Bóng nắng yếu ớt liêu xiêu khẽ trượt dài
qua khung cảnh, ráng vàng xen đỏ nhuộm ấm góc trời quang. Thành phố nhún mình dưới chín tầng trời dường như có chút gì đó run rẩy, tựa hồ luyến
tiếc không muốn chia tay mặt trời vàng rực rỡ trong cái thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm đang gần kề.
Vân Nha
dừng xe trước lối vào nhà lớn Lý gia, đôi mắt mà cô vẫn thường tự hào
giờ đây có chút rụt rè nhìn xuyên ô cửa kính. Hàng rào kết từ cây bụi
cao quá đầu người cùng cánh cửa sắt lớn vẫn giống như lần cuối tiễn cô
tiểu thư rời khỏi, có chăng giờ đây thêm vài vệt xước cùng bề mặt lấm
tấm thời gian. Từ đường lớn, có thể nhận ra từng hàng mái ngói đỏ ẩn
hiện được xây theo kiến trúc mở với hai gian nhà chính phụ, nối với nhau bằng một hành lang dài có mái vòm phủ đầy rêu xanh.
Gió thổi nhẹ, mang theo vài kí ức trở về. Ngày đó, thế mà cũng đã hai năm,
bảy trăm ba mươi ngày sống trong ma trận cảm xúc. Những tưởng thời gian
sẽ phần nào vùi lấp nỗi đau cùng cảm giác an ủi chính bản thân, ấy thế
mà tại sao sau ngần ấy năm nhìn lại, mọi thứ vẫn còn rõ ràng sắc nét
quá. Cứ như chỉ sau vài nhịp tim nữa thôi, cánh cửa Lý gia kia sẽ lại mở toang, để rồi Vân Nha của quá khứ giật tung tất cả đè nén, uất hận
trong lòng mà lao đi.
Ngỡ ngàng, hoảng loạn, đau đớn, bất lực,… tất cả ập đến như một cơn sóng thần cuốn tan lý trí.
Xuống xe, đến bên cạnh cánh cửa, Vân Nha mím môi rồi dùng lực ấn vào cái nút
nhỏ. Sau đó lùi lại, dựa lưng vào cây cột đèn sát bên, đôi giày đen miết nhẹ lên nền đất thành từng vệt nham nhở, trong đầu suy nghĩ chuyện gì
đó.
Có tiếng lạch cạch nơi ổ khóa, một khoảng trống lớn nhanh chóng hiện ra.
-T… Tiểu thư?
-Bác Dương…. _ Cô cười với người sau cánh cửa, tay đưa lên vén nhẹ mấy sợi tóc rơi khỏi mang tai.
-Cô… cô đã về rồi! _ Bác Dương và cũng là người quản gia năm xưa run giọng
nói, khóe mắt và cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, bàn tay đặt trên tay nắm cửa thoáng chốc trở nên yếu ớt. Từng ấy thời gian làm việc, chưa
bao giờ ông cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức như lúc này.
-Con có việc đi qua nơi này, đúng lúc cảm thấy hơi khát. Bác cho con vào nhà xin chút gì đó nhé!
-V..Vâng _ Bác Dương trả lời, hành động có phần lúng túng.
Vân Nha đặt tay lên vai người quản gia cười nhẹ, cố tỏ thái độ bình thường. Nhìn từ bên ngoài, có lẽ nhà lớn Lý gia trong mắt mọi người vẫn to lớn
sừng sững đầy uy lực như thế, như một con hổ mạnh mẽ ẩn mình cùng gia
đình bốn người xuất sắc trong đó. Nhưng hơn ai hết, Vân Nha hiểu, mãnh
thú kia giờ đây đã không còn đủ sức mà bảo vệ họ nữa, tất cả, từ ba cô,
mẹ cô,… và ngay cả bản thân… đều đã già rồi. Với hai người kia, đó là sự bào mòn của năm tháng, còn với cô là cái giá người ở lại phải trả thay
cho tội lỗi đã gây ra.
Chào hỏi vài câu phải
phép xong, Vân Nha theo lối rải sỏi giữa khoảng sân phủ đầy cỏ xanh và
tùng bách bước vào gian nhà chính, bên trong tất cả cửa sổ đều đóng
chặt, lớp rèm nhung nặng nề bịt kín ánh sáng làm không gian có phần u
tối và ảm đạm. Khuất sâu bên trong, có thể lờ mờ nhận ra một cầu thang
lớn uốn cong lên phía trên rồi biến mất trong bóng tối.
Lồng ngực hơi thắt, phần dạ dày có gì đó nhộn nhạo, Vân Nha nhẹ nhàng bước
lên tầng hai của gian nhà, bàn tay miết trên lớp đá hoa cương lạnh ngắt. Từ sau vụ tai nạn của Hà Thanh hai năm về trước, ba mẹ cô đã không còn ở đây mà chuyển đi một nơi khác, có lẽ họ cũng đang trốn chạy quá khứ
giống như Vân Nha, toàn bộ nhà lớn Lý gia từ đó bỏ không, chỉ còn khoảng hơn chục người làm cùng Dương quản gia ở lại dọn dẹp. Còn được chăm
sóc, căn nhà cũng vì thế mà không rơi vào cảnh hoang tàn, cây cỏ héo úa
song lại thiếu đi chút gì đó gọi là hơi ấm.
Hành lang dài trải rộng trước mắt, hai bên tường dày đặc những ảnh cùng bằng khen, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài bức tượng đồng tinh xảo. Vân Nha
không gặp khó khăn nào khi di chuyển trong cảnh tranh tối tranh sáng, cô dừng chân trước một căn phòng cạnh lối dẫn ra ban công, cửa không khóa
mà hé mở.
“Anh ấy thích ở trong phòng khóa
chặt cửa, không cho ai vào. Luôn khó chịu xa cách với tất cả người xung
quanh nhưng lại ân cần nhẹ nhàng với mình.”
-Hạo Đình… em về rồi…
Bản lề cánh cửa gỗ khẽ rên lên, bên trong xộc ra mùi ẩm mốc.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vợ chồng Văn Nhất và Lan Dung là những người thân thiện mến khách, cả hai
cứ nằng nặc mời Hà Thanh cùng Mạc Hiểu Hy ở lại dùng cơm tối. Từ chối
mãi mà không được nên đến tận hơn tám giờ, Hà Thanh mới có cơ hội nhìn
thấy nơi ở của bạn mình.
Đó là một ngôi nhà
hai tầng màu trắng sạch sẽ, cửa sổ và cửa ra vào được ép kính trong
suốt, không gọi là to nhưng dựa vào công việc của Hiểu Hy thì có phần
khá xa xỉ. Có mấy ai mới ra trường chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể đường hoàng mua một căn nhà gần khu trung tâm, xe cộ đầy đủ, việc làm
ổn định như thế chứ. Hơn nữa chơi chung với nhau, Mạc Hiểu Hy cũng đã có lần nói rằng, ba mẹ cậu ta là những người khá khó tính, dù cho đa số họ hàng đều ở nước ngoài nhưng không vì thế mà dễ dàng dung túng cho con
trai, tiền học phí gửi về cho Hiểu Hy chỉ ở mức vừa đủ, mỗi tháng dư ra
một khoảng nhỏ để chi tiêu lặt vặt. Nhớ lại hồi đó, thật sự không ai ngờ cậu chàng học giỏi nhưng có phần thần kinh Mạc Hiểu Hy lại là một công
tử chứ.
-Thanh Nhi nghỉ trước đi, trên lầu có
phòng tắm và chỗ ngủ. _ Mạc Hiểu Hy vừa nói vừa đóng cửa nhà để xe, hơi
vất vả khi một bên tay còn ôm theo cái túi lớn được cuốn chặt bằng mấy
vòng băng dính.
-Cậu còn làm gì nữa à? _ Hà Thanh giúp bạn.
-Ừm, có tí trò vui với thứ vừa tìm được.
-Thật không ngờ bàn tay gấu cậu nói lại ở trong tay cảnh sát Văn Nhất đó. _
Hà Thanh liếc nhìn vật Mạc Hiểu Hy đang cầm, không hiểu sao cậu ta có vẻ khấn khích.
-Tớ cũng khác gì đâu, hóa ra hai người đó lại là bạn của nhau. Thế cũng tốt, đỡ mất công phải xuống phòng thu
thập, chỗ đó ồn ào rắc rối lắm.
-Có cô gái nào ở đó không muốn gặp sao? _ Hà Thanh mỉa mai.
-Làm gì có! _ Mạc Hiểu Hy vội phản ứng _ Mỗi khi có phát hiện gì đó, phòng
thu thập sẽ là nơi phải đến địa điểm đã được thông báo đầu tiên, đủ mọi
chuyện đáng sợ, có cô gái nào lại muốn nhìn thấy cảnh không hay như thế
chứ! Mà cho là có người dám đi, tớ cũng
chẳng muốn đụng vào đâu, yếu ớt thế này bị đánh thì sao?
Hà Thanh lắc đầu, Hiểu Hy nhìn qua có vẻ thư sinh thế thôi chứ hồi còn ở
kí túc cũng thuộc loại trâu bò không kém gì đám sinh viên bên khoa thể
thao. Nếu không làm sao cậu ta có thể vừa làm thêm kiếm tiền vừa đảm bảo kết quả đứng đầu khoa?
-Mà Hiểu Hy này, cậu
sống một mình hay có thêm người vậy? _ Hà Thanh bỗng nhiên chậm lại vài
nhịp, mắt nhìn về phía hàng cửa sổ kính tối đen. Cạnh đó có trồng một
bụi trúc nhỏ, tuy nhiên không nhiều lắm, thân cây non hẹp hoàn toàn
không ảnh hưởng đến tầm nhìn từ bên ngoài.
-Sao cơ? Tớ có dở hơi nhưng cũng biết đâu là giới hạn chứ, không ở một mình thì ở với ma à?
Hiểu Hy ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ, theo phản xạ cũng hướng về cùng
một phía với Hà Thanh. Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn đường, màu vàng
yếu ớt cùng sắc trắng từ ngôi nhà dường như triệt tiêu lẫn nhau, làm cho cảnh vật có gì đó hơi nhòe, đôi mắt khó khăn lắm mới điều chỉnh được.
Nhưng sau đó gần như ngay lập tức, anh hiểu ra những gì bạn mình vừa nói.