Nhưng xét về phương diện khác, mình lại dính phải một bà mẹ ngu ngốc, dám châm biếm thẳng mặt Tô Minh.
Vốn dĩ Tò Minh đã không muốn mình, giờ thì hay rồi, có lẽ anh ấy sẽ càng khinh thường, càng ghét mình hơn.
"Tô Minh! tôi! tôi! tôi có mắt không tròng, nhưng tấm lòng của Nguyệt Nhi vẫn luôn dành cho cậu, bắt đầu từ ba năm trước cho đến khoảng thời gian lúc mà cậu chết đi sống lại, nó vẫn đêm đêm nằm mơ gọi
tên cậu.
Cậu có thể coi thường tôi, có thể khinh thường nhà họ Tiêu, Nhưng Nguyệt Nhi thực sự vô tội, cho dù là ba năm trước, nguyên nhân Nguyệt Nhi không giúp cậu cũng là vì tôi và bố nó đã nhốt nó lại bên trong phòng, nó không ra ngoài được!".
Tiết Lâm gào lên rất to, bà ta khóc lóc thảm thiết, mặc dù cũng có chút kỹ năng diễn xuất trong đó nhưng lời mà bà ta nói lại là thật.
"Đủ rồi! Mẹ, chúng ta về thôi! Mẹ đừng nói nữa!", Tiêu Nguyệt quát, sau đó bước lên kéo Tiết Lâm, lôi bà ta đi.
Ánh mắt của Tô Minh thoáng lấp lánh.
Tinh cảm của Tiêu Nguyệt đối với anh quả thực vẫn luôn sâu đậm, nếu không, dựa vào điều kiện của cô ấy, muốn tìm một người đàn ông ưu tú cũng không phải khó", Trần Chỉ Tình đi đến bên cạnh Tô Minh khoác tay anh, thấp giọng nói: "Mẹ của cò ấy quả là cực phẩm, dính phải người mẹ như vậy cũng coi như đen đủi".
"Không nói cò ấy", Tô Minh chuyến đề tài nói chuyện: "Chỉ Tình, không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là õng
nội!.
Tò Minh nhìn về phía ông cụ Trần, mặt đã sưng cả lên rồi.
"Ông cụ, để cháu chữa thương cho ông", Tô Minh nói, thái độ của anh đối với ông cụ Trần khá là tòn kính, dù gì thì ông ta cũng là ông nội của Trần Chi Tình.
Sau đó, Tô Minh bắt đầu chữa trị cho ông cụ Trần.
Trần Chỉ Tinh thì nhìn bóng dáng ba người Hà Hồng Lăng, Phùng Nam Phong và bà lão dìu nhau, lảo đảo rời đi.
"Ba người bọn họ có đến đế trả thù nữa không?", Trần Chỉ Tình hơi lo lắng nói.