Hạng Vấn Thiên bất quá chỉ là một Thánh Cảnh cửu trọng, ngay cả hắn cũng không tiếc bất kỳ giá nào mà nắm lấy cơ hội kéo dài tuổi thọ, tránh khỏi cái chết. Ai tranh cùng hắn chính là trở mặt với hắn.
Mà Bàn Long đại phiệt, phiệt chủ là Hoàng cảnh cửu trọng. Ở trên bát vực cũng là đại nhân vật phong vân khúc vũ, nhất cử nhất động đều dẫn tới tinh phong huyết vũ.
Nhân vật như vậy tán công tự nhiên sẽ khiến cho người ta càng thêm thổn thức.
Cho nên Giang Trần đối với tiếng thở dài đầy thổn thức kia của Giang Trần cũng có thể hiểu được. Nghĩ thầm VI gia này quả thực không may, đi theo Bàn Long đại phiệt, dương thọ của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt lại gần hết.
Bên trên đi theo Khổng Tước đại đế, đệ tử chân truyền Phiền thiếu chủ của Khổng Tước đại đế lại vẫn lạc.
Vi gia này nhất định vừa đi ra ngoài đã giẫm phải phân, bằng không làm sao có thể xui xẻo tới mức này được?
- Kiệt thiếu, ngươi nói những lời này nào có quan hệ gì với Đan Vương nhà các ngươi.
trong thoáng chốc Giang Trần nghĩ về vấn đề ban đầu.
- Có quan hệ, quan hệ rất lớn.
Vi Kiệt thở dài:
- Lúc ấy phiệt chủ Bàn Long đại phiệt có chuyện, tất cả các đại thế gia dưới trướng Bàn Long đại phiệt đều biết được, thậm chí còn muốn giúp sức. Ài, cũng là Vi gia ta suốt ruột lập công, lúc ấy tin vào lời của Đan Vương khách khanh của Vi gia ta. Tên kia rất có thể cũng muốn nịnh nọt, không ngờ lại nói hắn có một ít biện pháp, có lẽ có hy vọng trợ giúp phiệt chủ Bàn Long đại phiệt trì hoãn ngày tán công.
Giang Trần nghe tới đó đã đại khái hiểu ra.
Xem ra Vi gia bị tên Đan Vương thô lỗ kia âm một lần. Cho nên mới lâm vào tình cảnh bà ngoại không đau, cậu không yêu như vậy.
Xảy ra chuyện như vậy, bề trên Bàn Long đại phiệt thậm chí còn không có cả một câu an ủi. Dùng địa vị cửu cấp thế gia của Vi gia, lẽ ra không nên chịu loại đãi ngộ như vậy.
Hóa ra vấn đề là ở chỗ này.
- Vị Đan Vương huynh kia nhất định đã làm hỏng chuyện đúng không?
Giang Trần thở dài.
Vi Kiệt cười khổ:
- Hắn không những làm hỏng, mà còn khiến cho tình huống của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt nặng thêm. Kể từ đó Vi gia chúng ta cũng không may theo. Thậm chí có ít người còn nói Vi gia chúng ta cố ý làm vậy. Thậm chí còn có người vu khống Vi gia chúng ta bị Vương Đình đại phiệt xui khiến.
- Quả thực tình ngay lý gian.
Đối với cảnh ngộ của Vi gia Giang Trần có chút đồng tình. Chuyện này giống như bùn đất rơi xuống đũng quần, không phải là tiểu tiện cũng là đại tiện.
- Còn không phải như vậy sao?
Vi Kiệt cũng có chút ủy khuất:
- Nghĩ tới việc VI gia chúng ta trung thành và tận tâm với Bàn Long đại phiệt, làm sao có thể bị Vương Đình đại phiệt xui khiến cơ chứ?
- Vậy các ngươi có từng điều tra tên Đan Vương kia không?
Giang Trần hiếu kỳ, nghĩ thầm Vi gia các ngươi nhất định không có vấn đề. Thế nhưng khó có thể bảo đảm tên Đan Vương kia không có vấn đề.
- Tên Đan Vương kia có lẽ cũng không có vấn đề, dù sao cũng đã theo Vi gia chúng ta hơn trăm năm. Nếu có vấn đề cũng không có khả năng tới lúc đó mới có vấn đề. Tuy rằng Vương Đình đại phiệt âm hiểm, thế nhưng không có khả năng xếp một Đan Vương vào Vi gia chúng ta một trăm năm trước. Có mưu tính xâu xa như vậy a.
Việc này hiển nhiên khó có thể minh oan. Giang Trần không có tận mắt nhìn thấy, cũng rất khó bằng vào dăm ba câu của Vi Kiệt mà phỏng đoán ra mọi chuyện.
Huống hồ đây là chuyện cũ, bây giờ nói một nghìn một vạn cũng không thể quay đầu lại. Chuyện năm đó, Giang Trần cũng không có ý định đi tìm hiểu.
- Đan Vương kia cuối cùng chết như thế nào?
Giang Trần càng quan tâm tới chuyện này hơn.
- Là Bàn Long đại phiệt hạ lệnh xử tử sao?
Vi Kiệt uể oải nói:
- Nhắc tới chuyện này đã buồn bực còn buồn bực hơn. Đan Vương kia chết thế nào chúng ta cũng không biết. Có một ngày, hắn bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Trên mặt Giang Trần hiện lên vẻ phức tạp.
- Chuyện này đối với Vi gia các ngươi càng thêm bất lợi a.
- Còn không phải sao? Hắn chết không rõ ràng, có người nói là Vi gia chúng ta làm, vì chứng minh chúng ta trong sạch với Bàn Long đại phiệt. Cũng có người nói là phiệt chủ Bàn Long đại phiệt âm thầm hạ lệnh, là vì không muốn làm Vi gia chúng ta mất mặt mũi. Cũng có người nói là Vương Đình đại phiệt phái người làm, muốn châm ngòi ly gián giữa VI gia chúng ta và Bàn Long đại phiệt. Những giả thuyết này nghe đều cảm thấy vô cùng nực cười. Chỉ là lại khiến cho tình cảnh Vi gia chúng ta ngày càng thêm khó xử.
Vi Kiệt nói tới đây cũng thở dài một hơi.
Hiển nhiên Vi gia bởi vì chuyện này là liên tiếp bị đả kích, khiến cho Vi gia nguyên khí đại thương. Đã bị Bàn Long đại phiệt ngờ vực vô căn cứ, lại bị Vương Đình đại phiệt chia rẽ.
Trong lúc nhất thời Vi gia quả thực giống như con chuột trong hang, bị hai đầu khinh bỉ.
Cuối cùng Giang Trần cũng nghe rõ, hóa ra cục diện của Vi gia hiện tại là do như vậy. Khó trách không có Đan Vương nào nguyện ý tới Vi gia.
Trải qua chuyện này còn ai dám tới sao?
Nói không chừng lại chết bất đắc kỳ tử ở đâu đó. Ngay cả việc bị Bàn Long đại phiệt diệt hay là Vương Đình đại phiệt diệt cũng không biết, chết không minh bạch.
- Chân huynh, không phải ta muốn giải thích cái gì. Càng không có ý tứ lôi kéo ngươi. Những chuyện này đã giữ ở trong đầu người Vi gia chúng ta quá lâu. Ta từ nhỏ tới lớn cũng lớn lên trong cục diện khó xử này. Thấm sâu vào trong người cho nên thấu hiểu rất rõ a. Chúng ta đường đường là thế gia cửu cấp, là đệ tử của thế gia cửu cấp, thế nhưng ở bên ngoài lại không có bằng một đệ tử thế gia bát cấp, thất cấp.
Cảm xúc của Vi Kiệt hiển nhiên bị xúc động, có chút kích động.
Giang Trần cũng có thể hiểu được vì sao Vi Kiệt cảm thấy nghẹn khuất như vậy, chuyện này Vi gia từ đầu tới đuôi đều giống như nằm trúng đạn, là người bị hại.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tuy rằng chịu một chút ảnh hưởng, thế nhưng một người sắp tán công, chưa có hồi thiên chi thuật, căn bản không có cách nào ngăn cản vận mệnh.
- Kiệt thiếu, cục diện này của các ngươi kỳ thực cần phải nói rõ với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt.
Giang Trần đưa ra đề nghị, thứ hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy.
- Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt khoan hồng độ lượng, lão nhân gia người hiểu rõ Vi gia chúng ta trung thành. Thế nhưng mà người phía dưới lại không nghĩ như vậy. Người Bàn Long đại phiệt, còn có những thế gia bên dưới của Bàn Long đại phiệt, vốn bọn họ cảm thấy đỏ mắt với Vi gia chúng ta, có cơ hội xa lánh Vi gia chúng ta tự nhiên bọn họ sẽ không buông tha. Lần lượt nói lời dèm pha, lần lượt chèn ép, coi như là trắng cũng bị bọn họ nói thành đen.
Giang Trần cũng biết chuyện có lời dèm pha là chuyện bình thường, loại chuyện này quả thực không phải trong năm ba câu là có thể nói rõ. Loại cục diện khó xử của Vi gia này nếu muốn thay đổi quả thực không dễ dàng.