Đây cũng là chuyện mà Giang Trần sớm chuẩn bị từ trước, nếu như vô duyên vô cớ nói tới Ma tộc, nhất định mọi người đều cảm thấy đây là chuyện giật gân.
Nhưng mà khi hắn giảng tới ngày thứ tư, thuận theo dòng mà dẫn tới chủ đề Ma tộc, cũng không có vẻ gì là đột ngột.
Giang Trần để cho Lữ Phong Đan Vương nói một ít về chuyện Hồng thụ, dẫn tới chuyện Mộc Ma cổ.
Dẫn tới chủ đề Ma tộc, bầu không khí hiện trường lập tức trở nên cực kỳ áp lực. Hiển nhiên mọi người đối với ma tộc, từ trong đáy lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút mâu thuẫn.
Khổng Tước đại đế âm thầm gật đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Do đan đạo đệ nhất nhân, có danh khí cực cao như Giang Trần dẫn tới chủ đề Ma tộc sẽ có sức thuyết phục cực lớn.
Mà Lữ Phong Đan Vương nói tới chủ đề Hồng thụ, dẫn tới Mộc Ma cổ, cũng gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người đang ngồi bên dưới.
- Chư vị Mộc Ma cổ rất khó phát hiện. Lữ mỗ được Chân Đan Vương thu nhận, truyền thụ ta đan phương đối phó với Mộc Ma cổ. Theo như ý tứ của Chân Đan Vương, đan phương này nên lấy ra để cho mọi người cùng hưởng. Hiện tại ta sẽ phụ trách nói ra đan phương này một chút. Đây là chuyện liên quan tới tính mạng toàn bộ mọi người. Lão Lữ hy vọng mọi người không nên cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.
Lữ Phong Đan Vương bình thường không đứng đắn, khiến cho người ta thấy hắn là một lão ngoan đồng.
Nhưng mà hiếm khi hắn chăm chú được như vậy, hiệu quả vẫn không tệ.
Sau khi Lữ Phong Đan Vương nói về Mộc Ma cổ trùng, Lâm Yến Vũ lại chủ động nhắc tới một ít chuyện ở man hoang, lại nói tới mối nguy hại Ma tộc sắp hiện thân.
Ma tộc là công địch của mọi người trên Thần Uyên đại lục, điểm này mọi người đều biết.
Về tin tức Ma tộc, Giang Trần cũng không có ý nói quá lên. Sau khi truyền thụ đan phương đối phó với Mộc Ma cổ trùng miễn phí xong, trong lòng Giang Trần cũng coi như yên tâm được hơn một chút.
Đan phương này mặc kệ mọi người tin hay không, nhất định sẽ được truyền bá di.
Như thế ít nhất có thể ức chế được sự lan tràn của Mộc Ma cổ trùng. Chỉ cần ức chế được sự lan tràn của Mộc Ma cổ trùng, mối nguy hại của Mộc Ma cổ trùng sẽ giảm xuống.
Về phần Âm Ma nhất tộc, Giang Trần không có ý định nói thêm cái gì. Âm Ma nhất tộc tuy rằng đáng sợ, nhưng so với Mộc Ma nhất tộc mà nói, độ nguy hại dù sao vẫn không bằng Mộc Ma nhất tộc.
Mười ngày giảng bài rất nhanh đã qua tám ngày.
Hai ngày cuối cùng Giang Trần cũng không định tiếp tục giảng mà lựa chọn phương thức vấn đáp, giải đáp một ít vấn đề của những người có mặt ở hiện trường.
Khâu này kỳ thực còn cần thực lực và nội tình hơn nữa.
Nội dung giảng ngươi có thể chuẩn bị từ sớm, nhưng mà trả lời vấn đề tại chỗ, giải đáp nghi vấn, không có bất kỳ thời gian nào để chuẩn bị.
Bất quá đối với Giang Trần mà nói, tất cả đều không thành vấn đề.
Thời gian hai ngày, khoảng chừng mấy trăm người nhao nhao cướp lấy cơ hội lên tiếng, mặc kệ vấn đề có lạ tới mức nào, mặc kệ vấn đề có bao nhiêu xảo trá, chung quy Giang Trần vẫn có thể đưa ra đáp án khiến cho người ta tin phục.
Như vậy, thời gian giảng bài mười ngày, danh hiệu đệ nhất nhân đan đạo của Chân Đan Vương không còn bất lời nghi vấn nào nữa.
Đừng nói là người Lưu Ly vương thành, coi như là những đồng môn Đan Kiền Cung của Giang Trần, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể tưởng tượng nổi. KHông thể tưởng tượng được một đồng môn tới từ liên minh thập lục quốc nhỏ bé lại có tạo hóa thần kỳ như vậy, đây là chuyện đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Tuy rằng Đan Kiền Cung dùng đan đạo lập tông, thế nhưng so với Lưu Ly vương thành mà nói, căn bản không đáng để nhắc tới. Thế nhưng mà Giang Trần hiện tại lại trở thành đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành.
Có thiên tài đan đạo như vậy phù hộ, ngày Đan Kiền Cung đông sơn tái khởi tuyệt đối không còn xa.
Mười ngày giảng bài chấm dứt, trong tiếng bồi hồi luyến tiếc, Giang Trần rời khỏi đan tháp.
đan dạo cuối cùng chỉ là phụ tá, nếu như không vì đồng ý với Khổng Tước đại đế, thậm chí Giang Trần còn không muốn làm náo động như vậy ở phương diện đan đạo.
Dù sao làm náo động như vậy đối với người như hắn mà nói, cũng có lợi, cũng có hại.
Mà thứ hắn truy cầu lớn lao nhất kiếp này không phải là trở lại cấp bậc đan đạo đại sư Chư Thiên, mà là đền bù tiếc nuối không thể tu luyện kiếp trước.
Mục tiêu của hắn là võ đạo.
Thế giới võ đạo cuối cùng người nắm giữ quyền nói chuyện nhất vẫn là Võ đạo chí tôn.
Mà Lưu Ly vương thành sở dĩ có thể trở thành một trong những thế lực cường thế nhất bát vực cũng là bởi vì võ đạo hưng thịnh.
Ở trên phương diện võ đạo, Giang Trần hiện tại vẫn chỉ là một tiểu nhân vật như trước.
Lần thi đấu võ tháp này đúng là khảo nghiệm của Giang Trần. Thực lực của hắn cần phải có một lần thử lửa, thử lửa với những thiên tài võ đạo trong Lưu Ly vương thành.
Đây mới là sân khấu mà Giang Trần thích nhất.
Tính toán thời gian còn cách thi đấu võ tháp cũng chỉ còn lại thời gian không tới nửa tháng.
Trong thời gian nửa tháng này, Giang Trần định chuẩn bị sung túc một phen.
Đây là một lần kiểm nghiệm thực lực của hắn, cho nên, dưới tình huống bình thường Giang Trần không muốn vận dụng quá nhiều trang bị, nhất là những trang bị nghịch thiên kia.
Cảnh giới võ đạo, nhận thức võ đạo, rất nhiều thứ chỉ có thể tăng lên ở trong thực chiến. Điểm này Giang Trần hiểu vô cùng rõ.
Ta có thể đột phá tới Thánh Cảnh thất trọng, đoạn đường đi tới đây ta đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Lần thi đấu võ tháp này thiên tài xuất hiện lớp lớp, nếu như ta không nắm bắt cơ hội lần này, thử nghiệm trình độ võ đạo của mình một chút, vậy thì quá ngốc rồi.
Trước đó Giang Trần đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhất là chiến đấu vượt cấp, trên cơ bản đều vận dụng trang bị.
Đương nhiên, Giang Trần cũng có tự tin, nếu như tất cả mọi người không dùng trang bị, chỉ là luận bàn võ đạo thuần túy, Giang Trần tự tin hắn có thể nghiền nát tuyệt đối trong đám người đồng cấp. Hơn một hai cấp bậc cũng không tồn tại bao nhiêu áp lực.
Chỉ là mỗi một lần chiến đấu đều là chiến đấu sinh tử. Ngươi không sử dụng trang bị, người khác sẽ dùng.
Cho nên đây là một cơ hội thí luyện ngàn năm khó gặp.
Đương nhiên nếu như những người khác cũng vận dụng trang bị mà nói, Giang Trần cũng rất khó lo cho thân mình.
Lần này đi man hoang, thu hoạch của Giang Trần cũng không nhỏ. Đại đỉnh phòng ngự của Lữ Sư Nam nhìn rất không tệ, dường như có một loại hấp lực thần kỳ, có thể hút các loại công kích đi. Tuyệt đối là một lợi khí phòng ngự.
Càng cường đại hơn chính là pho tượng bát tôn kia, chỉ tiếc trận bàn đó không tới tay hắn.
Đối với pho tượng bát tôn này, Giang Trần cực kỳ hiếu kỳ. Hắn cảm giác, pho tượng bát tôn này ở trong tay Thương Bình Vương kia cũng không được phát huy ra uy lực lớn nhất.