Độc Tôn Tam Giới

Chương 203: Nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng 1

Kiều Bạch Thạch cũng nghe không vô, vung tay lên:

- Kéo toàn bộ xuống dưới. Ta đi bái kiến Tiểu Hầu gia.

Tuy không biết Nhạc Quần này nói thật hay giả, nhưng mà tin tức này quá kinh người. Nếu là thật, vậy trên đầu Đông Phương Vương Quốc, chẳng khác gì treo lấy một thanh kiếm.

Một thanh lợi kiếm tùy thời cũng thể chém xuống cổ Đông Phương Vương Quốc!

...

- Nhạc Quần? Nằm vùng của Hắc Nguyệt vương quốc?

Giang Trần nghe được Kiều Bạch Thạch bẩm báo, cũng hơi có chút giật mình. Hắn để cho Kiều Bạch Thạch đi đàm phán, thậm chí không tiếc vận dụng man lực. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng đào lên, dĩ nhiên là một tin tức kinh người như vậy.

Hắc Nguyệt vương quốc gần đây cùng Đông Phương Vương Quốc xích mích, lẫn nhau chinh phạt, gần mấy trăm năm qua là chuyện thường xảy ra.

- Tiểu Hầu gia, việc này chỉ sợ không giả. Long gia nội loạn, vương thất hư không. Nếu Hắc Nguyệt Quốc không nhân cơ hội này xâm lấn, đó mới gọi việc lạ.

Giang Trần gật gật đầu, chuyện này, hắn rất xem trọng.

Vốn, Giang gia cùng Đông Phương Vương Quốc đã không có quan hệ gì rồi. Nhưng mà, một khi Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, Giang gia ở vào Nam Cương, phải đứng mũi chịu sào.

Dù sao, Hắc Nguyệt Quốc ở tây nam Vương Quốc, một khi mở ra lỗ hổng, Giang gia cơ hồ là tuyến đầu bị trùng kích.

Đang lúc do dự, bỗng nhiên có thủ hạ báo cáo:

- Tiểu Hầu gia, ngoài phủ đệ có một người, tự xưng là sứ giả Hắc Nguyệt Quốc đến, cầu kiến Tiểu Hầu gia.

Hắc Nguyệt Quốc?

Giang Trần cùng Kiều Bạch Thạch nhìn nhau, nói Hắc Nguyệt Quốc, sứ giả Hắc Nguyệt Quốc liền đến. Cái này cũng quá nhanh a?

Tuy Giang Trần không muốn gặp người Hắc Nguyệt Quốc, nhưng mà dưới loại thế cục này, hắn cũng muốn hiểu rõ hướng đi thoáng một phát, có lẽ có thể từ trong miệng sứ giả Hắc Nguyệt Quốc này, moi ra một chút tiếng gió?

- Hắc Nguyệt Quốc sứ giả Tề Tham, bái kiến Giang thiếu gia.

Sứ giả Hắc Nguyệt Quốc này, dáng người nhỏ ngắn, thoạt nhìn tựa như một tiểu nhân phố phường, không có nửa điểm đặc thù.


Loại người này, dù ném đến trong đám người, cũng sẽ tìm không ra.

Bất quá, mũi người này hơi bẹp, hốc mắt hãm sâu. Từ vẻ ngoài xem, ngược lại có vài phần đặc thù của Hắc Nguyệt Quốc.

- Giang thiếu gia?

Giang Trần giống như cười mà không phải cười.

- Hắc hắc, ta nghe nói, Giang gia cự tuyệt Đông Phương nhất tộc phong thưởng, không muốn tên tuổi đệ nhất chư hầu kia. Cho nên, nếu như không đoán sai, hiện tại Giang gia hẳn là bạch thân. Xưng hô ngài Giang thiếu gia, hẳn là hợp lý nhất a?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi ngược lại là người thông minh. Bất quá ta nghĩ mãi mà không rõ, Giang Trần ta, cùng Hắc Nguyệt Quốc các ngươi lúc nào quen biết, lại phiền các ngươi tới bái phỏng?

- Ta là tới làm thuyết khách.

- Thuyết khách?

Giang Trần khẽ chau mày.

- Hẳn là ngươi cảm thấy, Giang gia ta sẽ phản bội quốc gia mình?

- Hắc hắc! Lời nói mặc dù như thế, nhưng mà, Đông Phương nhất tộc đã lụn bại, cũng tìm không thấy lý do gì, để các ngươi tiếp tục thuần phục a? Hơn nữa ta nghe nói, ban đầu ở vương đô, Đông Phương Lộc buông tha cho Giang gia các ngươi, tựa như buông tha cho một con cờ, căn bản không có nửa điểm do dự.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, Giang Trần hắn chí lớn, loại tiểu nhân vật này như thế nào có thể hiểu?

- Hắc Nguyệt Quốc chúng ta thì không như vậy, Hắc Nguyệt Quốc coi trọng nhất đúng là người có thực học. Giang gia, đúng là gia tộc cường đại mà Hắc Nguyệt Quốc chúng ta thưởng thức nhất. Quốc quân chúng ta, nguyện ý dùng vị trí Nhất phẩm chư hầu, mời Giang gia đi Hắc Nguyệt Quốc ta phát triển! Ban tặng đất phong, càng là gấp ba Giang Hãn Lĩnh ngươi! Tiền tài mỹ nữ, chỉ cần Giang gia các ngươi mở miệng, muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu.

- Tiền tài? Mỹ nữ?

Giang Trần khẽ cười nói.

- Đúng vậy, tài lực của Hắc Nguyệt Quốc chúng ta, căn bản không phải Đông Phương Vương Quốc có thể so sánh. Mỹ nữ Hắc Nguyệt Quốc, ngươi muốn làm dáng có làm dáng; muốn thanh thuần thì có thanh thuần; chỉ cần ngươi nghĩ đến, Hắc Nguyệt Quốc chúng ta có thể tìm cho ngươi. Tuyệt đối so với Câu Ngọc công chúa, Đông Phương Chỉ Nhược kia đẹp hơn, còn muốn gợi cảm hơn!

Giang Trần thấy hắn miệng phun hoa sen, cũng rất buồn cười.

- Các ngươi cảm thấy, đàn ông Giang gia ta, là vì tiền tài mỹ nữ mà sống?


- Giang gia dũng mãnh, tự nhiên có khát vọng của các ngươi. Nhưng mà nhân sinh trên đời, tiền tài mỹ nữ, là thuyết minh tốt nhất cho năng lực. Không có tiền tài mỹ nữ làm đẹp, dù đứng ở đỉnh phong quyền lực, cái kia thì sao?

- Hơn nữa, mặc dù Giang gia các ngươi ở lại Đông Phương Vương Quốc, có vết xe đổ của Long gia, Đông Phương Vương Quốc cũng không thể uỷ quyền cho các ngươi. Các ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng tuyệt không có khả năng nắm giữ quá nhiều quyền lực. Bốn chữ vị cực nhân thần này, đối với các ngươi mà nói, cái kia chính là hy vọng xa vời!

Sứ giả này nước bọt bay tứ tung, một bộ tràn đầy tự tin.

Kiều Bạch Thạch ở một bên, nghe mà tràn ngập lửa giận. Tuy hắn ly khai Dược Sư Điện, nhưng cuối cùng vẫn là người Đông Phương Vương Quốc.

Có lẽ hắn đối với vương thất không có tâm ủng hộ gì, nhưng mà đối với quốc gia này, đối với phiến thổ địa sinh dưỡng hắn kia, lại có cảm tình rất sâu đậm.

Sứ giả Hắc Nguyệt Quốc này, vậy mà thổi phồng xúi giục.

Cái này đối với Kiều Bạch Thạch mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Thế giới này, bất kể là Võ Giả, hay là phố phường vô lại, bọn hắn đối với quốc gia của mình, đối với quê hương của mình, đều rất có cảm giác nhận đồng.

Quốc gia này có thể nội chiến, có thể thay triều đổi đại.

Nhưng mà, những điều này đều là vấn đề nội bộ quốc gia.

Tuyệt không có nghĩa là bọn hắn có thể tiếp nhận nước khác xâm lấn, tiếp nhận ngoại quốc vũ nhục.

Tuy linh hồn của Giang Trần cùng Đông Phương Vương Quốc không quan hệ, nhưng mà dung hợp trí nhớ của tiền nhiệm Giang Trần, hoặc nhiều hoặc ít, cũng có một chút tình hương khói.

Hơn nữa, coi như là Giang Trần kiếp trước, hắn cũng không tiếp thụ được loại sự tình phản bội này.

Cho nên, Hắc Nguyệt Quốc xúi giục, ở hắn nghe ra, căn bản cùng chê cười không sai biệt lắm. Sở dĩ hắn không có răn dạy, không có cự tuyệt, là muốn nghe xem người này còn có cái gì muốn nói.

Thấy sứ giả kia ngừng lại, Giang Trần cười hỏi:

- Còn nữa không? Chỉ những lý do này?

Vẻ mặt sứ giả kia cổ quái:

- Những thứ này chẳng lẽ còn không đủ?

Giang Trần cười ha ha nói:

- Để cho ta tới tổng kết thoáng một phát, Nhất phẩm chư hầu, tiền tài mỹ nữ, đúng không? Thế nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, chỉ cần ta nguyện ý, những vật này, ta ở Đông Phương Vương Quốc có thể nhẹ nhõm đạt được, thậm chí đạt được nhiều hơn nữa. Ngươi không biết sao?

- Đông Phương Vương Quốc?

Sứ giả kia lộ ra một tia châm chọc.

- Đông Phương Vương Quốc, Giang thiếu gia cảm thấy nó còn có tiền đồ sao? Vương thất cùng Long Đằng Hầu nội chiến, cơ hồ tiêu hao hết sạch. Quốc gia này, hiện tại đã là cái thùng rỗng. Không có vài thập niên, căn bản không thể khôi phục.

- Sau đó thì sao?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.