Cơ Tam công tử còn tưởng rằng Giang Trần muốn đưa một kiện bảo vật cho hắn, đnag suy nghĩ là bảo vật gì, thế nhưng lại không nghĩ rằng ở đây có nhiều bảo vật cho hắn chọn lựa như vậy.
Trong lúc nhất thời Cơ Tam công tử cũng không biết nên làm thế nào.
Giang Trần cười ha hả, chỉ vào một cây trường tiên trong đống vũ khí, nói:
- Cây trường tiên này phẩm giai cực cao, cũng thích hợp với huyết mạch Chân long của ngươi, ngươi không ngại thì cứ thử một lần đi.
- Còn có bộ chưởng pháp này phẩm giai cũng không tệ, thích hợp cận thân tác chiên.s
Cơ Tam công tử cười hắc hắc:
- Trường tiên đánh xa, chưởng đồ cận chiến, thực sự là khó quyết định a.
Giang Trần khoát tay:
- Lấy tất đi.
Bảo vật cấp bậc này hiện tại Giang Trần có không biết bao nhiêu, tự nhiên sẽ không để ý tới việc đưa thêm Cơ Tam công tử vài món. Dù sao Cơ Tam công tử coi như là phần tử trung thành với Khổng Tước thánh sơn.
Hai mắt Cơ Tam công tử sáng ngời, hỏi:
- Có thể không?
- Sao nào? Ngươi không muốn thì ta thu lại a.
Cơ Tam công tử vội vàng kêu lên:
- Muốn, đương nhiên là muốn rồi. Hai kiện vũ khí này quả thực là chế tạo cho ta a.
Tại cương vực nhân loại, Cơ Tam công tử dù khát vọng thế nào cũng không có khả năng có loại vũ khí cấp bậc như vậy tới tay hắn. Đây cũng là thứ thiếu sót nhất trước mắt từ trước tới nay của hắn.
Nếu như hai kiện vũ khí Thiên vị này tới tay hắn, Cơ Tam công tử cảm thấy mình như hổ thêm cánh.
Giang Trần khẽ cười, gật đầu ý bảo hắn có thể lấy đi hai kiện bảo vật kia. Cơ Tam công tử thấy Giang Trần cho phép, cũng cực kỳ vui mừng, không chút khách khí thu hai kiện vũ khí này lại.
- Cơ huynh, ta gọi ngươi tới lấy hai kiện vũ khí này là chuyện thứ yếu. Còn có chuyện quan trọng hơn, không biết ngươi có biết hay không?
Cơ Tam công tử thấy ngữ khí Giang Trần ngưng trọng như vậy, biểu lộ ngưng trọng, nghiêm mặt nói:
- Chuyện gì?
- CHính là về thương thế của Bàn Long đại đế.
Trên mặt Giang Trần vô cùng nghiêm túc, chuyện này khiến cho Cơ Tam công tử cũng không dám cười đùa.
Biểu lộ trên mặt có chút nghiêm trọng:
- Trần thiếu... Ta gọi ngươi như vậy ngươi không ngại chứ?
Giang Trần khoát tay:
- Khi không có người khác gọi thế nào cũng được.
Gọi thiếu chủ là vì không muốn làm mất quyền uy của Giang Trần, đó là ở trước mặt người ngoài, có chút bất đắc dĩ. Kỳ thực Giang Trần cũng không hy vọng quan hệ song phương lại câu nệ như vậy.
Chỉ là dùng địa vị của hắn hiện tại, muốn những người như Cơ Tam công tử vẫn xưng huynh gọi đệ với hắn, Giang Trần hắn có thể tiếp nhận nhưng những người này chỉ sợ cũng không dám làm càn như vậy.
- Cơ huynh, Bàn Long đại đế rốt cuộc bị công kích ở chỗ nào? Có nữa, lúc ấy hắn đi một mình hay là bên người còn có những người khác?
Thấy Giang Trần chăm chú hỏi như vậy, Cơ Tam công tử trầm tư một lát rồi mới thận trọng mở miệng nói:
- Lúc ấy lão nhân gia mang theo ba trưởng lão trong gia tộc, trong đó hai người chết trận tại chỗ. Có một người yểm hộ lão nhân gia trốn về. Người này lưng cõng lão nhân gia chạy về tới nơi. Sau khi trở về người này chịu đòn nhận tội, thỉnh cầu gia tộc ban cho hắn cái chết.
- Có ý gì?
- Hắn nói hắn không chiếu cố tốt cho lão nhân gia, tội không thể tha.
Cơ Tam công tử thở dài.
- Vậy cuối cùng thì sao?
- Hắn hộ tống lão nhân gia trở về, trên người cũng có vô số vết thương, lại nói, chuyện bị tập kích tới quá đột nhiên, ai cũng không ngờ tới, gia tộc cũng không có khả năng xử tội hắn được
Cơ Tam công tử thở dài.
- Hắn ở đâu? Vừa rồi ta đi qua có nhìn thấy hắn không?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi tiếp.
- Hắn vẫn còn đang dưỡng thương, gia tộc đặc biệt cho hắn dưỡng thương trong vòng ba năm. Lúc nào muốn trở về cũng được, tự do hắn định đoạt.
Giang Trần gật đầu:
- Liều chết hộ tống Bàn Long đại đế trở về, cũng là người có công, bản thân hắn lại thỉnh tội quả thực là có chút sĩ diện a.
Khuôn mặt Cơ Tam công tử đỏ lên, có chút khó hiểu nhìn qua Giang Trần. HIển nhiên hắn không biết tại sao Giang Trần lại đột nhiên đưa ra đánh giá như vậy.
Theo Cơ Tam công tử thấy, người trưởng lão kia cũng là một công thần của gia tộc a.
Thấy vẻ mặt Cơ Tam công tử dường như không vui, Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Cơ huynh, giang hồ hiểm ác, có một số việc hiện tại ta cũng không quá xác định cái gì. Nhưng mà người trưởng lão kia, ngươi giúp ta chú ý một chút. Nhớ kỹ không thể chú ý quá mức, âm thầm chú ý là được rồi. Nhất định phải làm không ai biết.
Cơ Tam công tử nhướng mày:
- Trần thiếu, thứ cho ta hỏi thẳng, vì sao lại như vậy? Ta tin chắc những cao tầng gia tộc tuyệt đối không có vấn đề. Độ trung thành không cần phải hoài nghi một chút nào.
- Ta không nghi ngờ độ trung thành của hắn, nhưng ngươi nhất định không nên hoài nghi phán đoán của ta.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
Khóe miệng Cơ Tam công tử giật giật, rất muốn giải thích, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Trần, lời nói tới cửa miệng hắn lại nuốt ngược lại.
- Không có việc gì, ngươi muốn nói gì cứ nói tiếp.
Giang Trần cười ha hả.
- Trần thiếu, hiện tại trong gia tộc lòng người bàng hoàng, một mặt mọi người đang đau thương việc Bàn Long đại đế bị trọng thương. Một mặt khác mọi người cũng lo lắng ta trẻ tuổi, liệu có thể gánh vác được gia tộc, cho nên bây giờ trong nội bộ gia tộc quả thực không nên có bất kỳ nghi kỵ nào.
- Thứ nhất, tổn thương của Bàn Long đại đế cũng không phải ta không thể trị được. Thứ hai, ta lại vô tình châm ngòi mâu thuẫn trong gia tộc các ngươi.
Cơ Tam công tử kinh ngạc vạn phần.
- Chẳng lẽ nói có thể trị sao?
- Có thể trị nhưng mà tạm thời ta còn không có ý định ra tay.
Cơ Tam công tử vô cùng khó hiểu.
- Sao lại như vậy?
- Bởi vì tổn thương của Bàn Long đại đế vô cùng có khả năng là do thủ bút của ma tộc. Có thể thấy được, tung tích của ma tộc đã xuất hiện trong cương vực nhân loại này. ta muốn dùng Bàn Long đại đế làm mồi nhử, dẫn tên ma tộc sau lưng chuyện này. Hiện tại cứu Bàn Long đại đế, làm cho tên ma tộc đứng sau cảnh giác, muốn giết đối phương độ khó cũng lớn hơn.
- Ma tộc?
Cơ Tam công tử rung động.
Hắn tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được lại có chuyện phức tạp như vậy. Liên quan tới ma tộc, biểu lộ trên mặt hắn thoáng cái trung thực hơn nhiều.
Suy nghĩ một lát, hắn giật mình nói:
- Trần thiếu, người trưởng lão trong lời ngươi nói, chẳng lẽ...
- Ta cũng không xác định hắn có bị ma tộc ma hóa hay không, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai. Ma tộc quỷ kế đa đoan, ngươi nên cẩn thận một chút. Ngươi bây giờ là thủ lĩnh Bàn Long nhất mạch, ta lo lắng ma tộc sẽ ra tay với ngươi, thậm chí là trực tiếp điều khiển ngươi.
Sắc mặt Cơ Tam công tử có chút khó coi.
Sự đáng sợ của ma tộc đã xâm nhập vào trong lòng mỗi người ở cương vực nhân loại. Cho dù là Cơ Tam công tử đối với ma tộc cũng kiêng kỵ.
Nếu như chính diện đối kháng, đao thật thương thật, hắn không quá sợ hãi. Sợ là sợ ma tộc âm hiểm xảo trá, thủ đoạn gì cũng có thể vụng trộm làm ra.
Đây mới là chỗ Cơ Tam công tử kiêng kỵ nhất.
Bị Giang Trần cảnh cáo như vậy, Cơ Tam công tử cũng khiếp sợ không thôi.
- Trần thiếu, ma tộc này, ngươi phỏng đoán hay là đã xác định?
Cơ Tam công tử hít sâu một hơi, hỏi.
- Cơ hồ ta có thể xác định.
Giang Trần thản nhiên nói.
Giang Trần nói tới nước này, Cơ Tam công tử tự nhiên không có khả năng hoài nghi. Giang Trần từ trước tới nay đều như vậy, không có nắm chắc tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Hắn đã nói như vậy, hơn phân nửa là đáng tin cậy.