Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương, thực nhu thuận ngẩng đầu để cho anh hai giúp cậu lau miệng. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Quý Tiêu Dương, vụt sáng như đom đóm trong đêm tối, khi anh hai cười thật là đẹp……
Linh Thiên Nhiễm sửng sốt gần một phút đồng hồ mới lấy lại tinh thần, ngón tay chỉ Quý Thần Quang “Như thế nào không có nghe nói qua?”
Khúc An cùng Nam Cung Kỳ đều có chút đăm chiêu. Như vậy đứa nhỏ này là nhị thiếu gia của Quý gia? Như thế nào bọn họ một chút tin tức cũng không biết?….. Nghĩ lại một chút biểu hiện vừa rồi của Quý Thần Quang. Hai người lập tức nghĩ ra, đây là có chuyện gì……
Đây chính là bi ai khi sinh ra trong đại gia tộc……
Không ưu tú vĩ đại thì chỉ có thể bị đào thải……
“Rút tay cậu lại!” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm, thanh âm có điểm lạnh. Đôi mắt Quý Thần Quang mở thật lớn vụt sáng, tò mò nhìn Linh Thiên Nhiễm.
Ách….. Linh Thiên Nhiễm bị lời nói của Quý Tiêu Dương làm giật mình, có chút không phản ứng được.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang kên. Vào học rồi. Khúc An đẩy Linh Thiên Nhiễm sang một bên, bỏ lại một câu “Vào học!” Rồi sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
“Nga!” Linh Thiên Nhiễm ngơ ngác lên tiếng. Về chỗ ngồi của mình, trong nháy mắt xoay người, ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương…..
Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương, tò mò nhìn phòng học đột nhiên im lặng. Kéo kéo áo Quý Tiêu Dương ở phía sau, đôi mắt to tròn vụt sáng nhìn hắn.
“Ngoan! Thần Thần, đừng nói chuyện!” Quý Tiêu Dương cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cậu.
Quý Thần Quang chớp chớp mắt, nhu thuận ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương. Tất cả mọi thứ đều làm cho cậu ngạc nhiên, ánh mắt nhanh chóng đảo quang phòng học……
Đối với chương trình đầu tháng ba, Quý Tiêu Dương đã sớm học tốt rồi, có nghe hay không cũng vậy. Ánh mắt hàm chứa ôn nhu, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tò mò, cả người có vẻ đặc biệt có tinh thần “Thần Thần, anh hai dạy em viết chữ nhé!”
Quý Thần Quang thu hồi tầm mắt đang đảo loạn, tròn mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, cũng học cách nói chuyện của hắn, nhỏ nhẹ nói “Được!”
“Nào, anh hai dạy em lấy bút!” Quý Tiêu Dương mở túi sách của Quý Thần Quang, lấy bút chuyên dụng cho trẻ nhỏ đặt ở trước mặt Quý Thần Quang, giơ giơ lên “Thần Thần, đây là bút!”
Đôi mắt to của Quý Thần Quang chớp chớp một chút, tò mò vươn tay lấy bút trong tay Quý Tiêu Dương, hai tay đồng thời nắm chặt bút, lật đi lật lại xem xét.
“Thần Thần, đây là bút!” Quý Tiêu Dương nhìn bộ dáng hứng thú của Quý Thần Quang, lại đến bên tai cậu lặp lại một lần nữa. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang hơi hơi động, Quý Tiêu Dương ở một bên kiên nhẫn chờ, hắn biết Thần Thần đang học nói chữ này như thế nào. Khi Thần Thần học cái gì không thể quá gấp. Nhanh quá cậu sẽ bối rối!
“Bút!” Gần một phút đồng hồ sau, Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóe sáng đối Quý Tiêu Dương nói một chữ.
“Thần Thần thực ngoan!” Vốn theo thói quen tính cúi đầu hôn Thần Thần một chút. Nhưng Quý Tiêu Dương đột nhiên nghĩ đến, hiện tại đang là giờ học, không quá thích hợp liền đổi thành lấy tay vuốt hai má Quý Thần Quang.
Ai biết Quý Thần Quang không vừa ý, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, đôi mắt to tròn nhất thời ướt sũng. Nhẹ nhàng nói hai chữ “Hôn nhẹ!” Anh hai không có hôn nhẹ cậu. Trước kia anh hai đều hôn nhẹ cậu…….
Quý Tiêu Dương ngẩn người nửa giây, sau đó vươn tay ôm chặt Quý Thần Quang, cúi đầu nhanh chóng hôn lên mặt cậu một cái “Ngoan, Thần Thần!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang nháy mắt tươi như hoa. Mân mê miệng mình, cũng nhẹ nhàng hôn lên mặt Quý Tiêu Dương một cái.
Nam Cung Kỳ nhìn thấy một màn này, đáy mắt lóe hào quang. Tiêu Dương cùng em trai hắn, giống như là thân thiết quá….. Anh cũng có em trai, bất quá anh cũng sẽ không cùng em trai hôn nhẹ!
Tay phải Khúc An cầm bút viết viết, khóe miệng câu lên cười như không cười. Đứa nhỏ này chơi thật vui…..
Trong đầu lóe lên bộ dáng của Quý Thần Quang khi muốn được hôn vừa rồi. Đôi mắt to tròn ướt sũng. Đột nhiên Khúc An cảm thấy tim của mình như bị một chiếc lông chim cọ qua, ngứa ngứa, mềm mềm……
Linh Thiên Nhiễm hé ra khuôn mặt tuấn tú đen sì. Hôn nhẹ?….. Ngồi trong lớp không thèm nghe giảng, cư nhiên cùng em trai chơi trò hôn nhẹ……. Quý Tiêu Dương người kia, lúc trước chỉ là chạm nhẹ vào tay hắn đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù. Hiện tại cư nhiên ôn nhu cùng em trai hôn nhẹ……
Hai anh em Quý gia cũng mặc kệ những suy nghĩ trong lòng người khác, Quý Tiêu Dương nắm bàn tay nhỏ bé của Quý Thần Quang, dạy cậu viết tên mình “Thần Thần, đây là tên của anh hai. Quý Tiêu Dương!”
Quý Thần Quang mở to mắt nhìn ba chữ xa lạ kia. Nắm tay không an phận, ở trong tay Quý Tiêu Dương giãy dụa.
“Thần Thần, em muốn làm gì?” Sợ làm bị thương tay Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương liền buông ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
“Viết!” Quý Thần Quang cảm thấy nắm tay đã được tự do liền cầm bút, học theo động tác anh hai vừa mới dạy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài nét. Lại phát hiện mình cố gắng viết thế nào cũng kém xa anh hai vừa mới dạy……
Quý Tiêu Dương lẳng lạng nhìn Quý Thần Quang vẽ xấu, đáy mắt mang ý cười, như thế nào mà nói mãi không nghe. Thần Thần thật là, gấp gáp như vậy, mới học viết chữ mà đã nghĩ tự viết được.
Cả tờ giấy đều bị Quý Thần Quang vẽ loạn đến không còn chỗ trắng, Quý Thần Quang ném bút, ánh mắt ủy khuất ngửa đầu “Anh hai!”
Quý Tiêu Dương vươn tay điểm điểm mũi Quý Thần Quang “Thần Thần, em vừa mới học viết chữ. Không thể gấp, từ từ từng bước một sẽ viết được. Giống như khi Thần Thần học nói vậy!”
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang vụt sáng, cái hiểu cái không.
“Thần Thần, em gọi anh một tiếng anh hai, anh dạy em viết. Đảm bảo chữ viết siêu đẹp” Khúc An đột nhiên ngồi bên cạnh Quý Tiêu Dương, vươn tay định sờ hai má Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang nhanh chóng vùi đầu vào lòng Quý Tiêu Dương, hai má mập mạp phình lên “Không được kêu Thần Thần!” Thanh âm nho nhỏ. Cậu vẫn nhớ rõ vừa rồi anh hai có nói không thể nói chuyện lớn tiếng.
Thấy Khúc An ngồi bên cạnh mình, Quý Tiêu Dương mới biết được đã hết tiết.
“Anh gọi là Khúc An, không gọi Thần Thần!” Đáy mắt Khúc An lóe ý cười.
“Khúc An!” Quý Tiêu Dương thản nhiên liếc hắn một cái. Trong giọng nói mang sẽ sự tức giận nhè nhẹ. Đem Quý Thần Quang ở trong lòng ôm chặt thêm một chút.
“Được rồi. Tớ không đùa em trai bảo bối của cậu nữa!” Khúc An đứng lên, giơ giơ tay “Uống cái gì không? Tớ đi mua, xem như là lễ gặp mặt em trai cậu!”
“Gì cũng được!” Quý Tiêu Dương thản nhiên lên tiếng.
Khúc An cúi người, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang “Thần Quang, muốn ăn cái gì? Anh mua cho em!” Khóe miệng cười cười, nhìn thế nào cũng thấy giống đại hôi lang đang lừa gạt người ta.
Quý Thần Quang càng rúc thêm vào trong lòng Quý Tiêu Dương, nhếch nhếch môi, không nói lời nào.
Khúc An đợi gần nửa phút rồi mới bất đắc dĩ ngẩng đầu “Tiêu Dương, em trai cậu thích ăn cái gì?”
“Socola. Sữa!” Thanh âm