỏi băn khoăn lo lắng, ty tay phải ông tê cứng vì luôn bị túm chặt và lắc mạnh. Nhân viên An ninh gần như phải xô mạnh những người ủng hộ quá nhiệt tình kéo ra xa Tổng thống. Một phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc áo chống gió màu crem cứ nắm chặt tay Tổng thống làm ông phải cố kéo tay ra.

 

David Jatney dùng sức xô đám đông ra để giành một chỗ thoáng cho bản thân và Irene lúc này đang bế bé Campbell, vì nếu không y đã bị chen bẹp gí, đám đông cứ như motọ đại dương hất từng đợt, từng dợt sóng người ập tới. Họ đứng cách chỗ đoàn xe Limousin của Tổng thống phải dừng lại khoảng trên ba chục mét.

Irene bỗng kêu lên:

Tổng thống bước ra ngoài xe. Tổng thống đang đi bộ. Ôi lạy Chúa, em phải đến sờ vào người Tổng thống mới được.

Irene giúi Campbell vào tay David và cố luồn lách vượt qua lớp hàng rào cảnh sát nhưng cô ta bị chặn lại. Cô ta cố thoát quá, rồi chạy dọc theo vỉa hè nhưng lại bị lớp các nhân viên An ninh ở vòng trong chặn lại. David theo dõi Irene và nghĩ bụng, nếu nhanh trí, Irene nên cũng bế bé Campbell theo. Làm vậy đám nhân viên An ninh sx an tâm không coi Irene là mối de dọa và dỡ bị xô đẩy giạt ra cùng đám đông. Y thấy cô ta bị đẩy bật ra sát vỉa hè. Sau đó, cô ta lại bị đám đông kéo theo vào sát bên Tổng thống và cô ta là một trong những người đã được cái may mắn là bắt tay Tổng thống, sau đó, cô ta còn kịp hôn má tổng thống trước khi bị thô bạo đẩy ra xa. David nhận thấy Irene không tài nào có thể quay về chỗ y và Campbell đang đứng. Cô ta chỉ là một cái chấm nhỏ giữa đám đông lúc này đang trào ra đầy đường đại lộ rộng. Mỗi lúc số người xô đẩy lớp cảnh sát bên ngoài và vòng nhân viên An ninh càng đông. Cả hai vành bảo vệ đã bị xô vỡ. Campbell òa khóc, do đó David phải thọc tay vào túi chiếc áo chống gió y đang mặc để lấy kẹo viên y vẫn thường mang theo cho chú bé.

Sau đó David Jatney cảm thấy người y nóng ran. Y nhớ lại mấy ngày vừa qua sống tại Washington, nhớ tới mấy tòa cao ốc đã được xây dựng lên để củng cố quyền lực cả đất nước: những hàng cột bằng đá cẩm thạch của Tối cao pháp viện và các đài kỷ niệm. David nhớ lại “chiến công” lớn của y khi đốt hình nộm Tổng thống Kennedy ở trường đại học. Sau đó y được coi là một người hùng, đấy là lần duy nhất trong đời y. Còn bây giờ y dang cố nhẹ nhàng vỗ về Campbell để chú nín khóc. Lúc thò tay vào túi, y thấy thanh kẹo viên nằm dưới lớp thép lạnh của khẩu 22 ly. Sau đó, y bế chú bé rời khỏi vỉa hè và luồn qua các lớp rào chắn.

 

David Jatney thấy lòng mình tràn ngập một nỗi kinh ngạc và đầy phấn khởi. Với y, mọi việc thật quá dễ dàng. Y chẳng phải vất vả như đám người tràn qua lớp cảnh sát vòng ngoài, cũng chẳng phải chen đẩy như những người cố lách qua lớp nhân viên An ninh ở vòng trong để bắt tay Tổng thống. Cả hai lớp hàng rào bảo vệ đó đã bị tan, những người xâm nhập đi hai bên Tổng thống và vẫy tay bày tỏ niềm thành tâm của họ. David Jatney chạy về phía Tổng thống đang đi về phía y: một làn sóng người phá vỡ những lớp người bảo vệ đờ đẫn và xô kéo y theo họ. Lúc này y đứng ngay bên ngoài vòng nhân viên An ninh đang cố sức gạt mọi người tránh xa Tổng thống. Nhưng sức họ cũng chỉ có hạn không thể cản nổi lòng nhiệt tình của nhân dân. Y sung sướng nhân thấy các nhân viên An ninh không hề xô y ra. Tay trái y vẫn ôm ghì bé Campbell, còn tay phải y vẫn đút trong túi áo chống gió chi đợi khi nào Campbell khóc thì lấy kẹo ra đưa cho bé. Đúng lúc đó, vòng đai nhân viên An ninh bị vỡ ra, và y lọt được vào trong vành đai diệu kỳ. Y thấy Tổng thống ở ngay trước mặt, đứng cách y có ba mét. Tổng thống đang bắt tay những người cuồng nhiệt. Tổng thống có dáng người rất thon mảnh, rất cao lớn và già hơn lúc xuất hiện trên màn ảnh vô tuyến. Tay vẫn ôm chặt bé Campbell vào lòng, David Jatney tiến đến bên Tổng thống.

Đúng lúc đó, một người da đen rất lịch sự đã chặn y lại. Ông ta dang rộng hai tay ra. Có tật giật mình, David Jatney hốt hoảng nghĩ rằng ông ta nhận thấy y có đem theo súng và yêu cầu y trao nộp. Sau đó y lại nghĩ rằng chắc ông ta trông y quen quen nên giơ tay cho y bắt. Hai người đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng David Jatney đưa mắt nhìn bàn tay da đen chìa ra, khuôn mặt da đen đang mỉm cười. Sau đó y nhận thấy ánh mắt của người đàn ông kia để lộ một vẻ nghi ngờ, bàn tay chìa ra đột nhiên rụt ngay lại. David liền hoảng loạn tinh thần, hất Campbell xô và người da đen và tiện tay rút luôn khẩu súng để trong túi chiếc áo chống gió. Đúng lúc David nhìn vào mặt mình, Oddblood Gray biết gnay sắp xảy ra một chuyện khủng khiếp. Ông không đón chú bé mà để chú ngã xuống đất và vội bước chéo chân đứng ngay trước mặt Kennedy đang chậm rãi tiến bước, Oddblood Gray đã nhìn thấy khẩu súng.

Christian Klee đang bước ở phái bên phải Francis Kennedy, hơi lùi về đằng sau một chút. Ông ta đang dùng máy bộ đàm điều động thêm nhân viên An ninh đến dọn đường cho Tổng thống. Ông ta chợt thấy một thanh niên bế một cháu trai đang tiến sát lại gần vòng đia nhân viên bảo vệ Tổng thống. Đúng trong một giây, ông nhận ra ngay nét mặt của thanh niên đó.

Một cơn ác mộng thoáng vụt qua trong đầu ông, nhưng thực tế đã đập vào mắt ông ta. Bộ mặt mà ông ta đã từng gọi cho hiện lên trên màn vi tính chín tháng trước đây, cuộc đười mà ông đã dùng máy vi tính và các đội theo dõi giám sát theo dõi chặt chẽ đột nhiên như bóng ma trong thần thoại hiện về trong cuộc đời thực.

Christian Klee thấy bộ mặt không còn mang vẻ thư thái như trên các tấm ảnh theo dõi, mà nó bị biến dạng vì quá xúc động. Ông chợt thấy bộ mặt thanh nhã của gã nọ, lúc này trông xấu xí như bị nhìn qua một lớp gương biến dạng.

Christian Klee định bước vọi về phía David, vì bụng vẫn chưa thật tin vào mắt mình, ông thử kiẻm tra lại cơn ác mộng, đúng lúc đó, ông tháy Oddblood Gray dang rộng tay. Người kia không thể là David Jatney, y chỉ là một gã thanh niên đang bế một đứa bé và cố chìa tay để được bắt tay con người đi vào lịch sử.

Nhưng ngay sau đó, ông thấy đứa bé mặc áo chống gió và đội chiếc mũ len nhỏ màu đỏ bị hất tung lên không. Ông trông rõ khẩu súng trong tay David và rồi Oddblood Gray ngã xuống.

Đột nhiên, Christian Klee rùng mình trước tội ác của gã thanh niên, ông chạy vội tiếp cận David và nhận phát đạn thứ hai vào giữa mặt. Viên đạn xuyên qua hàm, làm máu túa ra, sau đó Christian Klê thấy mắt trái đau buốt nhức nhối. Ông vẫn còn tỉnh táo khi gục ngã. Ông định gào to, nhưng miệng đầy răng bị gẫy và thịt toác ra, sau đó ông thấy người lả đi. Những tế bào cuối cùng trong bộ não bị bắn vỡ của ông còn bừng nhớ tới Francis Kennedy. Ông muốn báo cho Tổng thống biết trước về cái chết của Tổng thống và muốn yêu cầu Tổng thống lượng thứ cho ông. Bộ não của Christian Klee sau đó bị bung ra và đầu ông bị móc mất một mắt ngã xuống gối lên chiếc gối tuyết dày mềm mại.

Đúng lúc đó, Francis Kennedy xoay hẳn người về phía David. Ông thấy Oddblood Gray ngã xuống, tiếp đến là Christian Klee. Và cũng đúng lúc đó, mọi cơn ác mộng của ông, mọi ký ức của ông về những cái chết khác, mọi nỗi khiếp sợ về lòng nham hiểm của số phận đông kết lại thành một nỗi kinh ngạc đờ cứng và cam chịu. Và cũng đúng giây phút đó, ông nghe thấy một tiếng động long trời lở đất, và chỉ cảm thấy trong một giây chất thép làm nổ tung bộ não ông. Ông ngã xuống.

David Jatney không thể tin vào chuyện vừa xảy ra. Người da đen nằm bất động sõng soài ngay tại chỗ ông ta ngã. Người da trắng đi bên Tổng thống Hoa Kỳ bỗng đứng khựng lại, chân khuỵu xuống hai tay chơi vơi trên không trước khi đầu gối chạm đất. Y vẫn bắn. Tay và người y rung lên vì súng giật. Y định bỏ chạy và khi quay người lại, y thấy đám đông quần chúng xông tới như một lớp sóng trào dâng và cơ man nào những bàn tay giơ ra chụp lấy y. Mặt y đẫm máu, y cảm thấy tai mình bị bứt ra khỏi đầu: và nằm trong một bàn tay. Đột nhiên có chuyện xảy ra với hai mắt y, y chẳng còn trông thấy gì nữa. Cơ thể y đau đớn ghê gớm trong một giây lát và rồi sau đó y chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Người quay camêra vô tuyến lia ống kính để trên vai thu lại toàn bộ diễn biến vừa qua để nhân dân thế giới thấy được cảnh đó. Khi thấy khẩu súng nằm trong tay David, anh ta chỉ lùi lại một bước để không bị một ai che khuất ống kính. Anh ta quay được cảnh David Jatney nâng súng lên, cảnh Oddblood Gray hốt hoảng nhảy xéo đến đứng trước Tổng thống và ngã xuống, tiếp đến Christian Klee bị trúng đạn vào mặt và cũng ngã xuống. Anh ta đã ghi được cảnh quay người lại đứng đối mặt với tên sát nhân và sát thủ đã bắn, viên đạn đã bắn vỡ sọ Kenendy, làm đầu ông bị phạt vỡ. Anh ta quay được cảnh David định bỏ chạy, nhưng bị đám quần chúng túm chặt. Song người quay camêra không quay được cảnh chót mà suốt đời anh ta cứ tiếc đứt ruột.  Đám đông đã xé tan xác David Jatney ra thành từng mảnh nhỏ.

Một tiếng than ai oán của hàng triệu con người sùng bái đã bị cướp đi mất giấc mơ của họ, nổi vang khắp thành phố.