Độ Ta Không Độ Nàng

Chương 3 : Ngươi có thích ta không?

3 tháng sau:
Phụ thân nàng vẻ mặt lo lắng vì hạnh phúc của nữ nhi mà tìm đến đại sư mong muốn tác hợp cho nàng cùng Vô Trần nhưng đại sư chỉ chắp tay nói.


- Vô Trần thân là phật sống chốn cửa phật không thể vì nữ nhi tình trường mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ.
Sau đó phất tay áo bỏ đi.


Tiểu Linh mặc bạch y tiến tới không còn vui vẻ như mọi ngày mà là trầm tĩnh man mác buồn tìm Vô Trần.
- Hòa thượng ta có việc muốn hỏi ngươi. Tiểu Linh nhìn Vô Trần trước mặt.


- Mời đi theo bần tăng, sau đó dẫn đường đi ra sau ngôi nhà trúc đứng bên dòng sông.
- Quận chúa có gì muốn hỏi bần tăng . Vô Trần không mặn không nhạt tay cầm phật châu nhìn nàng.


- Vô Trần ngươi có thích ta không?  tiểu Linh mong chờ nhìn Vô Trần, ước mơ lại khao khát kèm theo nỗi buồn.
- Sao vậy ? Vô Trần không trả lời tiểu Linh mà hỏi ngược lại:


- Ngươi trả lời ta đi, ngươi thích ta sao ? tiểu Linh cố chấp nhìn Vô Trần.


- A di đà phật, bần tăng là người xuất gia không thể nạp thê thϊế͙p͙, quay lưng ngược lại với tiểu Linh để tránh nhìn thấy nàng ni thương Vô Trần trả lời.


- Chẳng phải ngươi nói người xuất gia không thể nói dối sao? Vậy hẹn ước lúc nhỏ thì sao? Tiểu Linh đẫm nước mắt nhìn Vô Trần.
- Ai di đà phật, đáp lại lời của nàng là một câu niệm.


- Ngươi có thích ta không?" tiểu Linh cố chấp nhìn Vô Trần chứa đầy mong đợi,
-..." Vô Trần im lặng,
- Trần, xin ngươi hãy cưới ta đi, được không!?" nàng ôm tim mình nước mắt rơi lã chả cầu xin.


Chờ đợi chỉ là bóng lưng lạnh lẽo của Vô Trần, tiểu Linh đau lòng tuyệt vọng nhìn Vô Trần.
- Ta biết rồi".
Sau đó phụ thân nàng đi ra định đem theo nàng nhưng nàng nhất quyết ở bên Vô Trần không chịu đi.


- Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân , mời quận chúa về cho, sau đó xoay lưng đi về phòng của mình.
- Hòa thượng, ta thích ngươi.
Đáp lại là bóng lưng kiên quyết của hòa thượng.


Quận chúa đau lòng bước đi cùng phụ thân, về sau không ai còn thấy nàng tìm đến cửa nữa.
Tu vi của Vô Trần ngày càng cao, bây giờ đã là tầng cuối cùng sắp đạt thành chín quả.


Đang tụng kinh thì nghe tin dữ làm rơi gõ mõ theo sư đệ đến ngôi nhà trúc sau núi ở đó có sư phụ đang đứng.


Nhìn người con gái thân mặc giá y đỏ sẫm đang nằm trên giường an tĩnh không còn hơi thở, Vô Trần như không dám tin trừng mắt nhìn chằm chằm.


- Ta không tin, đây chỉ là trò đùa đúng không, tại sao lại chết, nàng tại sao lại chết được chứ !?" Vô Trần quỳ gối bên giường nắm chặt ta nàng.
Về âu như biết điều gì, Vô Trần quay đầu nhìn sư phụ của mình.


- Quận chúa... tại sao lại chết?"
- Ai di đà phật, thái tử nhìn trúng quận chúa muốn nạp nàng làm thϊế͙p͙ quận chúa không nguyện thái tử bạo ngược, đáng thương cho quận chúa , hazzz" đau lòng nhìn quận chúa.


Nhớ lại thời gian trước, nàng đôi mắt u buồn tìm đến hắn nhớ lại lời nàng nói hắn ôm ngực ngã quỵ xuống.
- Là ta hại chết nàng ấy, là tại ta hại chết nàng ấy, là tại ta... " Vô Trần tự trách lẩm nhẩm.


- Cái gì mà phật pháp, cái gì mà cứu độ thế nhân, người mà ta yêu nhất còn không bảo vệ được ,ta còn tu hành làm gì chứ ?" giữa trán Vô Trần xuất hiện chu sa đỏ thẫm như máu.
- Trời xanh đã từ bỏ ta,


ta nguyện thành ma!  Vô Trần hét lớn đôi mắt từ màu đen chuyển sang đỏ đậm thị huyết sau đó bỏ đi.
Đại sư nhìn theo lắc đầu .