Độc Tôn Tam Giới

Chương 204: Nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng 2

- Ha ha, Giang thiếu gia, ngươi là suy đoán minh bạch lại giả bộ hồ đồ a?

Sứ giả kia cũng nở nụ cười.

- Ta đây dứt khoát đem lời nói rõ. Giang gia các ngươi, đầu nhập vào Hắc Nguyệt Quốc chúng ta, vinh hoa phú quý chiếu hưởng không lầm; ở lại Đông Phương Vương Quốc, cái kia liền rất có thể cùng Đông Phương Vương Quốc chôn cùng.

- A? Chỉ giáo cho?

- Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì đáng giấu diếm. Đông Phương Vương Quốc các ngươi nội loạn, tin tức đã sớm truyền lại Hắc Nguyệt Quốc. Hôm nay các lộ chư hầu Hắc Nguyệt Quốc tập kết đại quân, trong vòng mười ngày, liền khởi binh chinh phạt Đông Phương Vương Quốc. Dùng quốc lực của Đông Phương Vương Quốc các ngươi hôm nay, lấy cái gì ngăn cản đại quân Hắc Nguyệt Quốc?

- Quốc quân chúng ta cũng nghe nói, Giang gia các ngươi, có một môn bổn sự sử dụng Kiếm Điểu tác chiến. Đây cũng là lý do quốc quân chúng ta coi trọng Giang gia các ngươi. Đông Phương Vương Quốc lớn như vậy, hôm nay có thể vào pháp nhãn của bệ hạ chúng ta, cũng chính có Giang gia các ngươi.

- Nói như vậy, Giang gia ta, phải cảm tạ quốc quân các ngươi coi trọng?

- Cảm tạ cái gì đó, cũng không phải trọng yếu. Nếu có thể đồng tâm hiệp lực, vì bệ hạ sở dụng, cường cường liên thủ, đó mới là chính đạo. Bệ hạ chúng ta khát vọng thật lớn, ý chí thiên hạ. Chinh phạt Đông Phương Vương Quốc chỉ là bước đầu tiên. Mục tiêu cuối cùng của hắn, là thống nhất 16 nước. Nếu được Giang gia hiệp trợ, đại kế của quốc quân bệ hạ, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh.

- Đến lúc đó, bệ hạ trở thành Đại Đế. Mà Giang gia, cũng chắc chắn trở thành thế gia thiên cổ lưu danh.

- Giang thiếu gia, nam nhi chí ở thiên hạ, tin tưởng loại người như ngươi, nên biết lựa chọn như thế nào? Là lưu danh sử xanh, hay là uất ức chết theo một Vương Quốc xuống dốc? Này cần đa tưởng sao?

Không thể không nói, Tề Tham này khẩu tài rất tốt. Mỗi một câu, đều có chứa một loại ma lực thần kỳ.

Chỉ là, phần khẩu tài này của hắn, ở trước mặt Giang Trần, lại hoàn toàn không có tác dụng.

Nhất thống Giang Sơn cũng tốt, thiên cổ lưu danh cũng tốt, cái này cuối cùng chỉ là dã tâm khát vọng của phàm nhân thế tục mà thôi. Chí hướng của Giang Trần hắn, căn bản không ở chỗ này.

- Giang thiếu gia, lời nói ta chỉ nói đến đây, ngươi cân nhắc thoáng một phát a?

Tề Tham cười ha hả nói.

- Nghe, thật sự là rất không tồi.

Giang Trần cười ha ha, bỗng nhiên bước đi ra ngoài:

- Tề Tham đúng không? Ngươi chứng kiến miệng giếng ngoài cửa không?


- Thấy được, trước khi vào cửa ta đã thấy.

Tề Tham ngạc nhiên.

- Vậy ngươi nghe qua câu chuyện, gọi là ếch ngồi đáy giếng chưa?

Giang Trần lại hỏi.

- Ếch ngồi đáy giếng? Đây là câu chuyện vỡ lòng của nhi đồng? Ta sao có thể chưa nghe qua?

Giang Trần nhẹ gật đầu, bộ dạng rất là vui mừng:

- Vậy cũng tốt. Nói như vậy, ngươi bây giờ, giống với con ếch dưới đáy giếng kia, ngươi miêu tả cả buổi, nói nhiều vĩ đại như vậy, kỳ thật cũng không quá đáng là một phiến thiên địa trên miệng giếng mà thôi.

- Ngươi... Giang thiếu gia, ngươi đây là ý gì?

Tề Tham biến sắc.

- Có ý gì? Thiếu gia nhà ta nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng, cái này còn nghe không hiểu sao? Cái này cũng nghe không hiểu, ngươi làm thuyết khách như thế nào a?

Kiều Bạch Thạch cười lạnh, tiến lên một bước quát lớn.

- Ếch ngồi đáy giếng?

Tề Tham nhịn không được cười.

- Giang thiếu gia, ngươi cũng không tránh khỏi quá đề cao mình rồi? Giang gia ngươi là có chút bổn sự, nhưng cũng không quá đáng là ở Đông Phương Vương Quốc ra chút danh tiếng. Hắc Nguyệt Quốc ta cường đại, căn bản không phải Đông Phương Vương Quốc các ngươi có thể so.

- Cường đại?

Ngữ khí của Giang Trần có chút thổn thức, nhớ tới kinh nghiệm kiếp trước, than nhẹ một tiếng.

- Tồn tại cường đại hơn nữa, ta cũng gặp. Chỉ tiếc, nói diệt, liền diệt a.

Kiếp trước, Giang Trần có phụ thân là Thiên Đế, hắn là Thiên Đế chi tử, chưởng quản Chư Thiên vạn giới. Thì tính sao? Còn không phải nói không có liền không có?


Hắc Nguyệt Quốc, cường đại trở lại cũng không quá đáng là một Vương Quốc thế tục mà thôi. Ở trước mặt Giang Trần hắn tự biên tự diễn, khoe khoang vũ lực, cái kia quả thực là chê cười.

Tề Tham nào biết tâm tình của Giang Trần giờ phút này, đã trải qua kiếp trước kiếp nầy Luân Hồi? Lại há có thể lĩnh ngộ thương cảm cùng đìu hiu trong giọng nói của Giang Trần?

Cười lạnh một tiếng, chống nạnh nói:

- Giang thiếu gia, lời nói ta đã đưa đến. Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, ngày khác đại quân Hắc Nguyệt Quốc ta đến, sẽ không còn chỗ trống cho ngươi cò kè mặc cả.

Giang Trần hồi tưởng chuyện cũ kiếp trước, trong lòng quanh quẩn lấy một cỗ thương cảm, đột nhiên nghe Tề Tham uy hiếp, sắc mặt trầm xuống:

- Tề Tham, trở về nói cho quốc quân của các ngươi biết. Giang gia ta, tuy nói cùng Đông Phương nhất tộc không quan hệ. Nhưng mà, mảnh thổ địa này, dù sao sinh Giang gia ta, dưỡng qua Giang gia ta. Bước chân dơ bẩn của Hắc Nguyệt Quốc các ngươi, dám can đảm đạp tiến một bước, tất cho các ngươi có đi không về!

Không phải Giang Trần kiêu ngạo, cũng không phải Giang Trần đối với Đông Phương vương tộc có tâm thuần phục gì.

Mà là trong thực chất của Giang Trần, có một loại cảm xúc. Đó là một loại cảm xúc kiêu ngạo, một loại cảm xúc nhớ tình cũ.

Mảnh thổ địa này, sinh dưỡng Giang gia đời đời. Mà thân thể Giang Trần hắn, cũng được mảnh thổ địa này nuôi dưỡng.

Nói cho cùng, trong huyết nhục, đã sáp nhập vào mảnh thổ địa này.

Có lẽ một ngày không lâu hắn sẽ rời đi, nhưng mà quyết không cho phép bước chân tà ác, đến chà đạp mảnh thổ địa này. Cái này không đơn thuần là xâm lấn, càng là khinh nhờn loại tình cảm trong lòng Giang Trần!

Hơn nữa, Tề Tham kia nói gần nói xa, lộ ra một khẩu khí uy hiếp, càng làm cho Giang Trần cực kỳ khó chịu. Tông môn thế lực so với Hắc Nguyệt Quốc còn cường đại hơn áp bách, Giang Trần cũng không sợ.

Một cái Hắc Nguyệt Quốc, mặc dù so với Đông Phương Vương Quốc mạnh hơn, nhưng Giang Trần há sẽ bị bọn hắn uy hiếp?

Không thể không nói, cảm xúc của Giang Trần, cũng lây nhiễm Kiều Bạch Thạch. Kiều Bạch Thạch trừng mắt quát:

- Tề Tham đúng không? Thiếu gia nhà ta đã nói đến nước này, liền cút nhanh lên! Hai nước giao chiến, không giết sứ giả. Bằng không thì Kiều mỗ ta là cái thứ nhất đem ngươi chặt cho chó ăn.

Tề Tham cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn phát hiện, cảm tình vừa rồi mình nói một trận kia, người ta đều coi là chê cười nghe hay sao?

Chẳng lẽ Giang gia này điên rồi? Chẳng lẽ bọn hắn cho rằng, dựa vào lực lượng Giang gia, có thể đối kháng toàn bộ Hắc Nguyệt Quốc sao?

- Giang thiếu gia, ngươi... thật sự không cân nhắc thoáng một phát?

Tề Tham còn chưa từ bỏ ý định.

- Cút!

Giang Trần khẽ quát một tiếng, phun ra một đạo chân khí, khí lưu vô hình xông lên, cả người Tề Tham lập tức bay lên, như là con diều bị chấn bay ra ngoài cửa.

Đang muốn ngưng lực đối kháng, hai chân bỗng nhiên rơi xuống đất, vững vàng rơi vào trên đường.

- Cương khí phóng ra ngoài, cử trọng nhược khinh! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là mười một mạch Chân khí đại sư?