Hơn nữa lần giảng bài này rất rõ ràng là coi trọng đối với Lưu Ly vương thành. Nhất là Khổng Tước đại đế lại vô cùng coi trọng hắn như vậy.
Giang Trần cũng suy nghĩ, mượn cơ hội lần này đem tầm mắt của đan đạo Lưu Ly vương thành mở mộng một ít. Đem bọn họ dẫn dắt vào một phương diện hoàn toàn mới.
Dù sao, thực lực đan đạo của Lưu Ly vương tháp hiện tại mặc dù không tệ, thế nhưng kết cấu lại quá nhỏ.
Nếu như không đánh vỡ kết cấu này mà nói, Lưu Ly vương thành muốn cạnh tranh được với Đan Hỏa thành ở phương diện đan đạo, cuối cùng vẫn chỉ là mộng tưởng không có cách nào thực hiện được.
Cho nên lần này Giang Trần giảng bài, hắn quyết tâm làm cho tầm mắt của mọi người trên phương diện đan đạo của Lưu Ly vương thành giống như một vũng nước đọng được phá vỡ. Rót vào một sức sống mới, rót vào một luồng máu tươi hoàn toàn mới.
Chuyện này đối với Giang Trần mà nói tự nhiên không có chút độ khó nào, tri thức của hắn kiếp trước dù xuất ra một phần mười thì hắn cũng trở thành truyền kỳ vĩnh hằng của Lưu Ly vương thành.
Cho nên giảng bài như vậy đối với Giang Trần mà nói không có bất kỳ độ khó nào.
Nhưng mà đối với cường giả đan đạo của Lưu Ly vương thành mà nói, bọn họ lại triệt để khiếp sợ.
Rất nhiều cường giả đan đạo đỉnh cấp, bọn họ vẫn không bỏ xuống được mặt mũi mà không có tới nơi này.
Dù sao mặc dù danh khí của Chân Đan Vương lớn, tuy rằng đánh bại Đan Hỏa thành không ai bì nổi, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn.
Cho nên những cường giả đan đạo ở dưới trướng mấy đại đế khác cảm thấy trên mặt mình không có ánh sáng, cũng có một bộ phận không có tới cổ vũ.
Nhưng mà giờ phút này bọn họ đã có chút hối hận.
Sau khi từ hiện trường đan tháp truyền về một ít tin tức, nói lần giảng bài này vô cùng kỳ diệu, nếu như không nghe chính là tiếc nuối cả đời.
Ngay từ đầu những người này còn cảm thấy không cho là đúng, chỉ là một lần giảng bài, chẳng lẽ nghe vào có thể trường sinh bất lão sao?
Dần dà những cường giả đan đạo này cũng phát hiện ra quy cách và trình độ của lần giảng bài này quả thực đã cao hơn, vượt qua lịch sử của Lưu Ly vương thành.
Rất nhiều cường giả đan đạo nhạy cảm đã ý thức được đây tuyệt đối là một lần giảng bài quan trọng, nếu như bỏ qua vậy thì thực sự là đáng tiếc cả đời.
Bởi vì như vậy cho nên họ cũng bất chấp sự rụt rè. Coi như là một ít cường giả đan đạo trước đó vô cùng chán ghét Chân Đan Vương cũng không thể không bỏ qua thân phận cua mình, từ trong hang ổ của mình chui ra, lén lút ngụy trang thành bộ dáng mà tất cả mọi người không nhận ra, đi vào trong hiện trường. Thậm chí còn không tiếc mặt mũi mà chen ngang, chui vào bên trong đám người. Cho dù bị người ta trừng mắt, bị người ta chửi cũng không tiếc.
Khổng Tước đại đế cùng tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn tự nhiên không cần phải chen ngang. Bọn họ ở trong vị trí giành cho khách quý ở gần đan tháp, một mặt hưởng thụ rượu ngon, một mặt nghe Giang Trần giảng bài.
Những đại đế khác vốn không có dự, hiện tại cũng lục tục dẫn người chạy tới.
Đến cuối cùng ngoài Tu La đại đế chưa có tới ra, mấy đại đế khác đều đã tới toàn bộ.
Hiển nhiên một truyền mười, mười truyền một trăm, về tin tức lần giảng bài này đã khiến cho đám người cự đầu này ngồi không yên. Bọn họ thậm chí còn muốn nghe một chút, rốt cuộc lần giảng bài được mọi người nói là vô cùng kỳ diệu này rốt cuộc khoa trương tới cỡ nào.
Tịch Diệt đại đế có mặt từ lúc đầu, nhìn thấy những người này lục tục chạy tới, cười nói:
- Mấy vị đạo huynh, không thể không nói các ngươi đã tới muộn. Bỏ qua một ít thứ đặc sắc a.
- Bổn đế cũng nghe nói trình độ lần giảng bài này cực cao, vượt qua độ cao mà Lưu Ly vương thành ta trước nay từng có. Cho nên chẳng phải đã vội vội vàng vàng chạy tới đó sao? Không biết có phải nói quá sự thật hay không?
Người vừa mới nói chính là Thương Hải đại đế bài danh thứ tư.
- Có phải sự thật hay không ngươi nghe một chút rồi sẽ biết.
Vẻ mặt Tịch Diệt đại đế sợ hãi, thán phục, nói với Khổng Tước đại đế:
- Khổng Tước đạo huynh, Chân Đan Vương này đúng là kỳ tài trời giáng a. Ta thực sự rất muốn biết sư thừa hắn rốt cuộc là người phương nào? Trình độ đan đạo này theo ta thấy, coi như là cường giả đan đạo mạnh nhất của Đan Hỏa thành cũng không hơn gì cái này a.
Tịch Diệt đại đế đối với thân phận, lai lịch của Chân Đan Vương đều rất hiếu kỳ. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hỏi tới vấn đề này.
Khổng Tước đại đế mỉm cười nói:
- Cứ nghe đi đã. Bổn đế có một loại dự cảm, sau lần giảng bài này, trình độ đan đạo của Lưu Ly vương thành ta sẽ hoàn toàn biến đổi, xuất hiện kết cấu mới. Phá rồi lại lập, một ít trói buộc trong tư duy của mọi người có lẽ sẽ bị phá. Lần này một ít cường giả đan đạo có ngộ tính cao một chút có lẽ thu hoạch sẽ vô cùng lớn.
Tịch Diệt đại đế vô cùng đồng tình, nói:
- Đúng vậy, phá rồi lại lập, phá rồi lại lập. CHuyện này cũng coi như là phá rồi lại lập. Lần giảng bài này của Chân Đan Vương có thể ghi vào sử sách. Trở thành một sự kiện quan trọng của Lưu Ly vương thành chúng ta.
Niêm Hoa đại đế luôn không nói chuyện cũng mỉm cười nhìn qua Khổng Tước đại đế:
- Khổng Tước đạo huynh, từ trước tới nay đạo huynh luôn mang tới kinh hỉ cho Lưu Ly vương thành. Nhưng lần này kinh hỉ so với bất luận một lần nào trước đó còn lớn hơn. Tiểu đệ ở Lưu Ly vương thành nhiều năm như vậy, người chính thức bội phục chỉ có một mình đạo huynh. Hiện tại chỉ sợ lại thêm một người.
Niêm Hoa đại đế bài danh thứ hai trong bảy đại đế. Nhưng mà gần đây hắn không tranh quyền thế, đối với quyền thế cũng không quá đặc biệt để ý.
Cho nên mặc dù bài danh của hắn cao, thế nhưng luận quyền thế thực tế lại không bằng Tu La đại đế bài danh thứ ba. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng không sai biệt với Khổng Tước đại đế là bao. Cho nên cũng không có tranh phong cùng Tu La đại đế.
- Các ngươi đều nói khoa trương vậy, bổn đế cũng muốn cẩn thận nghe một chút, rốt cuộc lần này giảng bài có chỗ nào đặc thù.
Thương Hải đại đế kia vẫn là bằng hữu của Tu La đại đế, lần này hắn tới đây thật ra là đại biểu cho Tu La đại đế tới.
Tu La đại đế nhất định không thể tới, bởi vì Chân Đan Vương này đã cướp đi quán quân tán tu Lâm Yến Vũ, làm cho Tu La đại đế mất mặt.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, biểu lộ trên mặt Thương Hải đại đế ngày càng ngưng trọng, đến cuối cùng khi hắn thoảng thốt tỉnh lại thì mới phát hiện ra thời gian đã trôi qua được ba ngày.
Liên tục giảng bài ba ngày khiến cho những người nghe giảng đều cảm thấy si mê, say sưa. Giống như quán đỉnh, khiến cho bọn họ thu được lợi vô cùng sâu.
Nhất là những người bản thân vốn đã có thiên phú đan đạo cực cao, thu hoạch còn lớn hơn.
Đến ngày thứ tư nội dung mà Giang Trần giảng bài lại có thay đổi đôi chút, lại dẫn vào Ma tộc.