Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 464: Thoát vây mà ra

Trong Thái Hòa đại điện, có khí là lấy thuần dương linh khí vô cùng, loại linh khí này không có chút tạp chất, đúng là đối với tu vi tiến cảnh của đám người Diệp Húc rất có ích.

Sau hơi mười ngày, đám người Lộ Dao Già, Bạch Nam Hiên mới khôi phục lại trạng thái toàn thịnh. Già La Minh Tôn tu vi cũng không chỉ khôi phục lại, còn có tinh tiến nho nhỏ. Tu luyện tới cảnh giới của Già La Minh Tôn, mỗi bước tiến triển đều là cực kỳ gian nan. Chỉ có thuần dương linh khí mới có thể nâng cao được tu vi của hắn.

Mà Diệp Húc vọt tới tam dương cảnh Dương Thần Kỳ xong, một vòng nguyên thai sau lưng đã no đủ, giốn như thuần dương đại nhật, tản mát ra vô cùng vô tận sóng nhiệt.

Tu vi của hắn, tích lũy tới cảnh giới vô cùng thâm hậu, ngọc thụ nguyên thần ở trong nguyên thai múa may, cái rễ kẹp vào trong nguyên thai hấp thu vô biên năng lượng, chậm rãi hướng tam thần cảnh mà lột xác.

Ầm vang!

Trên đỉnh đầu hắn một đạo thuần dương khí trụ phóng lên cao, oanh kích hư không.

Đạo khí trụ này giống như một gốc cây ngọc thụ, cành lá sum xuê, những xúc tu trở mình như múa, thân cây như rồng, long lân khắp người. Một tòa di la thiên địa tháp chín tầng giống như được tạo ra bằng thuần dương khí bay chung quanh ngọc thụ, lại có chín đại đỉnh, cùng một cột buồm, một kim tiễn, một tòa cửa lớn, cùng với đô thiên thập nhị đồng nhân, quay chung quanh bảo tháp lên xuống chìm nổi.

Đây là do tu vi của hắn thực sự thâm hậu, khí cơ không thể che dấu được, thản nhiên phun trào ra ngoài, hình thành thiên địa dị tượng. Nó làm cho hết thảy nguyên thần, bảo tháp, cửu đỉnh, ngôi buồm, đồng nhân, Nam Thiên môn bay ra ngoài.

Chỉ cần nguyên thần của hắn càng thêm no đủ, càng thêm lớn mạnh, liền có thể thoát thai mà ra, thành tựu nguyên thần, trở thành đại vu.

Từ điểm đó cũng có thể thấy được phẩm bậc cao thấp của các loại vu bảo trong tay Diệp Húc. Di la thiên địa tháp phẩm bậc cao nhất, bởi vậy có thể chiếm cứ vị trí cao nhất, Nam thiên Môn, Cửu đỉnh và cột buồm là những bảo vật kém hơn một chút. Chỉ có thể vận hành quay chung quanh di la thiên địa tháp.

Trong đó, Nghệ hoàng kim tiễn và cột buồm song song đặt thứ nhất, Nam Thiên Môn tiếp theo, đô thiên thập nhị đồng nhân ở tiếp theo, cuối cùng là cửu đỉnh.

Phương thức sắp xếp này là dựa vào uy năng của vu bảo, phẩm bậc vu bảo mà định vị. Di la thiên địa tháp tuy rằng uy lực kém kim tiễn, nhưng bảo vật này chính là thiên đế chứng đạo chi bảo, xếp hạng thứ nhất, trấn áp chư bảo là đương nhiên.

Nghệ hoàng kim tiễn uy lực vô cùng, chính là một bộ kiện của cấm bảo, chất chứa uy năng của cấm bảo, xếp hạng gần di la thiên địa tháp cũng không có gì khó hiểu.

Nam Thiên Môn là tây hoàng căn cứ vào viễn cổ thiên đình Nam Thiên Môn mà đúc lên, được xưng là phong ấn chư thiên. Tuy rằng không có viễn cổ thiên đình Nam thiên môn lực lượng thần kỳ, nhưng dù sao cũng là trọng bảo tây hoàng luyện chế, xếp vị trí thứ hai đã là ở trong tình lý.

Đô thiên thập nhị đồng nhân là do thái tử sơ dựa vào lực lượng nhiều cường giả trong hoàng thất Đại Tần luyện chế ra tam tướng chi bảo, xếp hạng thứ ba cũng không có gì không ổn.

Cửu đỉnh còn lại là Diệp Húc luyện chế, hàng nhái của cửu đỉnh hạ gia mà thành, từ khi có được Di la thiên địa tháp, hắn vận dụng cửu đỉnh ngày càng ít đi. Dần dần bỏ qua tác dụng của cửu đỉnh, làm cho uy lực của chín khẩu đại đỉnh này ngày càng không theo kịp Di la thiên địa tháp, chỉ có thể xếp ở vị trí cuối cùng mà thôi.

Nhưng khiến Diệp Húc tò mò chính là, cột buồm này phẩm bậc không ngờ vượt quá Nam Thiên Môn, thậm chí có thể đặt song song với kim tiễn.

Cột buồm này, lúc đầu là do lão Giao đạo nhân đua cho hắn một đôi cánh, sau đó Diệp Húc tìm thấy những bộ kiện khác, dần dần tiến hóa thành thiên cơ tán, lại theo thiên cơ tán hóa thành cột buồm.

Cột buồm này tốc độ dù nhanh, nhưng uy lực lại không xuất chúng, không nghĩ tới hiện giờ khí cơ cảm ứng của hắn, thuần dương khí trụ tiến hóa nguyên thần và chư bảo, cột buồm này lại được đặt song song với kim tiễn, điều này làm cho hắn không khỏi phiền muộn vạn phần.


"Nghệ hoàng kim tiễn chính là một bộ phận của cấm bảo, chất chứa một phần mười cấm pháp, uy lực vô cùng, thậm chí còn có thể chống lại Hạ gia thiên đỉnh! Cột buồm này có khả năng đặt song song với nó sao? Ngay cả trọng bảo Nam Thiên Môn của Tây Hoàng cũng bị nó trấn áp?"

Diệp Húc suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, nhưng hắn cũng biết, cột buồm này chỉ sợ không đơn giản như vậy, hắn ném chuyện này ra sau đầu, trầm giọng nói: "Chư vị, hôm nay là ngày chúng ta rời khỏi đây. Minh Tôn, ngươi đem thuần dương linh mạch bậc chín thu lại, chúng ta phân chia ngay ở đây."

Già La Minh Tôn thu hồi hết thảy những mảnh vỡ của thuần dương linh mạch, từng đầu kim long linh mạch bị hắn trấn áp bên trong linh cữu.

"Thật sự muốn phân chia vật nhỏ đáng yêu này sao?" Già La Minh Tôn đau lòng vô cùng, nhìn một điều linh mạch dài tới mấy chục dặm, lẩm bẩm nói.

Bạch Nam Hiên trầm mặc một lát, hướng Diệp Húc lạy dài, cười nói: "Diệp huynh, nếu không gặp được ngươi, chỉ sợ Bạch mỗ tới nay chỉ là thân dương tam phẩm. Tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, chỉ sợ cần phải hơn một năm cố gắng nữa. Càng không thể lấy được bảo vật trong nghệ hoàng hành cung, linh dược kéo dài tuổi thọ. Thuần dương linh mạch trước mắt ta không cần, trong Thanh Đế Môn của ta có đầy đủ thuần dương linh mạch, chỉ cần ta tu luyện tới tam bất diệt cảnh, sư tôn nhất định sẽ dùng thuần dương linh mạch cho ta tu luyện".

Hắn ngụ ý, phần của hắn hắn nguyện ý buông tha, không lấy một xu.

"Nếu không có Diệp sư huynh, không có Minh Tôn, chỉ sợ ba tỷ muội chúng ta vẫn đang là tù nhân của đám Hạ gia ngang ngược kia."

Lộ Dao Già và Mạc Tang Tang, Tích Hàn Nguyệt liếc nhau, tiến lên lấy một linh mạch nói: "Diệp sư huynh cứu chúng ta thoát vây, liên tiếp cứu tính mệnh của chúng ta, Dao Già này khắc trong tâm khảm. Những linh mạch này chúng ta chỉ lấy đi một, đủ cho chúng ta tu luyện rồi."

Trong bọn họ, vũ lực mạnh nhất chính là Già La Minh Tôn, tri thức uyên bác nhất chính là Bạch Nam Hiên, quen thuộc địa lý nhất, một đường phá vỡ cấm chế chính là Lộ Dao Già, Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt, mồm mép lợi hại nhất chính là Hạo Thiên Khuyển.

Nhưng nhân vật trọng yếu nhất thì phải là Diệp Húc.

Nếu không có Diệp Húc, chỉ sợ bọn họ đã sớm chết bên trong nghệ hoàng hành cung rồi. Bởi vậy đám người Bạch Nam Hiên và Lộ Dao Già mới cam tâm tình nguyện tặng linh mạch này cho Diệp Húc.

Huống chi thuần dương linh mạch bậc chín đối với Diệp Húc mà nói có ý nghĩa đặc thù, tu luyện đại nhật thuần dương vô cực kinh dựa vào thuần dương linh khí, thuần dương linh mạch đối với hắn mà nói có quan hệ trọng yếu.

"Diệp sư huynh không cần phải chối từ, Dao Già còn có yêu cầu hơi quá đáng."

Lộ Dao Già mặt mỉm cười, nhìn về phía con chó đen nhỏ trên đầu vai Già La Minh Tôn, nhỏ giọng nói: "Dao Già rất thích con chó nhỏ này, không biết Diệp sư huynh có thể bỏ được thứ mình yêu thích, tặng con chó này cho Dao Già?"

"Cô bé, ta cảm giác được sát ý trên người ngươi, muốn giết ta sao?" Chó đen nhỏ trong miệng phát ra tiếng ô ô uy hiếp, trong mắt hào quang mãnh liệt bùng khởi, lộ ra một loạt răng nanh sắc bén, dữ tợn hung ác.

Lộ Dao Già trong mắt lộ ra một đạo sát khí, lập tức che giấu, dịu dàng nói: "Ta với ngươi không thù không oan, làm sao lại muốn xử lý ngươi?"

Diệp Húc trầm giọng nói: "Lộ sư tỷ, Khiếu Thiên dù sao cũng đồng sinh cộng tử với chúng ta, bạn tốt làm sao có thể là thứ yêu thích gì mà nói từ bỏ là được? Xin Lộ sư tỷ thứ lỗi."

Lộ Dao Già khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, Mạc Tang Tnag và Tích Hàn Nguyệt dùng ánh mắt nghi vấn nhìn nàng. Nhưng nàng thủy chung không thấy, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.


Diệp Húc ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn nghệ hoàng, chỉ thấy tế đàn lơ lửng trên không trung, tản mát ra thanh quang sâu kín. Tòa tế đàn này chính là nghệ hoàng cung, xạ nhật cung ngày đó được đặt ở trên tế đàn này.

Mà ở dưới tế đàn còn có hơn mười chỗ lõm, hẳn là nơi đặt tiễn.

"Tòa tế đàn này, hẳn là một kiện bảo vật không tồi, lên!"

Diệp Húc tế khởi ngọc lâu, thu tòa tế đàn này vào ngọc lâu, cười nói: "Nắm trăm năm sau, có người tiến vào bắc hải bí cảnh, phát hiện ra nơi này không còn cái gì, chỉ sợ phải thất vọng rồi. Minh Tôn, chư vị chúng ta đi!"

Hắn tế khởi kim tiễn, kim tiễn hóa thành lớn nhỏ trăm trượng, đám người Già La Minh Tôn đều đứng dậy, dừng ở phía trên kim tiễn, cùng hợp lực thúc dục kim tiễn, hướng tới một vết rách bên trong thái hòa đại điện mà bay đi.

Kim tiễn tản mát ra từng dao động như hủy thiên diệt địa, bức mở hoa văn khí tức vu hoàng, xuyên qua vết rách trên Thái Hoàng Thiên. Đạo liệt ngân này chính là dấu vết mà Nghệ hoàng và Thiếu khang giao thủ với người lưu lại, khai thông toàn bộ Thái Hoàng Thiên, trong đó tràn ngập tinh khí mà bọn họ còn sót lại, khủng bố tới cực điểm.

Nếu đổi lại là vu bảo khác, cho dù là bất diệt chi bảo cũng không thể cầm cự sống sót bên trong khí tức này bao nhiêu lâu, sẽ bị hoàn toàn phá hủy.

Chỉ có cấm bảo không trọn vẹn như kim tiễn mới có thể tùy ý đi bên trong thông đạo.

Hô!

Kim tiễn rít gào xuyên qua bắc hải bí cảnh, hiện ra bên trong vu trụ tinh không mênh mông bát ngát. Một tảng đá lớn u ám phạm vi ngàn dặm, từ trong tinh không bay sát qua người bọn họ, vô thanh vô tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bắc hải bí cảnh biến mất không thấy, trong hư không có hơn mười cửa động thật lớn, mơ hồ ghi rõ vị trí Bắc Hải bí cảnh, đó là thông đạo do đám người nghệ hoàng oanh kích ra.

"Tiếp theo mấy tháng, sau đại cự thú biến mất trong hư không, lôi kéo bắc hải bí cảnh xuyên qua hư không, đi tới nơi từng là Thái Hoàng Thiên, không biết Thái hoàng Thiên giới có tình hình gì?" Diệp Húc không khỏi thản nhiên cười nói.

Già La Minh Tôn cười lạnh nói: "Tới nơi đó rồi, chúng ta thực sự không có nơi chạy trốn, chỉ có thể năm trăm năm sau mới nhìn thấy được ánh mặt trời!"

Bạch Nam Hiên cười nói: "Thái hoàng thiên giới, sớm bị viễn cổ thần ma phá hủy, chỉ sợ nơi đó, vu hoàng cũng khó có thể sinh tồn. Diệp huynh, ngươi vẫn nên đánh mất ý niệm nguy hiểm này trong đầu đi."

Hắn lạy dài nói: "Diệp huynh, Minh Tôn, ba vị sư tỷ, chúng ta tới đây thôi, tiểu đệ còn cần phải đi chung quanh sưu tầm dương sát, âm sát, thiên sát, tranh thủ sớm thành thuần dương no đủ."

Diệp Húc nhìn theo hướng Bạch Nam Hiên nhẹ nhàng bay đi, nghi hoặc nói: "Bạch huynh biết đường trở lại thế giới vu hoang sao? ở trong tinh không này du đãng rất dễ dàng bị lạc đường đi?"

"Nơi này cách Hàn Nguyệt cung không xa, Diệp sư huynh, tiểu muội cáo từ."

Lộ Dao Già sắc mặt nhợt nhạt chào một cái, Diệp Húc đang muốn đáp lễ, đã thấy Lộ Dao Già đột nhiên tế khởi pháp tướng, nữ nhân áo đen phía sau lưng quát tháo một tiếng, một tay cầm phủ, một tay giơ lên trăng sáng, hung hăng hướng tới con chó đen nhỏ trên vai Già La Minh Tôn chặt bỏ.

Già La Minh Tôn tức giận hừ một tiếng, một chưởng đánh ra, cự phủ, trăng sáng hết thảy bị đánh nát, nhanh tiến tới, tính toán động thủ giết người.

Diệp Húc ngang thân ngăn đón trước mặt hắn, nhìn thật sâu vào Lộ Dao Già, chắp tay nói: "Lộ sư tỷ, chúng ta từ biệt ở đây thôi. Minh Tôn, chúng ta đi!"

Lộ Dao Già khóe miệng trào ra một chút máu tươi, thân hình lắc lắc muốn ngã, Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt, kinh nghi bất định nói: "Sư tỷ, người tại sao lại động thủ với người một nhà."

Lộ Dao Già lau đi vết máu trên khóe miệng, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta có thể cảm giác được, con chó kia chỉ sợ là thiên địch mà nghệ hoàng lưu lại để đối phó với Hàn Nguyệt Cung ta. Lưu lại nó, sớm muộn gì cũng mang tới tai ương ngập đầu cho Hàn Nguyệt Cung. Mầm mống tai họa này đương nhiên phải sớm diệt trừ! Đáng tiếc, ta không có đắc thủ…"

Mạc Tang Tang thất thanh cười nói: "Nghệ hoàng lưu lại thiên địch đối phó Hàn Nguyệt Cung ta? Sư tỷ, sao có thể chứ, nó chỉ là một con chó răng còn chưa mọc đủ dài, miệng đầy thô tục mà thôi! Hơn nữa, nghệ hoàng và Nga hoàng là vợ chồng, làm sao lại đối phó Hàn Nguyệt Cung ta? Ngươi lo lắng nhiều như vậy, ngược lại làm Diệp sư huynh không vui! Diệp sư huynh là người tốt như vậy, chỉ sợ trong lòng có chút tức giận…"

Lộ Dao Già im lặng, mỗi khi nhớ tới con chó màu đen kia, trong lòng luôn sinh ra một ý niệm xấu ở trong đầu.