Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 30: Động lòng

Người đàn ông ngẩn ngơ đi ra ngoài, người xem trò vui ở hai bên tự giác tránh nhường đường. Cuối hành lang, ánh đèn lóa mắt, sau lưng truyền đến tiếng la hét của người phụ nữ, anh không dừng bước.

Chưa kịp tiêu hóa tác động về mặt cảm xúc mà bóng lưng này mang lại, Chung Đình thất thần đứng yên tại chỗ. Niềm vui của việc sống hồ đồ cho qua ngày và sự chân thật của việc trung thành với bản thân bắt đầu chơi trong canh bạc cuộc đời.

Chung Đình, mày chọn cái gì?

Sau lưng, nhờ mấy người giúp đỡ, Vạn Giai dìu Hồ Kiều, vội vã đòi đến bệnh viện. Lão Vạn cũng được người khác đỡ, bịt con mắt mở không nổi kia. Đau đến độ đầu đổ mồ hôi, nhưng anh ta vẫn không yên tâm nhìn về hướng Hà Chí Bân rời khỏi.

Bị đánh bị thương mắt, trong lòng lão Vạn lại không hề trách anh.

Ở đây không có một ai hiểu nỗi cô độc và ngấm ngầm chịu đựng của Hà Chí Bân. Nơi này cũng không có thứ khiến anh lưu luyến. Hễ có một thứ, thì anh sẽ không dứt khoát kiên quyết như vậy.

Trong lúc đảo mắt, người phụ nữ ngơ ngác tại chỗ đuổi theo ra ngoài, hai người bên cạnh bị khí thế bất ngờ của cô làm giật mình, thầm nhường đường lần nữa.



Hà Chí Bân không đi đâu cả.

Đi thẳng về khách sạn, anh nằm xuống giường.

Không ai bật đèn.

Một lát sau, người phụ nữ ngồi xuống mép giường, ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ, vẽ nên bóng mặt bên của cô. Đèn bàn được bật sáng, ánh đèn lờ mờ tỏa ra giữa họ, họ nhìn đối phương.

Tầm mắt chuyển từ đôi mắt kiệt sức của người đàn ông đến gò má, Chung Đình cầm khăn lau vết máu trên mặt anh. Lau mặt xong, cô tiếp tục lau máu trên tay anh.

Bàn tay anh lớn mà thô ráp, bên bàn tay, khớp xương toàn là vết trầy da. Tăm bông thấm thuốc sát trùng lau trên mấy vết thương, động tác dịu dàng và bình tĩnh. Hà Chí Bân lạnh nhạt nhìn cô từ đầu đến cuối, bàn tay anh như một vật trang trí, mặc cho cô sắp đặt.

Chung Đình cúi đầu, ánh sáng dìu dịu xuyên qua những sợi tóc đen nhánh rũ xuống, chiếu rọi những đường nét của ngũ quan, động tác tay cô. Nhìn cô chằm chằm mấy giây, Hà Chí Bân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên kính cửa sổ là những ánh đèn neon sặc sỡ của cao ốc đối diện hắt sang, nhợt nhạt, nhấp nháy.

“Có bị thương chỗ nào khác nữa không? Có cần đến bệnh viện không?” Chung Đình hỏi.

Hà Chí Bân không trả lời, hai giây sau nói, “Bị dọa sợ rồi?”

“Anh ra tay nặng quá.”

Người đàn ông mỉm cười, “Có thuốc không?”

Động tác tay dừng lại, Chung Đình nói, “Em xuống dưới mua.”

Buông tay đứng dậy, cô bị anh trở tay kéo cổ tay.

“Bỏ đi.” Anh nói.

Chung Đình tiếp tục giúp anh xử lý vết thương.


Dưới ánh đèn màu vàng, tăm bông được những giọt máu tràn ra chầm chậm nhuộm thành màu đỏ, mùi nước sát trùng nhàn nhạt tỏa ra.

“Chưa thấy ai kích động như anh bao giờ.”

Dừng tay, cô nhìn thẳng đôi mắt hờ hững của anh.

Cô nói, “Sáng mai chúng ta đi.”

“Được.”

Sờ mặt cô, Hà Chí Bân đứng dậy một cách có phần mệt mỏi.

“Đi đâu vậy?”

“Xuống lầu lấy thuốc. Trong xe còn một cây.”

Cô đứng lên, “Đi chung với anh.”

Hà Chí Bân để một cây thuốc lá ở cốp sau xe quanh năm, Chung Đình đi theo anh đến bãi đậu xe trước cửa khách sạn.

Đêm đã khuya.

Họ đứng bên cửa xe, hút thuốc nhìn đường phố, nhất thời không ai muốn về, nhưng lại không biết đi đâu.

Gió rét vù vù, cột nước ở đài phun nước trước cửa khách sạn lên xuống không ngừng.

Hà Chí Bân hít mũi, nghiêng mặt sang nhìn cô, “Đi về phía trước đi.”

Những bóng xe mơ hồ liên tục lao qua ven đường, tiếng còi xe đan xen giữa không trung, họ bước đi dưới bóng ánh sáng của đèn đêm.

Chung Đình thản nhiên ngắm nhìn phong cảnh yên tĩnh trên phố.

Thu đông giao mùa, những chiếc lá khô dưới đất bay lên theo từng cơn gió. Sâu thẳm trong nội tâm, cô thích mùi vị của mùa này, lạnh lẽo trang nghiêm, khô héo úa tàn, không có sức sống, nhưng lại yên ắng mà không phụ thuộc.

Một cơn gió thổi qua, con người như phiến lá khô.

Thế nhưng cõi trần mênh mông, bạn mãi mãi không biết, liệu có một phiến lá khô khác được cơn gió rét này dẫn đến trước mặt bạn hay không.

Trong căn phòng khách sạn không người, trong bóng tối, chiếc di động phát sáng rung liên tục, hết lần này đến lần khác.

Phương Chân Vân nằm bò trên chiếc giường lớn mềm mại, gối cằm lên hai cánh tay chồng lên nhau.

Tại sao lại không nhận điện thoại?

Trong phòng, ánh đèn sáng rực, bên cánh tay cô là một cuốn sổ lưu thông tin bạn học đang giở. Trên trang mở ra này là từng hàng chữ quen thuộc, trong sự xinh đẹp có vẻ khí khái tự nhiên.

Lời chúc tốt nghiệp có vẻ hơi ngây thơ của học sinh trung học. Nhìn chằm chằm những nét chữ trên ấy rất lâu, cô tháo phần gáy xoắn ốc bằng kim loại của trang giấy rời, cẩn thận gỡ trang này.


Xoay người nằm nghiêng, cô giơ tay lên. Ánh đèn xuyên qua tờ giấy ố vàng, những dòng chữ ở mặt sau nhẹ nhàng chồng lên mặt trước, như những lời thổ lộ dày đặc.

Đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt qua từng nét chữ, khuôn mặt hư ảo như giấc mộng ấy hiện ra trước mắt.

Là chị sao?

Nhìn mãi, hàng lệ trượt xuống trên mặt cô.

Đêm nay, nhóm lão Vạn, Hồ Kiều đêm khuya mới về đến khách sạn. Vết thương của hai người không có gì đáng ngại, nhưng lão Vạn kéo Hồ Kiều ra ngoài xoa dịu hơn hai tiếng. Sau khi về, anh ta lại kêu Hà Chí Bân ra hành lang trò chuyện vài câu.

Chung Đình không biết họ nói chuyện bao lâu, khi Hà Chí Bân về, cô đã thiêm thiếp ngủ.

Sáng sớm mơ màng thức dậy, trong toilet có tiếng nước chảy rửa mặt.

Trong phòng ánh nắng ban mai dìu dịu, người đàn ông ở trần đi ra, mặc áo sơ mi ở bên cửa sổ. Khi quay đầu thấy cô dậy rồi, anh vừa cài nút vừa hỏi cô muốn ăn gì.

Ở trung tâm thành phố ăn sáng xong, họ trực tiếp rời khỏi, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Lái xe chưa đến hai tiếng, về đến nhà, Hà Chí Bân tiện đường đến tiệm lấy đồ. Chung Đình ngồi chờ trên xe, nhìn thấy Cao Dương theo anh đi ra, đứng nói chuyện trước cửa tiệm.

Qua cửa kính xe, chú ý thấy Chung Đình ngồi trong xe, Cao Dương chào cô.

Anh ta có nghe nói chuyện họ bên nhau, ban đầu cảm thấy không thể tin nổi, nhưng chuyện giữa nam nữ, từ trước đến nay không có gì là không thể.

Hà Chí Bân mê chơi có tiếng. Anh ta theo anh nhiều năm như vậy, có thể nói là hiểu rõ ràng đời sống tình cảm của anh. Xuất phát từ thân phận họ hàng, anh ta rất muốn chỉ điểm cho Chung Đình đôi câu, cuối cùng nghĩ mình không có lập trường gì nên lại thôi.

Hà Chí Bân đưa Chung Đình thẳng đến dưới lầu.

“Tối nay không ăn cơm với em được rồi.” Anh nhìn cô bước xuống xe.

“Lái chậm một chút.”

“Ừm.” Anh lái xe đi.

Về đến nhà, Chung Đình để hành lý xuống. Lượn phòng khách, phòng ngủ một vòng, Phương Chân Vân không có nhà, đồ dùng và hành lý vẫn còn đó. Sau khi kêu mấy tiếng, cô phát hiện Meo Meo cũng bị mang ra ngoài.

Nghĩ đến việc tối qua mình không trả lời điện thoại, Chung Đình cầm di động lên rồi lại để xuống.

Bỏ đi, chờ em ấy về rồi nói vậy.

Sắp xếp quần áo xong, Chung Đình đến nhà tắm tắm. Đứng trước gương, cô sờ vết đỏ chưa biến mất hoàn toàn kia. Khi cô sấy tóc xong đi ra, có tiếng mở cửa.

Phương Chân Vân đeo ba lô mở cửa đi vào, nhìn thấy Chung Đình thì hơi sửng sốt, khom người thay dép.

“Đi đâu vậy? Ăn sáng chưa?” Chung Đình liếc nhìn cô ấy, vừa đi đến tủ lạnh vừa hỏi.

“Đi dạo đây đó chút thôi.”

Chân Vân cởi áo khoác, để ba lô lên ghế, giọng nói bình thường, “Sao hôm nay về rồi, không phải chị nói chơi ba, bốn ngày sao?”

Mái tóc vừa sấy xong có phần bù xù, Chung Đình dùng tay vuốt một cái, mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng, “Kế hoạch tạm thời thay đổi.”

Phương Chân Vân nhìn cô hơi ngửa đầu uống một hớp nước, mu bàn tay lau khô môi.

“Ờ.”

Chung Đình đóng cửa tủ lạnh, quay đầu liếc nhìn cô ấy, cảm thấy có chỗ nào đó hơi bất thường, nhưng không nói cụ thể được.

Cô chậm rãi xoay nắp chai. Chân Vân đi về phòng.

Chung Đình đột nhiên ở phía sau gọi cô ấy lại: “Chân Vân.”

Bước chân của cô gái im lặng dừng lại trên sàn nhà, sau lưng vang lên câu hỏi dò bình tĩnh: “Meo Meo đâu?”