Đời Này Nguyện Cùng Quân

6: Hai Chữ Chân Tình Là Thuốc Cũng Là Độc

EDITOR: LAM
Trên phương diện chăm sóc người khác, Dạ Chấp là một gã cực kỳ vụng về thế nhưng hắn vẫn luôn muốn được trông nom Lý Tố Khanh.

Dáng vẻ tận tâm tận lực của hắn khiến Lý Tố Khanh cảm thấy hết sức đáng yêu, cũng sẽ không vì sự vụng về của hắn mà thấy phiền phức.
Dưới sự chăm sóc hết mực của Dạ Chấp, không quá mấy ngày Lý Tố Khanh đã gần như bình phục, ngoại trừ thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng thì trạng thái tinh thần ổn hơn trước khá nhiều.
Trong suốt khoảng thời gian ở bên Lý Tố Khanh, mỗi ngày của Dạ Chấp đều trôi qua thật bình dị nhẹ nhàng, công việc thường ngày là giúp Lý Tố Khanh phân loại dược liệu hoặc là đem cây thuốc mới vừa hái xong đi phơi khô.
Có đôi khi giữa trưa trời bất chợt đổ mưa to, Lý Tố Khanh sẽ vội vàng chạy ra sân hốt đống dược liệu mang vào trong, Dạ Chấp lẽo đẽo phía sau Lý Tố Khanh cũng bởi vì như thế mà sắc mặt vốn lạnh tanh thoáng hoảng hốt theo.
Lý Tố Khanh thấy biểu cảm của Dạ Chấp như vậy thì nhịn không được cười phá lên.

Dạ Chấp chẳng hiểu tại sao Lý Tố Khanh lại cười, hắn đành phải dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía y.


Bởi vì mưa to thế nên cả dược liệu lẫn hai người bọn họ đều bị xối ướt, hắn thật sự không thể lý giải được sao y lại có thể cười vui vẻ đến vậy.
Tuy là tiếng cười sảng khoái nhưng từ trong miệng Lý Tố Khanh lại cho cảm giác nhu hòa êm dịu vốn có, loại hơi thở thanh nhàn này tựa hồ khảm sâu vào xương tủy của y, không cách nào lau sạch.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Lý Tố Khanh, Dạ Chấp đều có thể cảm nhận một loại rung động từ tận đáy linh hồn.
Có vẻ như Lý Tố Khanh đã đi guốc trong bụng Dạ Chấp, đương lúc hắn đang nghĩ có nên tiến tới hôn môi Lý Tố Khanh hay không thì phiến môi ấm áp của y đã hằn lên bờ môi của hắn rồi.
Dược liệu trên tay hai người đồng thời rơi xuống đất, chỉ thấy khóe miệng Lý Tố Khanh cong cong, y duỗi tay đóng kín cánh cửa phòng.
Mà Dạ Chấp lúc này đã đắm chìm bên trong nụ hôn của Lý Tố Khanh, làm gì còn để tâm đến thao tác của y nữa, hắn chỉ là ngựa quen đường cũ đè y nằm lên chiếc ghế quý phi.

Lẽ dĩ nhiên, mọi chuyện đều giống hệt như lúc ban đầu, cuối cùng người bị đè vẫn luôn là hắn, người nắm quyền chinh phục mãi là Lý Tố Khanh.
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài che giấu đi từng lời nỉ non thở dốc giữa hai người bọn họ, sẽ chẳng có ai trong lúc mưa to tầm tã lại chạy đến quấy rầy đôi lứa làm chuyện ái ân.
Tuy rằng cả Dạ Chấp lẫn Lý Tố Khanh đều là đàn ông nhưng Dạ Chấp không thấy có gì phải xấu hổ cả.

Hơn thế nữa, ở trong mắt của hắn, chuyện giữa hắn và Lý Tố Khanh là thuận theo tự nhiên, dù cho có là luân thường đạo lý của thế gian cũng không thể cấm cản hắn và Lý Tố Khanh ở bên nhau.
Hắn nguyện ý, thậm chí là hi vọng cứ như thế này mà kề cận Lý Tố Khanh, trước đây loại suy nghĩ ấy chưa từng xuất hiện, thẳng cho đến khi nó hình thành hắn cũng chẳng mảy may kinh hoảng.

Bởi vì đối với hắn, đây là chuyện hiển nhiên.
Song, Dạ Chấp ngàn vạn lần không ngờ, chuyện mà hắn cho là hiển nhiên lại dễ dàng bị phá vỡ.
Trận mưa to này chỉ có thể mang đến cho bọn họ những phút giây yên bình ngắn ngủi chứ không thể đổi lấy một đời thảnh thơi.
Dạ Chấp vốn đang ngủ say trong vòng tay của Lý Tố Khanh thì đột nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, hắn giật mình bật dậy nhưng lại bị Lý Tố Khanh kéo lại.
“Dạ nhi, trước tiên mặc quần áo vào đã, dáng vẻ thế kia…” Lý Tố Khanh liếc nhìn vóc dáng cân xứng cường tráng do tập võ mà thành của Dạ Chấp, toàn bộ bại lộ không sót thứ gì trước mặt y.
Mặc dù Lý Tố Khanh đã trông thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn nhịn không được động lòng một phen.

Chỉ nghe y cười khẽ, “Nếu không tôi sẽ lại làm tiếp đấy.”
Cơn mê muội tình ái qua đi, Dạ Chấp lúc này hoàn toàn tỉnh táo, cho nên khi bị ánh mắt sỗ sàng của Lý Tố Khanh ngó đăm đăm, gò má của Dạ Chấp thoáng chốc ửng hồng.
Thật ra bị một người cùng giới như Lý Tố Khanh nhìn chằm chằm cơ thể cũng chẳng có cái gì phải thẹn thùng, có lẽ là bởi trong lời nói của Lý Tố Khanh chất chứa đôi chút ái muội kiều diễm mới khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng.
Ngoại trừ hai má phớt hồng còn lại biểu cảm của Dạ Chấp vẫn cứ lạnh lùng như cũ, Lý Tố Khanh mỉm cười, lẳng lặng hôn lên gò má của hắn.
“… Thứ vô liêm sỉ!” Một giọng nữ bén nhọn vang lên đánh vỡ bầu không khí giữa hai người bọn họ, khiến cho Dạ Chấp phải liếc mắt nhìn sang.
Cô gái phá cửa xông vào đang đưa lưng về phía bọn họ, chắc là vì nhìn không quen cảnh đàn ông trần truồng nên mới xoay người qua hướng khác.
Nàng ta khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tuyết nhung, màu đỏ rợn người thành công chui vào trong tâm trí của Dạ Chấp khiến hắn sực nhớ ra thân phận của cô gái này.
Mãi chìm đắm trong nụ cười dịu dàng của Lý Tố Khanh, Dạ Chấp đã quên mất bản thân mình chính là người của Thất Tuyệt Môn.

Đã là người của Thất Tuyệt Môn thì phải đoạn tuyệt hết thảy thất tình lục dục, đối với tình nghĩa của Lý Tố Khanh hắn trăm triệu lần không nên đáp lại.
Dạ Chấp ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, môn chủ Thất Tuyệt Môn là một kẻ vô cùng tàn nhẫn độc ác, Dạ Chấp tiếp xúc lâu năm đương nhiên rõ ràng chuyện này.

Nếu như để môn chủ biết được, chắc chắn môn chủ sẽ buộc hắn phải tự tay giết chết Lý Tố Khanh!
Lý Tố Khanh vốn nhạy bén sao lại không phát giác ra sự hoảng loạn của Dạ Chấp, nhưng dù là như vậy y vẫn duỗi tay cầm lấy quần áo của Dạ Chấp sau đó giúp hắn mặc vào.
“Xem ra là đây là bạn cũ của em, em tới hàn huyên tâm sự với người ta đi.” Lý Tố Khanh chậm rãi thay xiêm y, đối diện với ánh mắt muốn nói rồi lại thôi của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn rồi nở nụ cười giống như thường ngày.
Dịu dàng như thế, ấm áp tựa ánh mặt trời làm tan chảy băng tuyết.
“Ừ.” Dạ Chấp trả lời bằng một chất giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng rất nhanh sau đó, hắn ngay lập tức giương lên mí mắt nhìn về phía Lý Tố Khanh, “Tôi sẽ không rời bỏ anh.” Nói xong thì nghiêng người hôn lên khóe miệng của y.
Lý Tố Khanh mỉm cười coi như là đáp lại hắn..