Độc Tôn Tam Giới

Chương 3400: Kế hoạch tập kích

Ma tộc ước chừng đều có một tính chung, đó chính là cực kỳ tự phụ, cực kỳ tự kỷ. Không cho phép người khác hoài nghi mình, nhất là đồng liêu ma tộc với mình.

Nghe lời này của Du Lam, Thứ Phong thần ma cười khặc khặc quái dị:

- Du Lam đạo hữu, ngươi nay cả Ngọc Diện đạo hữu là ai cũng không biết mà đã nói như vậy, chẳng phải đã quá phiến diện rồi hay sao?

Sắc mặt Du Lam trầm xuống:

- Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?

Thứ Phong thần ma cười hắc hắc:

- Ngươi lúc trước ra tay với lão tộc trưởng của Bàn Long nhất mạch kia, lại cố ý thả một gã trưởng lão thủ hạ của hắn mà không giết, ý là sao? Chẳng lẽ không muốn hắn đem lão tộc trưởng Bàn Long nhất tộc kia trở về? Để cho lão tộc trưởng Bàn Long này trở thành người thực vật, để cho các ngươi tiện nằm vùng hay sao?

Âm mưu của Du Lam bị nói toạc ra, hắn cũng không tức giận. Thứ Phong này đã theo dõi hắn, một chút chuyện đó hắn cũng biết được cũng không coi là kỳ lạ gì.

- Chuyện này có liên quan gì tới Ngọc Diện đạo hữu?

- Hắc hắc, quan hệ lớn a. Bởi vì sau ngươi, chúng ta cũng thuận tiện động tay một chút vào Nguyên Ly trưởng lão kia. Đổi thành Ngọc Diện đạo hữu a.

Tiếng cười quái dị của Thứ Phong thần ma vô cùng chói tai. Làm cho Du Lam ngày càng nhíu mày chặt hơn.

Nói thật, hắn có cảm giác khuất nhục.

Âm Ma nhất mạch bọn hắn đã ra tay, theo đạo lý mà nói, Ma tộc có quy củ của Ma tộc, Ảnh Ma nhất tộc này không được phép động tay vào.

Thế nhưng mà Ảnh Ma nhất mạch chẳng những nhúng tay vào, lại còn coi việc này là điều hiển nhiên.

Nhưng mà bây giờ người đang ở dưới mái hiên, trong lòng Du Lam có tức giận cũng không phát tác được. Chỉ cười lạnh nói:

- Ảnh Ma nhất mạch các ngươi quả thực giỏi tính toán a.

Thứ Phong thần ma cười cạc cạc, chẳng những không cho là nhục, mà còn cho là quang vinh.

- Được rồi, những thành kiến này chúng ta không nên giữ nữa, cũng không nên so đo nhiều. hiện tại chúng ta đã trở thành minh hữu a.

Du Lam cười hắc hắc, lạnh lùng nói:

- Hay cho một câu minh hữu. Nhưng mà với tư cách là minh hữu, ta vẫn nhắc nhở các ngươi một câu. Tốt nhất không nên đánh giá thấp quỷ kế của Giang Trần kia.


- Hừ, các ngươi sợ quỷ kế của nhân tộc. Ảnh Ma nhất tộc chúng ta từ trước tới nay không sợ quỷ kế của bọn chúng. Ngươi yên tâm đi, lần này chúng ta không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải lấy được chiến tích vẻ vang.

Thứ Phong thần ma có vẻ vô cùng chắc chắn.

- Ngươi xác định chứ?

Du Lam trầm giọng hỏi:

- Ngươi vừa mới ra tay, cũng có nghĩa là từ nay về sau chúng ta sẽ bạo lộ, khi đó sẽ rất nguy hiểm.

- Sợ cái gì? Ảnh Ma nhất tộc chúng ta từ trước tới nay không sợ bạo lộ, bổn sự của chúng ta là ở ban ngày ban mặt, biến mất không còn bóng dáng, tăm hơi a. Âm Ma nhất mạch các ngươi cũng không kém, giả chết không phải là thứ mà các ngươi am hiểu nhất hay sao?

Thanh âm của Thứ Phong thần ma rất là chói tai.

Chỉ là lời hắn nói lại là sự thực.

Hai tộc này quả thực không sợ bạo lộ.

- Lại nói, chỉ cần chúng ta phá hỏng điểm hạch tâm trận pháp này, làm cho bọn chúng không có cách nào trọng tổ Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận. Khi đó Nhân tộc có chỗ nào đáng sợ nữa chứ? Chỉ cần đại quân Ma tộc phá tan phong ấn, bên chúng ta có thể hội họp với chủ lực Ma tộc. Đến lúc đó chỉ là một cương vực nhân loại, mặc chúng ta rong ruổi, khi đó cần gì phải sợ trước sợ sau nữa?

Mục tiêu của Thứ Phong thần ma rất rõ ràng, cũng rất thực dụng.

Chính là muốn phá hỏng căn cơ trận pháp, làm cho Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận không có cách nào trọng tổ, ít nhất là trì hoãn thế trọng tổ của đám người này.

Không thể không nói kế hoạch này vô cùng tốt, cũng vô cùng phù hợp với tình hình thực tế.

Nhưng mà chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc Du Lam đơn giản chấp nhận mạo hiểm với bọn họ. Theo Du Lam thấy, kế hoạch này là tốt, nhưng chấp hành, độ khó rất lớn.

- Du Lam, có phải ngươi nhìn thấy kế hoạch nào cũng không tốt hay không?

Đâm Phong thần ma có chút tức giận nói.

- Kế hoạch thì tốt, nhưng mà ngươi xác định, các ngươi thực sự có thể phá hỏng trận pháp kia sao? Còn nữa, Ảnh Ma nhất mạch các ngươi không phải am hiểu nhất là ám sát và tập kích bất ngờ sao? Vì sao chỉ đem trọng tâm đặt ở việc phá hỏng trận pháp mà không phải xếp việc ám sát Giang Trần vào làm nhiệm vụ trọng tâm?

Du Lam cũng đưa ra nghi vấn của bản thân.

Thứ Phong thần ma cười ha hả:

- Giang Trần, tiểu tử kia rất là lợi hại. Nhưng mà hiện tại cái họa lớn nhất của cương vực nhân loại chính là Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận, kế tiếp chính là Giang Trần. Trận pháp bị phá hỏng, Giang Trần này không còn gì đáng lo nữa. Khi đó đầu của hắn còn không phải nằm trong lòng bàn tay của chúng ta hay sao? Lại nói, nếu như phá hỏng trận pháp thuận lợi, thuận tay tiêu diệt Giang Trần này cũng không phải là không thể được.


Du Lam cười lạnh nói:

- Nói như vậy ngươi hoàn toàn không để ý tới những tu sĩ thần đạo dưới trướng hắn?

- Tu sĩ thần đạo chó má gì? Đều là một đám thỏ con thần đạo sơ giai. Dũng sĩ Ma tộc chúng ta dù là thần ma cấp bậc bán thần, cũng không sợ bọn chúng. Lại nói, hạch tâm trận pháp có ba khu vực. Chúng ta đã nghe ngóng rồi, mỗi một chỗ hắn phái ra tất cả tu sĩ thần đạo thủ hạ. Một chỗ khác, thì có vài tu sĩ thần đạo tương đối thần bí trông coi ở đó. Theo chúng ta phỏng đoán, chỗ kia có lẽ chính là vài đầu Chân linh. Cho nên hiện tại lực lượng trong tay Giang Trần không có con át chủ bài nào có thể dùng.

Không thể không nói, lý giải của Thứ Phong thần ma về Giang Trần so với Du Lam còn cẩn thận hơn.

Sau khi Du Lam gnhe xong cũng trầm ngâm nói:

- Ngươi xác định chứ? Thủ hộ giả một điểm khác chính là mấy đầu Chân Linh kia hay sao?

- Chuyện này có thể phỏng đoán được. Hắn đem cơ hồ tất cả thủ hạ thần đạo sắp xếp tại một chỗ. Như vậy một chỗ hạch tâm trận pháp khác không có khả năng không có người nào trông coi a. Không có khả năng không có thực lực thần đạo tọa trấn a? Vậy ngươi nói xem, bên cạnh hắn giờ còn có binh lực có thể dùng hay không?

Suy diễn, lý luận như vậy, Du Lam quả thực cảm thấy mình không còn lời nào để nói.

Hiển nhiên bọn họ cũng coi như không nghĩ tới còn có một nhân tố như Lục cung truyền thừa. Hơn nữa lại là một nhân tố cực kỳ quan trọng mà bọn họ nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra được.

- Nói đi, cần ta làm gì?

Du Lam thần ma rốt cuộc cũng có chút động tâm.

Hắn phải thừa nhận, kế hoạch này quả thực rất có lực hấp dẫn.

- Thứ ngươi cần làm rất đơn giản, chính là khống chế một lượng lớn Tử linh và khôi ng ẫu, đi quấy rối hai điểm hạch tâm trận pháp kia, nhiễu loạn tầm nhìn.

Thứ Phong thần ma cười hắc hắc nói.

- Vậy coi như bên nà ta không có chuyện gì hay sao?

Du Lam thần ma nghe vậy lập tức có chút không vui nói.

- Ở đây giao cho Ảnh Ma nhất tộc chúng ta giải quyết. Dù sao tập kích bất ngờ, ám sát, đây là thứ mà Ảnh Ma nhất tộc chúng ta lành nghề nhất, không phải sao?

Thứ Phong thần ma này, da mặt cũng dày vô cùng. Rõ ràng chuyện không biết xấu hổ như vậy, trong miệng hắn nói ra lại thành chuyện đương nhiên.

Ánh mắt Du Lam âm tình bất định:

- Hừ, các ngươi quả thực giỏi tính toán. Ở đây không có binh lực gì, các ngươi đi chiếm tiện nghi. Nơi mà thần đạo tụ tập, lại cho ta đi chịu chết?

Sao có thể nói là chịu chết cơ chứ? Ngươi điều khiển khôi ngẫu và tử linh, bất quá chỉ quấy rầy một chút mà thôi. Vừa rồi không có cho ngươi tiến lên là bởi vì Ảnh Ma nhất tộc chúng ta không có tài hoa phương diện này, hơn nữa nhân thủ hiện tại quả thực không đủ. Bằng không mà nói, những chuyện này quả thực không cần phiền tới ngươi a.

Thứ Phong thần ma lúc này cũng nói thực.

Du Lam thần ma không vui, lạnh nhạt nói:

- Nói đi, ta làm như vậy có chỗ tốt gì? Vạn nhất Giang Trần kia bị các ngươi tiêu diệt. Trên người hắn nhất định có không ít thứ tốt. Ta ở xa, làm sao biết các ngươi có phân chia của cải hay không? Lại ném ta ra khỏi vòng lợi ích?

Ma tộc làm việc gần đây đều không từ thủ đoạn, không nói tới điểm mấu chốt.

Giữa ma tộc và ma tộc, cũng tính toán lẫn nhau, có các loại âm mưu song hành.