Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 463: Đương thế nhân kiệt

Trong thái hòa điện, cường giả các thánh địa thỉnh thoảng lại tế khởi Thiên Đỉnh, bức bách đám người Diệp Húc chỉ có thể tế khởi kim tiễn nghệ hoàng cứng rắn chống đỡ, không thể an tâm tu luyện.

Nghệ hoàng kim tiễn và thiên đỉnh không ngừng đối kháng, Diệp Húc thậm chí có thể cảm giác được, phong ấn trong kim tiễn ngày càng buông lỏng.

Loại tình huống này làm cho uy lực của kim tiễn này ngày càng lớn, đủ để vững vàng chống lại thiên đỉnh. Nhưng tồn tại bên trong phong ấn, dường như có thể cảm giác được phong ấn trong kim tiễn suy yếu đi, đồng thời va chạm phong ấn, ý đồ phá vỡ phong ấn, tái hiện nhân gian.

Đây là một tồn tại vô cùng cổ xưa, ngủ đông bên trong kim tiễn, chờ đợi ngày thoát vây.

Đám người Diệp Húc cảm giác khi tế khởi kim tiễn, có thể cảm giác được rõ ràng, nghệ hoàng kim tiễn ở sâu bên trong có một cỗ sinh mạng kinh khủng tới cực điểm đang du động. Thường thường tràn ngập khí tức tang thương, khí tức vô cùng vô tận!

Cho dù là Già La Minh Tôn, đối với sinh mạng này cũng sợ hãi vạn phần, tự nhận còn xa mới địch lại.

Tuy nhiên cũng may chính là, tồn tại khủng bố này vô cùng xa xưa, trong lúc nhất thời cũng không thể phá vỡ được phong ấn của nghệ hoàng. Nhưng số lần vận dụng kim tiễn càng nhiều thì phong ấn ngày càng buông lỏng, khoảng cách tồn tại xa xưa này thoát vây chỉ sợ không xa.

Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh hơn một tháng trôi qua, khoảng cách tới ngày Ưu Đàm Hoa héo tàn ngày càng gần, bắc hải bí cảnh sắp sửa quay về hư không rồi.

Cường giả các đại thánh địa cũng không khỏi khiếp sợ với đám người Diệp Húc. Bọn họ tế khởi thiên đỉnh, liên tục tấn công hơn một tháng, đám người Diệp Húc cũng cứng rắn chống lại bọn họ hơn một tháng.

Hơn một tháng này, đám người Diệp Húc gần như là đèn dầu sắp tắt, cho dù là Già La Minh Tôn, tu vi cũng gần như bị tiêu hao toàn bộ.

Những người khác lại càng không chịu nổi, Bạch Nam Hiên tuy rằng dùng phong thủy hỏa lôi sơn năm loại sát khí tẩy lễ nguyên thần nguyên thai thân thể. Tu vi gần như bước vào dương thần kỳ, nhưng lại bị mệt chết đi được. Hắn chỉ biết máy móc tế khởi kim tiễn.

Mà Lộ dao Già và hai thiếu nữ Hàn Nguyệt Cung cũng trong tình trạng kiệt sức. Nguyên thần gần như héo rũ, Lộ Dao Già pháp tướng cũng như bị ngâm nước, thể tích ngày càng nhỏ.

Cho dù là con chó đen nhỏ như Hạo Thiên Khuyển cũng mệt tới hư thoát, hiện giờ đã gầy đen như củi đốt rồi.

Bọn họ rất khó thúc dục vài lần kin tiễn nữa, chỉ cần cao thủ các đại thánh địa tiếp tục công kích đi xuống, thế tất có thể tiêu quang hết tu vi của bọn họ, làm cho bọn họ mệt chết!

"Bọn họ chống đỡ không được, ép bọn họ, cứng rắn mài chết bọn họ!" Hạ gia ba vị trưởng lão thấy thế không khỏi mừng rỡ, lớn tiếng quát.

Đột nhiên, một tiếng hô lớn của viễn cổ cự thú vang lên, vang vọng thiên địa, xuyên thấu thật mạnh. Bắc Hải bí cảnh run lên kịch liệt, phát ra những tiếng nổ ầm vang, thổi thẳng tới phương bắc.

"Không xong, Ưu Đàm Hoa đã héo tàn, bắc hải bí cảnh sắp đóng cửa!"

Cường giả các đại thánh địa liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn ra ý không tha trong mắt đối phương. Bọn họ đau khổ công kích đối phương hơn một tháng thời gian, gần như làm Diệp Húc mệt muốn chết rồi, không ngờ bắc hải bí cảnh lại sắp đóng lại, trốn vào hư không, biến mất trong thế gian.

Nếu bọn họ cố ý lưu ở chỗ này, như vậy chỉ có năm trăm năm sau mới có thể thấy lại ánh mặt trời, tương đương với bị nhốt năm trăm năm, không ai muốn bị lãng phí năm trăm năm cả.

"Bí cảnh sắp đóng cửa, chúng ta đi mau!"


Hạ gia ba vị cường giả biết lúc này không thể nề hà được đám người Diệp Húc nữa rồi, chỉ có thể rời khỏi, lúc này mới mãnh liệt quát một tiếng, xoay người rời đi."

"Diệp huynh, chúng ta năm trăm năm sau gặp lại!"

Đông Hoàng Mục đứng ở trước của Thái Hòa Điện, nhìn Diệp Húc ở xa xa chắp tay sau lưng thản nhiên nói: "Con đường tu luyện, không chỉ cần linh khí tài liệu, cũng cần phải có giao lưu, chiến đấu, chỉ điểm, cảm ngộ, gặp gỡ! Năm trăm năm, Diệp huynh sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện phấn khích. Ngươi sẽ hối hận vì tham lam ngày hôm nay, năm trăm năm sau, ta tất nhiên trở thành vu hoàng, mà Diệp huynh tu vi lại dừng lại ở đây, thật sự rất đáng tiếc."

"Diệp Thiếu Bảo, năm trăm năm sau ta là hoàng đế Đại Đường, nhất thống thiên hạ, mà ngươi chỉ có thể ở trong này."

Thái Tử Hỉ ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc, nhìn về phía Diệp Húc, mỉm cười nói: "Năm trăm năm sau, trẫm thân chinh suất lĩnh tinh anh Đại Đường Thiên Sách phủ, nghênh đón Diệp huynh trở về!"

"Trong năm trăm năm trở thành vu hoàng sao?"

Diệp Húc thở ra một ngụm trọc khí thật dài, ánh mắt nhìn về phía Đông Hoàng Mục và Thái Tử Hỉ, cười nói: "Có lẽ không cần 500 năm, nói không chừng chúng ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh thôi."

Đông Hoàng Mục thản nhiên cười cười, xoay người rời đi. Thái Tử Hỉ cười ha ha, cùng Thiên Sách Phủ Lý Thiên Vương, Tần Vương cùng nhau rời khỏi Thái Hòa Điện.

Nghệ hoàng tế đàn, Thạch Tinh Hải liếc mắt nhìn Diệp Húc thật sâu một cái hạ giọng nói: "Diệp huynh, đệ đệ của ta còn sống không?"

Diệp Húc gật đầu nói: "Lệnh đệ ở trong ngọc lâu Diệp mỗ bình yên vô sự."

Thạch Tinh Hải thở dài xoay người nhẹ nhàng đi, thản nhiên nói: "Ngươi đối xử đệ đệ ta tử tế, năm trăm năm sau, ta tới bảo toàn một mạng cho ngươi."

"Ứng Tông Đạo, năm đó ngươi từng lưu vết sẹo này trên mặt ta, mà hiện giờ thân ngoại hóa thân của ngươi bị ta vây chết ở chỗ này. Ngươi nói tới tột cùng là ai thắng ai thua?" Vị lão giả mặt thẹo Thái Dương thần cung cười ha hả, cười trào phúng với Già La Minh Tôn, lập tức trời khỏi Thái Hòa điện.

"Đáng thương, Diệp Thiếu Bảo, ngươi cũng được cho là nhân kiệt xuất sắc nhất trong lớp người trẻ tuổi. Không ai có thể dự đoán ngươi, ngươi không ngờ lại không chết trận mà là chết già trong bắc hải bí cảnh này!"

Càng nhiều người rời khỏi, một cao thủ đại phạm âm lôi tự may mắn còn tồn tại thở dài nói: "Tuy nhiên ngươi có thể chống lại những cường giả thế hệ trước như chúng ta lâu như vậy, thậm chí có tới hơn trăm cường giả thế hệ trước bị ngươi hại chết. Chiến tích này, ngươi đủ kiêu ngạo rồi! đáng tiếc, tuấn kiệt trẻ tuổi của Hoàng Tuyền Ma Tông, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!"

Tế đàn nghệ hoàng rất nhanh không còn bóng người, những tiếng rống của viễn cổ cự thú bên ngoài vang lên ngày càng vang dội. Toàn bộ bắc hải bí cảnh run run không ngớt, dần dần biến mất bên trong hư không.

Bắc hải bí cảnh chính là một phiến thái hoàng thiên, mảnh vỡ thiên giới căn bản không nên tồn tại ở thế giới vu hoang, mà là náu thân bên trong thế giới Thái Hoàng Thiên trước kia. Nếu không có nghệ hoàng lấy pháp lực vây khốn sáu đầu viễn cổ cự thú này, bắc hải bí cảnh căn bản không tồn tại ở thế gian.

Thế giới từng là Thái Hoàng Thiên đã sớm hủy diệt, biến thành nơi hư vô tĩnh mịch rồi. Mà nơi này, là mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên giới, rốt cuộc cũng phải trở về nơi tan nát kia, thiên giớ không chút sức sống, năm trăm năm sau mới hiện ra trong thế gian.

Đám người Diệp Húc không có lập tức lao ra khỏi Thái Hòa đại điện, hiện giờ bọn họ như đèn dầu sắp tắc, đừngnói là lao ra khỏi bắc hải bí cảnh, thậm chí năng lực tế khởi kim tiễn lao ra khỏi tế đàn cũng không có. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ngồi xuống, lập tức khôi phục nguyên khí!" Diệp Húc quát lớn, dẫn đầu khoanh chân ngồi xuống, phun ra nuốt vào thuần dương linh khí, vận chuyển đại nhất thuần dương vô cực kinh, một cỗ thuần dương linh khí hóa thành chân nguyên nhanh chóng tiếp cận làm dịu nguyên thần nguyên thai đã khô kiệt.


Đám người Bạch Nam Hiên Lộ Dao Già cũng khoanh chân ngồi xuống, tự khôi phục tu vi.

Giờ phút này bọn họ giành giật từng giây, trước tiêu khôi phục tu vi, bọn họn có thể rời khỏi Bắc Hải bí cảnh. Mà nếu muộn hơn một chút, bọn họ sẽ bị nhốt ở trong này năm trăm năm.

ầm vang!

Bắc Hải bí cảnh đột nhiên mãnh liệt rung lên, sau đó khôi phục lại yên tĩnh.

Diệp Húc trong lòng không khỏi trầm xuống, nghe tiếng nổ, hắn hiểu rõ trong lòng, bắc hải bí cảnh hiện giờ chỉ sợ hoàn toàn dung nhập vào trong hư không, ly khai vu hoang thế giới quen thuộc.

Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt hai thiếu nữ đình chỉ tu luyện, ngơ ngác xuất thần, các nàng cũng biết, lúc này bắc hải bí cảnh đã tiến tới một thời không xa lạ, phải đợi năm trăm năm sau mới lại thấy ánh mặt trời.

"Mẹ nó, lại bị vây khốn rồi, lần này bị nhốt suốt năm trăm năm, năm trăm năm sau bên ngoài khẳng định có một đống cường giả, đang muốn lấy mạng lão tử và tiểu Diệp tử…" Già La Minh Tôn mắng một câu, oán hận nói.

"May mắn nơi này so với cái động lão tử sống trước kia còn lớn hơn nhiều."

Hạo thiên Khuyển rất an nhàn, hồn nhiên không chút nôn nóng như những người khác, cười ha hả nói: "Dù sao mệnh lão tử cũng rất dài, sau năm trăm năm nữa ta Long Khiếu Thiên vẫn sống thanh xuân như trước."

Mọi người yên lặng.

Trên bắc hải băng nguyên, các cao thủ thánh địa ngẩng đầu, chỉ thấy sáu đầu viễn cổ cự thú chậm rãi lui về ổ. Mà tòa đại lục màu vàng kia đã ầm ầm một tiếng biến mất trong hư không, không thấy đâu nữa.

"Hắc, chúng ta đã vây khốn được được người có khả năng trở thành vu hoàng." Một lão giả cười ha hả nói.

"Hoàng Tuyền Ma Tông Diệp Thiếu Bảo, quả thực là một nhân kiệt. Người này ở trong hành cung nghệ hoàng giết mấy trăm cường giả thế hệ trước, gần như diệt sạch lực lượng trung kiên của cả một thánh địa rồi."

Cho dù là Thái Tử Hỉ cũng phải khâm phục Diệp Húc vạn phần, tán thưởng nói: "Người này, tương lai đích xác có thể vấn đỉnh vu hoàng, trở thành bá chủ thiên địa."

"Đáng tiếc, hắn bị nhốt trong bắc hải bí cảnh, cả đời không có cơ hội ngẩng đầu lên. Hiện giờ là thời đại của người trẻ tuổi, không may cho hắn, diệp thiếu bảo đời này không thể cùng khởi với quần hùng rồi. Vấn đỉnh vu hoàng phải là trong chinh chiến mới được." Một lão giả cảm thán nói.

Đông Hoàng Mục trong mắt lóe ra, nghi hoặc nói: "Diệp Thiếu Bảo từng nói không đến năm trăm năm đâu, sẽ gặp lại chúng ta sớm, hay là hắn nắm chắc thoát thân?"

Mọi người đều lắc đầu nói: "Không có khả năng, bắc hải bí cảnh đã biến mất trong hư không, tiến vào thế giới kia, tiểu tử này chỉ có thể đợi năm trăm năm sau mới ra được!"



"Chư vị chúng ta có hy vọng rời khỏi đây, cực dạ còn có bốn tháng nữa, trong bốn tháng này, bắc hải bí cảnh cùng sáu đại cự thú viễn cổ sẽ không biến mất trong hư không. Chỉ cần bắc hải bí cảnh không có trở lại thế giới thái hoàng thiên đã bị hủy diệt, chúng ta còn hi vọng!"

Diệp Húc mở to mắt, nhìn chung quanh một vòng, trầm giọng nói. "Nghệ hoàng, Hạ hoàng Thiếu Khang còn có đệ tử nghệ hoàng, ba vị này đánh xuyên qua bắc hải bí cảnh, bọn họ liền lưu lại thông đạo ở đây, đó là đường tắt cho chúng ta rời khỏi bắc hải bí cảnh."

Đám người Già La Minh Tôn nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng ngời, bên trong thái hòa điện này, ba vị thượng cổ vu hoàng đã giao thủ trong ngắn ngủi, oanh phá xuyên qua bắc hải bí cảnh, lưu lại một thông đạo đi ra ngoài.

"Dọc theo thông đạo này có thể trở lại thế giới của chúng ta?" Bạch Nam Hiên nhìn về một thông đạo, chỉ thấy một đạo quyền ấn đã oanh xuyên qua bắc hải bí cảnh, lộ ra một góc thần bí ở bên ngoài.

Hắn nhìn thấy một mặt trời màu vỏ quất cực lớn thổi qua phía dưới Thái Hoàng Thiên, rực rỡ kỳ lạ.

"Nhất định có thể! Những lão già kia, muốn vây khốn chúng ta sao? Lúc này ta chẳng những cướp đoạt hết bảo vật của nghệ hoàng hành cung, thậm chí còn muốn xuất hiện trước mặt bọn họ, xem sắc mặt bọn họ thế nào!" Diệp Húc nói xong câu đó, lập tức nhắm mắt, toàn lực vận chuyển tâm pháp, khôi phục tu vi.

"Diệp huynh quả thực là đương thế nhân kiệt!" Bạch Nam Hiên kính nể hắn vạn phần, không khỏi tán thưởng nói.

"Không thể phủ nhận, Diệp lão đệ đích xác rất thông mình, gần như chỉ kém ta tí xíu." Già La Minh Tôn cười ha hả nói.