Mọi người nghe Giang Trần nói gần nói xa, kế hoạch chặt chẽ, chu đáo như vậy, trong lòng càng thêm yên tâm. Cương vực nhân loại rốt cuộc cũng có người đứng đầu, là đại nhân vật có thể lãnh đạo toàn cục.
Đặc điểm của nhân tộc là dễ nội đấu.
Nhân tộc khi thịnh vượng nhất, thường thường xuất hiện siêu cấp thiêu tài, thời đại siêu cấp cường giả. Một khi xuất hiện loại cường giả lực áp toàn bộ các thế lực trong thời đại, nhân tộc nhất định sẽ hưng thịnh.
Đây là một loại thiên tính của nhân tộc, sợ hãi cường quyền, phục tùng cường giả.
Nếu như cương vực nhân loại không có loại cường giả áp đảo như vậy, những tu sĩ tự cho mình không tầm thường, thường thường sẽ có tính toán nhỏ nhặt, dã tâm sẽ bành trướng.
Dưới loại tình huống này, thường thường chính là điềm báo trước của nội chiến.
- Chư vị, nói cho các ngươi biết tin tức này là muốn ổn định tâm tư mọi người, bảo các ngươi tu luyện không được so đo được mất nhất thời. Nhân tộc có thể lần lượt sống sót trong vô số lần hiểm cảnh gian nan, loại tộc có ý nghĩa như vậy, sinh mệnh lực cường hãn như vậy, khó khăn nhất thời thì có là gì cơ chứ?
Trong mắt Giang Trần tràn ngập tự tin và chắc chắn. Có một loại lực hấp dẫn rất lớn khiến cho mọi người tin phục.
- Thiếu chủ nói có lý. Sinh mệnh lực của nhân tộc cường hãn, hương khói dẻo dai, khó khăn nhất thời không thể làm gì được chúng ta.
- Có linh mạch này, nhân tộc còn sợ gì nữa chứ?
Trong lòng mọi người càng thêm chắc chắn. Vốn mọi người đối với hiện trạng của cương vực nhân loại hiện tại hoặc ít hoặc nhiều đều có chút sầu lo.
Nếu như nói bọn họ còn có một chút hy vọng mà nói, một chút hy vọng này hoàn toàn là sùng bái mù quáng với Giang Trần.
Như vậy hiện tại, thứ Giang Trần cho bọn họ không phải là tác dụng của việc mù quáng sùng bái, mà là tin tức tốt xác thực, chân thật.
Càng ngày càng có nhiều thứ cho thấy cương vực nhân loại kỳ thực cũng không phải vô lực chiến một trận với ma tộc. Cũng không phải hoàn toàn vô lực, không sinh tồn được trong ma kiếp.
Có lẽ trận chiến với ma tộc nhất định sẽ nhất thảm thiết, nhưng ma nhân tộc đã dần dần hiển lộ, dần dần cho thấy nội tình xứng đáng của nhân tộc.
Linh mạch xuất hiện, không thể nghi ngờ là một liều thuốc trợ tim khá lớn.
Mà trước đó Giang Trần dẫn theo nhiều cường giả thần đạo, còn có chân linh thần đạo xuất hiện, cũng mang cho cương vực nhân loại tin tưởng rất lớn.
- Được rồi, chư vị, chuyejn này các ngươi biết rõ tỏng lòng là được. Tạm thời không cần lộ ra. Những ngày này có đám đạo chích nào đục nước béo cò, cũng nên để cho bọn chúng nếm chút đau khổ.
Ngữ khí Giang Trần lạnh lẽo, hiển nhiên hắn cũng có chút tức giận.
Bất quá hắn chỉ bế quan có một năm, không ngờ lại xuất hiện nhiều chuyện công kích như vậy, chuyện này đối với Giang Trần mà nói, chính là khiêu khích lớn lao.
Hắn vẫn c ho rằng cương vực nhân loại dưới sự khống chế của mình, tất cả đã thái bình, trên dưới một lòng. Hiện tại xem ra, có rất nhiêu thứ che dấu trong bóng tối còn chưa được trừ đi a.
Nếu đã như vậy, thừa dịp trọng tổ Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận, cũng nên tẩy trừ một lần.
Những người này sau khi rời đi, Giang Trần lưu lại một mình Cơ Tam công tử, hỏi thăm tình huống của Bàn Long đại đế một chút. Vẻ mặt Cơ Tam công tử cực kỳ bi ai, có thể nhìn ra được tình huống của Bàn Long đại đế chỉ sợ không ổn.
Tu vi của Bàn Long đại đế kỳ thực đã sớm đột phá Thiên Vị. Chỉ là Cơ Tam công tử trò giỏi hơn thầy, bằng vào thiên phú và huyết mạch chân long của hắn, mơ hồ có thế vượt qua Bàn Long đại đế.
Cơ Tam công tử hiển nhiên không có ý nghĩ soán quyền gì, kỳ thực hắn còn không muốn sớm nắm trọng trách của Bàn Long nhất mạch như vậy, không biết tại sao Bàn Long đại đế lại bị thương, quấy rầy ý định ban đầu của hắn.
- Đi, chúng ta đi thăm Bàn Long đại đế một chút.
Giang Trần đối với Bàn Long đại đế vẫn vô cùng có hảo cảm. Lúc trước hắn vẫn hoàn toàn không biết tên tiểu tử Chân Đan Vương, Bàn Long đại đế đối với Chân Đan Vương vẫn rất chiếu cố. Từ trước tới nay ủng hộ hắn, cuối cùng hắn trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, Bàn Long đại đế cũng kiên trì ủng hộ hắn.
Có thể nói là một bộ hạ trung tâm như một.
Thương thế của Bàn Long đại đế quả nhiên nghiêm trọng. Nghiêm trọng tới mức khiến cho Giang Trần giật mình.
Giang Trần quan sát hồi lâu, dùng thần thức xâm nhập vào trong thức hải của Bàn Long đại đế.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Giang Trần, trong lòng Cơ Tam công tử cũng lo lắng, hắn rất ít khi nhìn thấy Giang Trần có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.
Như vậy xem ra tổn thương của Bàn Long đại đế vô cùng khó giải quyết, vô cùng nghiêm trọng.
Hồi lâu sau Giang Trần mới mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn qua Bàn Long đại đế, thở dài nói:
- Tổn thương này cực kỳ phức tạp, ta cũng không nhìn thấu. Xem ra sở học ta vẫn không đủ a.
Cơ Tam công tử nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Trong lúc hôn mê, Bàn Long đại đế cũng run lên, dường như cũng cảm ứng được Giang Trần tới, trong lòng cũng đang tuyệt vọng.
Những cao tầng khác của Bàn Long đại đế nhất mạch thì biểu hiện bi thống, ngay cả Giang Trần thiếu chủ am hiểu sáng tạo kỳ tích cũng phải bó tay sao?
Lẽ nào Bàn Long đại đế thực sự không cứu được?
Một đám người lặng lẽ từ trong phòng Bàn Long đại đế đi ra.
Cơ Tam công tử trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, lão nhân gia khó tránh khỏi kiếp này, âu cũng là số mệnh. Người tuyệt đối không nên cảm thấy có gánh nặng trong lòng.
Mặc kệ chuyện gì cuối cùng cũng có chuyện mà con người không có cách nào giải quyết được.
Tuy rằng Giang Trần không ngừng sáng tạo kỳ thích, nhưng mà cũng không phải có thể khởi tử hồi sinh nhiều lần. Về điểm này, mọi người cũng không có ý nghĩ oán hận gì.
Dù sao bọn họ đã mời vô số đan dược sư cao minh tới. Người ta cũng bó tay, chuyện này chỉ có thể nói rõ, thương thế của Bàn Long đại đế quá mức tuyệt vọng
Trong mắt Giang Trần lóe lên một tia sát cơ:
- Chư vị yên tâm đi. Chuyện này bổn thiếu chủ nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Nhất định sẽ tra ra hung thủ, báo thù rửa hận cho Bàn Long đại đế. Lưu Ly vương thành không còn là Lưu Ly vương thành trước đây, ai muốn động thủ trên đầu thái tuế nhất định phải có giác ngộ chết.
- Đa tạ thiếu chủ.
Hết hảy cao tầng của Bàn Long nhất mạch đều chắp tay cảm tạ.
Giang Trần khoát tay nói:
- Việc này bổn thiếu chủ cũng có trách nhiệm, nếu ta không bế quan, tình huống không cam go như vậy. Bàn Long đại đế và ta giao tình thâm hậu, hắn gặp kiếp nạn như vậy lòng ta cũng khó yên a.
Mọi người lập tức khuyên nhủ.
- Thiếu chủ lòng dạ bao la, chính là chủ nhân chung của cương vực nhân loại, bế quan tăng cường thực lực chính là đại sự, ngàn vạn lần không nên tự trách bản thân như vậy.
- Đúng vậy, việc này cũng không thể nào trách được thiếu chủ.
Những cao tầng này cũng là người hiểu lý lẽ, trên mặt Giang Trần càng thêm bi thương, nấn ná ở sơn môn Bàn Long nhất mạch hồi lâu rồi mới rời khỏi.
Trước khi đi lại nghĩ tới một chuyện, hắn nói với Cơ Tam công tử:
- Cơ huynh, ta ở Vạn Uyên đảo được một bảo vật, địn hdudaw cho ngươi. Đi vội vàng quá nên quên. Ngươi trở lại theo ta, ta lấy cho ngươi.
Cơ Tam công tử vội nói:
- Đa tạ thiếu chủ trọng thưởng.
Cơ Tam công tử nhắn nhủ người dưới một phen, lúc này mới bồi tiếp Giang Trần trở lại Khổng Tước thánh sơn.
Đến Khổng Tước thánh sơn Giang Trần bố trí một gian mật thất, hắn với Cơ Tam công tử đi vào.
Hắn ở Vạn Uyên đảo tham dự vô số trận chiến, thu được chiến lợi phẩm vô số, chất thành một đống, hắn nói với Cơ Tam công tử:
- Ở đây có rất nhiều vũ khí Thiên vị, ngươi tự mình chọn đi. Chờ khi nào ngươi tiến vào Thiên Vị cao giai ta lại đổi cho ngươi Chuẩn thần khí.
Hai mắt Cơ Tam công tử sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ.