Thiên tài như vậy, Đại giáo chủ tự nhiên không muốn đắc tội. Trọng yếu hơn là, nàng cũng đắc tội không nổi.
Dùng Lưu Ly Vương Thành trước mắt biểu hiện ra ngoài khí thế, Nguyệt Thần Giáo dù cách xa, chỉ sợ cũng khó chống đỡ được Lôi Đình Chi Nộ Lưu của Ly Vương Thành.
Mấu chốt nhất là, giờ khắc này, Giang Trần mang theo nhiều giúp đỡ như thế. Mặt ngoài thoạt nhìn, những người này chỉ là đến cổ động cho Giang Trần.
Thế nhưng mà, một khi trở mặt, những thứ kia, cũng chưa chắc sẽ khách khí với Nguyệt Thần Giáo các nàng.
Khỏi cần phải nói cái khác, mười cường giả Đế cảnh kia, một khi trở mặt, đủ đem Nguyệt Thần Giáo san thành bình địa.
Mặc dù đại giáo chủ không tin Giang Trần tàn bạo như vậy, nhưng loại sự tình này, vẫn phải coi chừng xử lý cho thỏa đáng. Vạn nhất người trẻ tuổi đầu óc nóng lên, thì đại sự không ổn.
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi nói đến việc này, bổn giáo tựa hồ có chút ấn tượng. Thanh Nguyệt nhất mạch, năm đó xảy ra nội đấu, tựa hồ có một bé gái lạc vào thế tục. Chẳng lẽ nói...
Đại giáo chủ đối với chuyện này, cũng có chút ít trí nhớ.
Giang Trần gật gật đầu:
- Bé gái kia, đúng là gia mẫu Từ Mộng.
Đại giáo chủ trầm ngâm không nói, nàng thấy Giang Trần thật tình như thế, cũng suy đoán việc này chỉ sợ không giả.
Trong lúc nhất thời, hào khí có chút cương.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Quân tử có ba vui, trong đó đệ nhất, là phụ mẫu câu tồn, huynh đệ vô ưu. Hôm nay tuy cha mẹ ta khoẻ mạnh, lại bị chia rẽ, như Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời, hai bên ngân hà, xa cách nhau, không được tương kiến. Ngưu Lang Chức Nữ còn có đêm thất tịch gặp nhau. Phụ mẫu ta một cách lại gần ba mươi năm. Nhân chi huyết mạch, sao có thể đành lòng. Tình hình như vậy, Giang mỗ phải làm như thế nào? Xin Đại giáo chủ dạy ta?
Giang Trần cũng không có lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, nhưng hết lần này tới lần khác là loại lời này, ngược lại càng có thể đánh động lòng người.
Mỗi người đều có cha mẹ sinh, muốn mình trơ mắt nhìn cha mẹ bị chia rẽ, phàm là võ giả có tâm huyết, chỉ sợ đều làm không được.
Huống chi địa vị của Giang Trần hôm nay, nếu như vẫn không thể để cho cha mẹ đoàn tụ, hắn cái Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ này, còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Đại giáo chủ nhìn hắn, nghe hắn nói, liền biết mặc dù Giang Trần không có phóng ngoan thoại, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết. Nếu như chuyện này Nguyệt Thần Giáo cản trở, chỉ sợ Giang Trần Thiếu chủ sẽ tại chỗ trở mặt.
Trong lúc nhất thời, Đại giáo chủ cũng trầm ngâm không nói, trong nội tâm suy nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào. Bởi vì nàng biết rõ, Nhị giáo chủ tính cách cực đoan, nàng coi sự tình Từ Mộng thành sỉ nhục của Thanh Nguyệt nhất mạch. Tuy chân tướng cả sự tình Đại giáo chủ không hỏi đến, nhưng mà ngẫu nhiên có nghe qua một ít.
Bởi vậy, trong lòng Đại giáo chủ cũng có chút lo lắng, nàng lo lắng Nhị giáo chủ tính cách cực đoan, sẽ phản đối việc này, thậm chí quấy nhiễu.
Đến một bước kia, vậy thì rất có thể phải cùng Giang Trần trở mặt rồi.
Trôi qua một lát, Tam giáo chủ đã mời Nhị giáo chủ đến, sau lưng Nhị giáo chủ, còn đi theo Từ Thanh Tuyền Thánh Nữ.
Từ Thanh Tuyền đi theo sau lưng Nhị giáo chủ, vốn một bộ không yên lòng. Bất quá nàng liếc nhìn nhóm người ngồi ở trong đại điện kia, một người trong đó, lại là Giang Trần!
- Ân? Hắn làm sao tới?
Trong nội tâm Từ Thanh Tuyền ầm ầm nhảy dựng, nhìn lại bên cạnh Giang Trần ngồi đầy người, cả đám đều có khí độ bất phàm, xem xét là cường giả đỉnh cấp. Còn có phụ thân Giang Phong, cũng ngồi ở trên ghế.
Từ Thanh Tuyền nhìn một màn này, trong nội tâm bang bang trực nhảy:
- Chẳng lẽ, hắn đây là tới vạch mặt?
Từ Thanh Tuyền nhìn Giang Trần giống như chúng tinh ủng nguyệt, nâng ở vị trí trung tâm, một thời gian cũng âm thầm cảm thán, cái ca ca này, xem ra là thật sự rất giỏi.
Kể từ khi Từ Thanh Tuyền biết Giang Trần là đồng bào huynh trưởng Nhị của nàng, một mực cũng rất quan tâm tin tức Giang Trần. Trong khoảng thời gian này, các loại tin tức đến từ Lưu Ly Vương Thành, Từ Thanh Tuyền đều nghe nói. Trong tưởng tượng, tuy nàng rất muốn cùng Giang Trần ganh đua so sánh thoáng một phát, nhưng không thể không thừa nhận, thành tựu hiện tại của ca ca, cao hơn nàng rất nhiều.
Trong nội tâm Từ Thanh Tuyền rung động lắc lư, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra cái gì. Dịu dàng ngoan ngoãn theo sát sau lưng Nhị giáo chủ, một bộ con gái ngoan ngoãn.
- Lão Nhị, đến rồi? Ngồi đi.
Đại giáo chủ nói.
Nhị giáo chủ thấy loại trận thế này, hơi có chút kinh ngạc. Ánh mắt thẩm đạc dừng lại ở trên người Giang Trần, trầm giọng nói:
- Vị tài tuấn trẻ tuổi này nhìn không quen mặt, lại không biết...
Bất quá Nhị giáo chủ mới hỏi một nửa, liền dừng lại, bởi vì nàng đã đoán ra:
- Chẳng lẽ là Lưu Ly Vương Thành Giang Trần Thiếu chủ?
Giang Trần bất động thanh sắc, vừa chắp tay:
- Nhị giáo chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.
Nhị giáo chủ thản nhiên nói:
- Năm đó Thiệu Uyên công tử, năm đó Chân thiếu chủ, hôm nay Giang Trần Thiếu chủ. Không thể không nói, thân phận của ngươi thật đúng là nhiều a. Bổn giáo cũng không biết nên xưng hô các hạ như thế nào rồi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Xưng hô chỉ là ngoại hiệu.
Nhị giáo chủ cũng không nói chuyện, gật gật đầu, đặt mông ngồi xuống. Nhìn thần sắc của nàng, hiển nhiên còn không có đoán được ý đồ đến của Giang Trần.
Trên thực tế, Nhị giáo chủ cho tới giờ khắc này, cũng không có liên tưởng đến Giang Trần là nhi tử của Từ Mộng. Bởi vì lúc trước, sự tình mang Từ Mộng từ thế tục về, căn bản không phải bản thân nàng đi xử lý. Đều là môn nhân của nàng đi làm.
Chính là bởi vì nàng còn không biết chân tướng, cho nên nàng nhìn về phía trên rất bình tĩnh.
- Đại giáo chủ, không biết gọi ta tới, là có chuyện gì?
Đại giáo chủ mỉm cười, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Chuyện này, nàng thật sự có chút không biết mở miệng ra sao a.
- Lão Nhị, có chuyện, ta một mực không có nghe ngóng. Việc này, hiện tại xem ra phi thường trọng yếu, ta muốn hỏi ngươi, Thanh Nguyệt nhất mạch ngươi, năm đó có phải có một đứa trẻ bị vứt bỏ, lạc vào thế tục hay không?
Chuyện này, vẫn là vết sẹo của Thanh Nguyệt nhất mạch, Nhị giáo chủ đối với việc này vô cùng kiêng kị. Mặc dù là Đại giáo chủ, trước kia cũng không có nghe ngóng qua.
Sắc mặt của Nhị giáo chủ có chút khó coi:
- Đại giáo chủ, đây đều là chuyện cũ năm xưa, ở trước mặt khách nhân, không nên nhắc lại a?
Đại giáo chủ cười khổ nói:
- Chuyện này, thập phần trọng yếu.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ nhẹ phụ thân bên người, hắn có cảm giác, cảm xúc của phụ thân có dấu hiệu bộc phát.
- Nhị giáo chủ, liền do Giang mỗ nói a. Năm đó đứa trẻ bị vứt bỏ của Thanh Nguyệt nhất mạch ngươi, là mẹ ruột của ta.
Tin tức này, đối với Nhị giáo chủ mà nói, là sấm sét giữa trời quang, thoáng cái giật mình.
- Ngươi nói cái gì?
Nhị giáo chủ bạch nhãn một phen, ngưng thanh nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, chuyện hoang đường trong thiên hạ, bổn giáo cũng nghe không ít, nhưng mà chuyện loạn nhận cha mẹ, lại là lần đầu nghe nói a.