Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 29: Cô độc

Để di động xuống, Vạn Giai nhìn Chung Đình, mỉm cười vẻ chột dạ.

Ánh mắt Chung Đình chăm chú trên mặt cô ấy một cách có ý sâu xa khác, nét mặt không nhìn ra vui giận.

Bên cạnh, Tiểu Minh uống say, vẫn đang ồn ào mời rượu Hà Chí Bân.

Vạn Giai nghĩ, trong tiệc rượu, mọi người vui vẻ, chụp hai tấm ảnh lưu luyến là chuyện phổ biến. Cho dù biết cô ấy chụp cô, thì chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát. Ai ngờ Chung Đình cứ nhìn cô ấy như vậy, mãi cho đến khi làm cô ấy sợ, mặt nóng dần.

Mấy người đàn ông vui vẻ uống rượu, hai cô gái còn lại nói đùa chung với họ, không một ai chú ý đến bầu không khí thay đổi ở một góc bàn ăn. Một lát sau, bưng ly rượu vang uống một hớp, Vạn Giai đứng dậy. Hồ Kiều ở bên cạnh vừa uống với lão Vạn xong, để ly xuống nhìn cô ấy, “Làm gì thế?”

“Đi toilet.”

Ra khỏi phòng bao, Vạn Giai vừa đi về phía toilet, vừa gửi tấm ảnh cho Hạ Vi qua wechat. Ban nãy chụp xong cô chột dạ không dám xem, lúc này mới phát hiện, Chung Đình trong ảnh vừa uống rượu xong, tay vịn ly rượu, ánh mắt nhìn thẳng ống kính. Bên cạnh còn có nửa lưng Hà Chí Bân lọt vào ống kính.

Vạn Giai xác nhận thẩm mỹ của mình lần nữa: Không tính là xinh đẹp lắm.

Đầu bên kia wechat trả lời rất nhanh, ba chữ “Là cô ta”.

Vạn Giai đi vào toilet, “Lần trước ở nhà Chí Bân?”

“Ừm. Trơ trẽn lắm.”

Vạn Giai còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, bên kia lại gửi đến ba chữ —— “Tên gì vậy?”

Suy nghĩ một hồi, Vạn Giai gõ tên Chung Đình.

Khi Vạn Giai và Hồ Kiều còn chưa bên nhau, cô từng phải lòng Hà Chí Bân. Mượn thân phận bạn bè, lúc ấy cô sẽ đến nhà anh giúp quét dọn vệ sinh, giặt quần áo. Thái độ của Hà Chí Bân với cô lấp lửng thế nào cũng được, không từ chối, nhưng cũng không chủ động.

Hà Chí Bân có duyên phụ nữ tốt, ánh mắt kén chọn, bạn gái từng quen đều rất được, Vạn Giai thì mặt mũi trên trung bình, khuyết điểm là dáng người năm năm. Cô luôn kiềm chế không tỏ thái độ, muốn dùng sự quan tâm dịu dàng làm anh cảm động. Cho đến khi Hạ Vi vào nhóm vì quan hệ của Hồ Kiều, người xinh xắn, tính cách cởi mở hướng ngoại, chỉ chơi với mọi người hai lần là Hà Chí Bân đã theo đuổi cô ấy, khi ra ngoài lần thứ ba thì đã trở thành bạn gái của Hà Chí Bân.

Sáng nay Hạ Vi tìm cô trên wechat, Hạ Vi thấy group chat họ đăng, hỏi cô Hà Chí Bân dẫn ai đi. Vạn Giai không giấu cô ấy, nói đại khái với cô ấy tình hình Chung Đình. Hạ Vi muốn xem ảnh.

Khoảng thời gian chia tay Hà Chí Bân, Hạ Vi quậy khắp nơi, đám bạn của Hà Chí Bân không thể không tránh nghi ngờ, quan hệ với cô ấy dần phai nhạt, bây giờ chỉ có Vạn Giai còn giữ liên lạc với cô ấy. Trước đây mối quan hệ của họ không tốt lắm, chỉ khi đàn ông tụ tập thì mới chơi với nhau. Bây giờ Hạ Vi chia tay Hà Chí Bân, tình cảm giữa Vạn Giai và cô ấy ngược lại sâu đậm hơn, thường xuyên an ủi khuyên bảo cô ấy.

Mến mộ nhưng lại cầu mà không được, nên chỉ có thể theo đuổi những việc có liên quan đến anh.

Thành lập mối quan hệ tốt đẹp với Hạ Vi, biết một số tình hình nội bộ của họ mà người khác không biết, khiến Vạn Giai cảm thấy giữa mình và Hà Chí Bân có phần khác biệt với những người khác. Điều cô muốn là điểm khác biệt này mà thôi.

Nói chuyện với Hạ Vi xong, Vạn Giai xem cẩn thận ảnh của Chung Đình lần nữa. Đi ra khỏi toilet, Vạn Giai sững người —— Chung Đình đang khom lưng rửa tay bên bồn rửa mặt.

Nhà hàng trang trí nguy nga lộng lẫy, khung kính trước bồn rửa mặt đính bột phấn vàng nhỏ vụn, dưới ánh đèn lấp lánh mê ly.

Vạn Giai lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh cô để rửa tay.

“Họ uống thế nào rồi?” Cô ấy bắt chuyện với Chung Đình một cách rất tự nhiên.

Không trả lời cô ấy, Chung Đình rửa tay xong, tắt vòi nước.

“Có phải vừa rồi cô chụp tôi không?”

Không ngờ cô hỏi thẳng như vậy, Vạn Giai quay mặt sang, biểu cảm thoáng mờ mịt, “Cô nói gì vậy? Tôi không nghe rõ?” Tắt vòi nước, cô ấy vẫy vẫy bọt nước trên tay, rồi rút hai tờ giấy lau tay ở bên cạnh.


Chung Đình: “Xóa đi, tôi không thích chụp ảnh.”

“Có phải cô hiểu lầm gì rồi không…” Vạn Giai nhìn cô.

Vừa rồi là trên màn hình di động, bây giờ là mặt đối mặt, cô ấy nhìn mặt Chung Đình. Trên thực tế, lần đầu tiên ở phòng trà, cô ấy đã nhìn kĩ Chung Đình. Vạn Giai cảm thấy, mặt mũi Chung Đình hoàn toàn không nổi bật gì hơn những người bạn gái trước của Hà Chí Bân. Nếu phải nói có chỗ nào đặc biệt, thì có lẽ là cái gọi là khí chất mà nhóm lão Vạn nói.

Nhưng cô ta đây coi là khí chất gì?

Trước mặt phụ nữ thì lạnh lùng, trước mặt đàn ông thì tỏ vẻ ta đây xinh đẹp. Lão Vạn nói cô ta làm người hiền hòa lý trí, Lưu Minh Đường nói cô ta dễ tiếp xúc, nhưng hôm qua vừa đến Nam Kinh, cô chẳng hiểu sao làm mặt lạnh với cô ở ngay suối nước nóng. Nghĩ đến đây, trong lòng càng nổi giận vô cớ.

“Vậy có thể cho tôi xem album ảnh trong di động của cô một chút được không?” Chung Đình trông có vẻ như không hề tức giận, nhưng rất kiên trì.

“Có phải cô uống say rồi không, dựa vào cái gì mà đòi xem di động của tôi…” Vạn Giai càng chột dạ, thì càng thể hiện đủ bản lĩnh mặt mũi, mỉm cười, lời nói bắt đầu tranh giành lợi thế về mình.

Hai người giằng co, phục vụ mặc đồng phục đi ngang qua, liếc nhìn họ rồi đi khỏi.

“Sau khi xem xong, nếu cô không chụp, tôi có thể xin lỗi cô. Nhưng nếu như chụp, thì cô phải xin lỗi tôi.”

“Tôi chẳng hiểu gì cả, cô uống say thật rồi, tôi không ở đây cãi nhau với cô, tôi sang đó trước đây…” Vạn Giai cầm di động, xoay người định đi, đột nhiên bị kéo tay lại.

“Cô làm gì đó?!”

Mang đôi giày bốt cổ cao, Vạn Giai bị kéo đột ngột, trọng tâm bất ổn lảo đảo một cái, lập tức la lớn lên.

Đầu bên kia, lão Vạn và Hồ Kiều vừa khéo bước ra khỏi toilet, xa xa nghe thấy tiếng của họ, sắc mặt liền căng thẳng, bước nhanh tới.

Hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu.

“Giai Giai em làm gì đó, la lối ở đây vậy…” Lão Vạn hỏi Vạn Giai, ánh mắt theo bàn tay trên cánh tay cô ấy nhìn về phía Chung Đình.

Chung Đình buông cô ấy ra, Vạn Giai hất tay, giơ tay lên nắn bóp.

Vạn Giai nhìn Hồ Kiều, trách móc, “Uống say rồi quậy, cứ nói em chụp cô ấy.”

“Có phải tôi quậy hay không, cô có chụp hay không, xem di động của cô một cái là rõ hết thôi. Nếu cô không muốn tôi xem, cũng được, để lão Vạn xem.”

Lão Vạn biết buổi tối mọi người đều uống không ít, uống rượu xong thì hăng, khó tránh khỏi việc tranh cãi. Anh ta muốn nói đôi câu hòa giải, nhưng ý tứ trong lời nói và vẻ kiên định trong ánh mắt Chung Đình, hệt như nhất định phải truy cứu đến cùng. Việc này có hơi hóc búa đây.

Lão Vạn muốn cho Vạn Giai bậc thang để xuống, “Giai Giai, nếu em chụp cái gì thật thì xóa đi là xong, đâu phải là chuyện gì ghê gớm…”

Vạn Giai cứ hối hận vừa rồi sau khi gửi xong không xóa trong album ảnh, nhưng lúc này Hồ Kiều tới rồi, trong lòng cô ấy nắm chắc, giọng điệu lại ngoan cố hơn, “Cô nói tôi chụp lén là tôi chụp lén à? Vậy tôi còn nói là cô chụp lén cô, tôi cũng phải xem di động của cô!”

“Được.” Chung Đình nói đều đều, “Di động của tôi ở phòng bao.”

Vạn Giai đỏ mặt, nhất thời không trả lời được, nắm chặt điện thoại trong tay.

Nghe vài câu thì Hồ Kiều đã hiểu, biết chuyện này tám, chín phần là Vạn Giai không đúng, nhưng anh ta cũng không ưa cái bộ dạng thề không bỏ qua, nắm lý lẽ trong tay thì quyết triệt đường sống của người khác này của Chung Đình.

Toàn là người chơi trong nhóm với nhau, nhưng người làm ăn là thực tế nhất, bất luận bối cảnh gia đình hay việc kinh doanh lớn nhỏ, Hồ Kiều không coi trọng Hà Chí Bân lắm. Nói bằng lời nhạo báng của anh ta thì là một thằng bán bao, tình hình gia đình lại nát bét. Gần đây Hà Chí Bân chuyển nghề, dựa vào Tôn Dung có chút chiều hướng muốn làm lớn, trong nhóm có mấy người bắt đầu bám víu anh, trong lòng Hồ Kiều càng phức tạp hơn một chút.

Hồ Kiều nói, “Hay thế này đi, nếu cô ấy chụp thật thì lát nữa tôi kêu cô ấy xóa. Hai tấm ảnh thôi mà, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, cô ấy cũng không lấy ảnh của cô đi làm chuyện gì đâu.”


Lão Vạn sờ cái đầu đinh của mình, thuận thế nói: “Hồ Kiều cũng nói vậy rồi, Chung Đình cô cứ yên tâm đi… Về ăn cơm thôi, còn chưa uống rượu xong mà.”

Vạn Giai nhìn Chung Đình, trong mắt có vẻ đắc ý.

Tình thế rõ ràng, bốn người có mặt, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, thì ba người đứng hết về phía cô ấy. Hai người đàn ông ngoài mặt đều biết là Vạn Giai có lỗi, nhưng ám chỉ Chung Đình đang chuyện bé xé ra to.

Trong hoàn cảnh, những việc nhỏ xảy ra lần lượt, phát triển về hướng hoang đường, thì đúng sai đã không còn quan trọng.

“Không cần rắc rối vậy đâu, bây giờ chúng ta có thể thu được kết quả.” Chung Đình nhìn Vạn Giai, “Nếu không chụp thì cô sợ cái gì?”

Lão Vạn thở dài một hơi, chỉ cảm thấy rượu cồn trong đầu chạy tán loạn. Hai người phụ nữ này cãi nhau thật rồi.

Hồ Kiều cảm thấy mình nói đến mức đó đã là nhượng bộ, mà người phụ nữ này không hề cảm kích.

Anh ta hơi cáu, “Tôi nói cô có cần thiết phải vậy không? Người đẹp, cô làm cái bộ dạng này là muốn khiến ai mất mặt vậy, hai tấm ảnh hiếm có vậy hả? Bán được mấy đồng…”

Hồ Kiều nói giữa chừng, khóe mắt nhìn thấy trên hành lang Hà Chí Bân đang đi sang, khựng lại, chỉ vào cô, “Mọi người ra ngoài chơi là để vui chung với nhau, cô thế này thật sự mất hứng lắm…”

“Tụ tập ở đây làm gì thế?”

Bầu không khí bất thường, Hà Chí Bân nhìn Hồ Kiều và lão Vạn, cánh tay ôm bả vai Chung Đình một cách tự nhiên, “Nói chuyện gì vậy?”

Mấy người họ đều im lặng.

Hà Chí Bân nhìn lão Vạn, cười khẽ, giọng có phần lạnh lùng, “Ý gì đây, em tới là không nói chuyện được nữa à?”

Lão Vạn hiểu rõ tính tình Hà Chí Bân nhất, đang suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, Chung Đình mở miệng trước.

Giọng nói rất rõ ràng: “Ảnh Vạn Giai chụp em, em muốn cô ấy xóa.”

Hà Chí Bân nhìn về phía Vạn Giai, Vạn Giai đang muốn giải thích đôi câu, đột nhiên tay trống trơn, vừa không để ý, chiếc di động trong tay trái bị Hà Chí Bân rút lấy.

Hồ Kiều la một tiếng “Chí Bân”, đưa tay giành, Hà Chí Bân hất tay anh ta.

Bấm sáng màn hình, Hà Chí Bân hờ hững hỏi Vạn Giai, “Mật khẩu bao nhiêu?”

Mắt Vạn Giai thoáng chốc ửng đỏ, cô ấy mím môi nhìn anh.

Anh nâng cao âm lượng, “Hỏi cô đó, mật khẩu?”

Khi nước mắt Vạn Giai rơi xuống, Hồ Kiều đưa tay lần nữa để giành di động, Hà Chí Bân hất mạnh tay, chiếc di động bay thẳng ra ngoài, đập vào tường, rồi bắn ngược xuống đất, những mẩu linh kiện văng ra.

Đã không còn một ai để ý đến chiếc di động và ảnh trong đó nữa, trong thoáng chốc sắc mặt Hồ Kiều biến đổi, anh ta vung thẳng nắm đấm về phía Hà Chí Bân, hai người nhanh chóng đánh nhau. Lão Vạn muốn kéo họ ra, ngược lại bị họ lôi vào, ba người đàn ông đánh nhau túi bụi dưới đất.

Mọi việc xảy ra đột ngột, Chung Đình và Vạn Giai bị cảnh hỗn loạn trước mắt làm hoảng sợ, định đi kéo, nhưng căn bản không tới gần được. Hai nữ phục vụ bưng thức ăn đi ngang qua, la lớn rồi chạy đi gọi người.

Khi đang lộn xộn, Chung Đình hoàn toàn không thấy rõ họ ra tay thế nào, chỉ thấy Hà Chí Bân nhanh chóng chiếm ưu thế, đè lên người Hồ Kiều vung nắm đấm, mắng chửi đầy giận dữ. Lão Vạn không biết bị ai đánh bị thương mắt, bị đau che mắt trái, liều mạng ngăn Hà Chí Bân lại.

Chung Đình chưa từng thấy mặt hung ác thế này của Hà Chí Bân, nổi điên đến độ không giống như đang đánh nhau, mà như thể đòi mạng.

Bên cửa toilet có mấy dụng cụ vệ sinh, Hà Chí Bân đã mất lý trí, nhặt một cái ấm sắt trong đó nện vào đầu Hồ Kiều. Chung Đình phản ứng kịp, xông tới đẩy tay anh ra. Lệch hướng, chiếc ấm sắt nện vào gạch, phát ra tiếng vang kinh khủng.

Bảo vệ của nhà hàng chạy tới, Lưu Minh Đường và hai cô gái trong phòng bao cũng sang đây, thực khách ở mấy phòng bao khác cũng ra xem náo nhiệt. Năm, sáu người cùng kéo ba người đàn ông ra, Hồ Kiều được đỡ dậy. Trán Hồ Kiều chảy máu, Vạn Giai khóc lớn dìu anh ta, la lớn kêu đưa đi bệnh viện.

Người can ngăn tách Hà Chí Bân ra xa Hồ Kiều và lão Vạn, kéo anh mấy cái, sợ chuốc họa vào thân, nên không dám lôi anh thật. Khi hỗn loạn, Chung Đình căn bản không đến gần được.

Mấy giây sau, Hà Chí Bân thở hổn hển, vẻ mặt hoang mang. Anh phủi bụi trên người, lau mặt qua loa, máu trên tay dính vào mặt, một màu đỏ đập vào mắt. Hơi bình tĩnh lại một chút, anh xoay người đi khỏi. Không một ai dám ngăn lại.

Nhìn bóng lưng rời đi của anh, tai Chung Đình ong ong.

Ở nơi hỗn loạn này, trong hình bóng lẻ loi này, vào khoảnh khắc này, Chung Đình nhìn thấy sự cô độc đục khoét xương cốt. Sự cô độc ấy xuyên qua hết thảy, đâm thẳng vào tâm hồn, khiến nội tâm cô đau thương đến mức muốn rơi lệ.

“Hà Chí Bân!” Cô ở sau lưng gọi anh lại.

Bạn có tin,

Con người sống ở đời, có người sống mà cô độc tuyệt vọng không?

Tôi biết bạn tin, bởi vì, tôi cũng tin.