Độ Ta Không Độ Nàng

Chương 4 : Phật không độ nàng thì để ta !

Dồn nén sự đau khổ, âu náy tự trách hối hận, tiếc nuối lại.
Sau khi thăm dò được hôm nay thái tử tới Thanh Nguyệt Lâu, Vô Trần âm thầm thay hắc y tay cầm trường kiếm vừa mua ở chợ kiếm khí khá là sắc bén.


Với võ công hiện tại ít ai có thể là đối thủ của hắn nên hắn thành công vượt qua các tầng lớp bảo vệ mà không bị ai phát hiện.


Dạo quanh tầng một thanh lâu không tìm thấy mục tiêu nên hắn dạo lên tầng hai ngay phòng đầu tiên phía đông có tiếng ca hát vui đùa rất nhộn nhịp hắn lách người lên xà nhà nhìn vào.


Trên bệ cao nhất một bạch y tay trái một mĩ nhân bóc nho tay trái một diễm cơ đang rót rượu cho thái tử.
Dám hại chết nàng lại còn ở đây an lạc vui vẻ, đáng chết đất nước này không cần kẻ vô dụng như vậy.


Hắn âm hiểm nhìn thái tử đang say sưa ngắm các ca kĩ đang nhảy múa rồi nhẹ nhàng di chuyển đến giữa nhà hắn nhảy xuống trước mặt thái tử.


Mọi người bất ngờ, các cưỡi dừng mọi hoạt động hai mĩ nhân kia đều giật mình ngã xuống đất.
Vị thái tử cũng giật mình không kém sau khi định thần thì nghiêm mặt đứng lên.


- Ngươi chính là thái tử ? Vô Trần tỏa sát khí nhìn thái tử làm thái tử sợ hãi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.


- Hòa thượng từ đâu tới, bản thái tử....." chưa kịp để thái tử nói hết câu một kiếm đã đâm xuyên cổ mâu văng tung tóe  lên mặt Vô Trần càng thêm mĩ lệ hạt chu sa giữa trán, sau khi thành ma càng đỏ thêm diễm lệ nhìn hắn bây giờ chả khác gì tu la địa ngục đòi mạng mà mạng hắn đòi là mạng thái tử đã đạt được đây.


- Nếu Phật không độ nàng thì để ta, Vô Trần lạnh lẽo phun ra một câu rồi rút kiếm ra.


Mọi người bây giờ mới sực tỉnh ,ca kĩ la hét ầm ĩ chạy trốn thị vệ bốn phía lao vòng nhưng chỉ thấy bóng hắc y nhân lướt qua không bắt được người.


Sau khi giết thái tử, Vô Trần trở về nhà trúc ngồi cạnh Tiểu Linh nắm chặt tay nàng.


- Quận chúa, ta còn có lời chưa nói với nàng : ta yêu nàng, rất yêu nàng ..." nhưng bây giờ còn kịp sao, lời nói đã dấu hơn 6 năm cuối cùng cũng nói ra được nhưng người còn đâu.


- Tiểu Linh..." Vô Trần nỉ non tên nàng sau đó chuẩn bị dàn thiêu.


Một mồi lửa tiễn đưa người hắn yêu nhất ôm hũ tro cốt của nàng hắn đi ra sau nhà trúc nơi nàng thường đến ở đây nàng đã gieo rất nhiều hoa bỉ ngạn bây giờ đỏ rực rỡ một vùng.


Màu đỏ diễm lệ bắt mắt giữa rừng đỏ một cây bồ đề cổ thụ sừng sững đứng đó lá xanh miết đón ánh Mặt Trời.
Hắn tiến tới phiến đá dưới gốc cây, nơi đây là nơi nàng thích tới nhất.


Mỗi lần đến nàng đều đem theo 1 hạt giống hoa bỉ ngạn gieo trồng sau đó leo lên cây bồ đề ngắm nhìn thành quả.


Hắn ngơ ngẩn ngồi dưới gốc bồ đề văng vẳng trong gió có tiếng của nàng treo trẻo mang theo tiếng cười đang gọi hắn.
" Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ".
" Tiểu hòa thượng, ngươi không chán sao ?"


" Tiểu hòa thượng, ngươi ngày ngày quét lá rất nhàm chán đó ".
" Tiểu hòa thượng, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ ta liền lần sau mang cho ngươi đùi gà ngon lắm đó".
" Ngươi thật ngốc".


" Tiểu hòa thượng, ngươi đi chơi với ta đi".
" Tiểu hòa thượng ngươi nhìn xem hạt giống ta gieo đã mọc lên cây rồi này ".
" Hòa thượng, ta có đẹp không? ".
" Hòa thượng , ngươi thích ta sao?".


" Hòa thượng , xin ngươi hãy cưới ta đi".
" Hòa thượng, có lẽ đây là lần cuối cùng ta đến đây, vĩnh biệt ngươi ".
- Tiểu hòa thượng ~.
- Hòa thượng ~.


Phía xa gần ngôi nhà trúc, đại sư và một sư đệ đang đứng nhìn Vô Trần.
- Oan nghiệt, đại sư chấp tay lắc đầu đau lòng.
- Sư huynh làm sao vậy?" sư đệ lo lắng nhìn sư phụ mình.


- Azzzz... cái chết của quận chúa sư huynh con mang theo tự trách đã nhập vào tâm ma, đại sư đau lòng nhìn đồ đen của mình.
- Vậy... vậy phải làm sao đây!?, sư phụ người cứu sư huynh đi " Sư đệ lo lắng nói.


- Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Phải xem tạo hóa của nó thôi... A di đà phật " sau đó bỏ đi cùng sư đệ.
Còn bên đây, Vô Trần ôm hũ tro cốt ngồi thiền trong đầu chỉ chứa hình ảnh quận chúa.