Hiển nhiên Du Lam này đối với nhân phẩm của Thứ Phong thần ma vô cùng hoài nghi.
Thứ Phong thần ma kia hừ lạnh nói:
- Đạo hữu, ngươi nói như vậy ta cũng im lặng. Sự tín nhiệm nên có giữa người và người đâu rồi?
Du Lam nhìn lên trên trời, trực tiếp coi những lời này của Thứ Phong trở thành không khí. Tín nhiệm cơ bản sao? Giữa ma tộc với nhau chưa từng nói tới những thứ này.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta ám sát Giang Trần, tuyệt đối sẽ không chia của trước. Chờ ngươi tới đây, lại chia cắt sau. Nhưng mà ở đây chúng ta có nhiều ngươi như vậy, phải chia theo bình quân. Ngươi chỉ có thể nhận được một phần trong đó mà thôi.
Du Lam cười lạnh nói:
- Không có khả năng. Ta xuất lực không hề nhỏ hơn các ngươi. Vì sao chỉ được phân một phần nhỏ?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Thứ Phong thần ma cười lạnh.
- Rất đơn giản, phân thành hai phần, ta lấy một phần trong đó.
Du Lam thần ma đưa ra yêu cầu.
- Tốt.
Thứ Phong thần ma cười hắc hắc, đáp ứng rất là sảng khoái.
Ánh mắt Du Lam khẽ động, bất động thanh sắc nói:
- Cũng đừng chơi chữ với ta. Ta nói hai phần là chia toàn bộ ra thành hai phần, ta lấy một nửa.
Thứ Phong thần ma biến sắc nói:
- Du Lam, con mẹ nó, ngươi đang trêu chọc ta sao? Tính hai phần, ngươi một nửa? Ảnh Ma nhất tộc chúng ta được một nửa sao? Ngươi không cảm thấy dùng tình cảnh của ngươi bây giờ, nói lời này không biết đỏ mặt hay sao?
Du Lam cười chậc chậc, nói:
- Loại chuyện xấu hổ như vậy, Ma tộc chúng ta cả đời đều khó có khả năng gặp được a. Nếu được như vậy thì ta cần gì phải cảm thấy xấu hổ cơ chứ?
- Cho dù không đỏ mặt, tiết khí cơ bản cũng phải có a? Ma tộc không thể không biết xấu hổ tới tình trạng như vậy?
Thứ Phong thần ma triệt để giận dữ.
- Vậy ngươi thử nói xem nên chia thế nào?
Du Lam cũng biết chia đôi ra là chuyện không quá thực tế. Bất quá hắn chỉ rao giá trên trời, đang chờ đối phương kỳ kèo mà thôi.
- Phân thành năm phần, ngươi cầm một phần trong đó. Đây là điểm mấu chốt.
Thứ Phong thần ma lên tiếng.
- Không có khả năng, phân thành ba phần. Ta lấy một phần, đây là điểm mấu chốt của ta.
- Phân thành bốn phần, ngươi được một phần. Du Lam, ngươi đừng có nói nhảm nữa. Nếu như còn nói nhảm nữa chúng ta sẽ không hợp tác.
Thứ Phong thần ma khí thế áp người nói.
Du Lam cười u ám, nói:
- Thành giao.
Thứ Phong thần ma hung hăng trừng mắt nhìn Du Lam:
- Ngươi quả thực biết cò kè mặc cả a. Hy vọng năng lực làm việc của ngươi cũng có thể xuất chúng như năng lực cò kè mặc cả của ngươi.
Du Lam nhún nhún vai, nói:
- Rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy.
...
Mấy ngày gần đây Giang Trần luôn chú tâm vào việc tu sửa trận pháp, tiến hành vô cùng thuận lợi. Bên ngoài cũng không gặp bất kỳ quấy rối nào. Tất cả đều sóng yên biển lặng.
Giống như tất cả đều phát triển thuận lợi tới thần kỳ.
- Nhiều nhất còn có bảy ngày. Trong vòng bảy ngày này chúng ta sẽ có thể hoàn thành tu sửa điểm hạch tâm này. Sau đó chúng ta lại đi tới một điểm hạch tâm trận pháp khác. Đợi khi ba điểm hạch tâm hoàn thành sửa chữa. Trọng tổ chính thức được khởi động. Bổn thiếu chủ tin tưởng. Cứ dựa theo quá trình này tiến hành, chúng ta nhất định có thể thành công.
Ngữ khí của Giang Trần vô cùng tin tưởng, tràn ngập vẻ hăng hái.
Trùng Tiêu tôn giả kia cũng cười nói:
- Quả thực như vậy, Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận này vẫn còn căn cơ. Tu sửa hoàn tất mọi thứ, trọng tổ trận pháp tuyệt đối không phải là nói chuyện hoang đường viển vông. Ta cũng thấy, trọng tổ trận pháp này hoàn toàn cố khả năng, thậm chí còn vượt quá chín thành.
Ở hiện trường vang lên tiếng hoan hô.
Hiển nhiên tin tức phấn chấn nhân tâm này làm cho tất cả mọi người cảm thấy phấn chấn.
Áp lực Ma tộc giống như ngọn núi lớn đặt ở trong lòng mỗi người. Nếu như trận pháp này khởi động, có nghĩa là có thể khiến cho Ma tộc ở man hoang không có cách nào tiến vào cương vực nhân loại. Tạo thành một bức bình chướng cho cương vực nhân loại.
Tuy rằng chưa hẳn bức bình chướng bảo vệ này có thể bảo vệ vĩnh cửu. Nhưng ít ra cương vực nhân loại không cần phải chịu công kích sắc bén nhất của Ma tộc đầu tiên, không đứng mũi chịu sào Ma tộc đầu tiên, không cần trở thành chủ chiến trường.
- Mỗi một trận pháp dưới hạch tâm, các ngươi đều tham dự. Số lượng công trình mà mọi người tham dự cũng không quá lớn. Nhưng mà các ngươi nhất định phải tham dự tu bổ.
Ánh mắt Giang Trần tràn ngập trờ mong nhìn qua những Trận pháp sư được tuyển ra trước đó.
Dưới sự chỉ điểm của Trùng Tiêu tôn giả, những người này tăng trưởng rất nhanh, tiến bộ cũng rất lớn.
Nghe nói có thể tham dự vào tu bổ trận pháp, những trận pháp sư này cũng có chút kích động. Nguyên Ly trưởng lão kia vẻ mặt cũng phấn chấn, bộ dáng mừng rỡ.
Giang Trần cũng không nhìn Nguyên Ly trưởng lão, chỉ coi như hắn là một gã trận pháp sư bình thường.
Trong khi nói chuyện, bỗng nhiên có một tu sĩ thở hồng hộc đi tới, nghiêm túc bẩm báo:
- Thiếu chủ, vừa rồi từ một điểm hạch tâm trận pháp khác truyền tới tin tức. Chung quanh chỗ đó xuất hiện rất nhiều ác linh, đang tập trung quy mô lớn tụ tập tại trước khu vực hạch tâm trận pháp kia.
- Ác linh? Ác linh gì?
Mặt Giang Trần đen lên, hỏi.
- Theo tình báo nói, những ác linh này giống như đều từ trong quan tài đi ra. Cả đám đều giống như cái xác không hồn, nhưng lại bị loại pháp thuật kỳ quái nào đó điều khiển, lực lượng dường như cũng được tăng cường rất lớn. Nghe nói những ác linh này đều là những tu sĩ chết trận năm đó của vạn tượng cương vực?
- Cái gì?
Trong mắt Giang Trần khẽ động, hiện lên một tia kinh ngạc:
- Ngươi xác định đây là tu sĩ của tất các đại tông môn trong vạn tượng cương vực hay sao?
- Trên tình báo nói là như vậy. Nói vạn tượng cương vực bị Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực xâm lấn, có vô số tu sĩ chết trận. Đương nhiên còn có rất nhiều tu sĩ còn cổ xưa hơn, dường như cũng bị một loại bí thuật nào triệu hoán ra.
- Tử Linh triệu hoán?
Trong đầu Giang Trần lập tức hiện lên bốn chữ - Âm Ma nhất mạch.
Mười mạch của Ma tộc, trong đó có một mạch gọi là Âm Ma nhất mạch, am hiểu triệu hoán người chết, điều khiển thi thể, điều khiển khôi lỗi, luyện hóa các loại thi khôi, sức chiến đấu cũng kinh người.
Sức chiến đấu của bản thân Âm Ma nhất mạch cũng chưa hẳn có bao nhiêu đáng sợ, huyết mạch cũng chưa chắc mạnh bao nhiêu. Nhưng mà môn thần thông này, lại làm cho Âm Ma nhất mạch cực kỳ đáng sợ.
Người bình thường thà rằng chống lại Ma tộc chiến đấu hung hãn cũng không muốn đối mặt với loại Ma tộc âm trầm như vậy.
Giang Trần quát:
- Truyền hiệu lệnh của ta, bảo các tu sĩ trấn thủ không nên thất kinh, tổ chức đội ngũ, tiêu diệt những Ác linh này. Nếu như không có cách nào tiêu diệt cũng nhất định phải giữ vững vị trí, bảo vệ hạch tâm trận pháp. Nếu không bổn thiếu chủ tự mình chém đầu bọn họ.
- Vâng.
Giang Trần sau khi phân phó xong, biểu lộ trên mặt ngưng trọng, lộ ra vẻ lo lắng.
Trùng Tiêu tôn giả kia nhịn không được hỏi:
- Thiếu chủ, có nên phái người gấp rút tiếp viện hay không?
Giang Trần cau mày nói:
- Cường giả bên chúng ta vốn không nhiều lắm, lại phái người đi gấp rút tiếp viện, nơi này phải làm sao bây giờ?
Trùng Tiêu tôn giả thở dài:
- Nói cũng đúng a. Nếu không phát ra lệnh triệu tập đối với tất cả các đại tông môn trên bát vực, để cho các tu sĩ Thiên vị tới gấp rút tiếp viện?
Nếu nói tu sĩ Thiên vị, cương vực nhân loại vẫn có một ít. Nhưng mà lần này Giang Trần không có sai sử bọn họ a.
- Tính ra mười tu sĩ Thiên vị cũng không tốt bằng một tu sĩ thần đạo. Bên bọn họ có nhiều tu sĩ thần đạo tọa trấn như vậy, nhất định không thành vấn đề. Chỉ là ác linh, cho dù đi ra làm bậy, bất quá cũng chỉ là tu sĩ cấp bậc vạn tượng cương vực, tu vi bản thân vốn đã không cao.
Dường như Giang Trần đang tự mình an ủi mình.
- Nhưng mà sau khi biến thành ác linh, sức chiến đấu sẽ tăng vọt a.
Trùng Tiêu tôn giả dường như thích xát muối lên vết thương, nhịn không được mà nhắc nhở.