Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 163: Kim bằng

Mở video call ra, trên màn hình máy tính hiển thị một khuôn mặt lạ lẫm. Nhưng Kim Bằng biết chắc rằng người đang xuất hiện trước mắt mình chính là Mèo Rừng, chỉ có điều là cậu ta đã cải trang mà thôi.

Tất nhiên là Kim Bằng cũng cải trang, một khuôn mặt rất đại trà, có điều tuổi tác hơi lớn, vừa hay lại rất hoà hợp với Mèo Rừng, trông họ giống như cha con đang chia cách ở hai nơi vậy.

“Bố già, ông đã xem kế hoạch chưa?” Mèo Rừng gõ phím hỏi, biểu cảm trên khuôn mặt cứ như bị táo bón vậy.

“Biểu cảm này của cậu là sao đấy? Lẽ nào thật sự tưởng rằng tôi bảo cậu đi chết sao?” Kim Bằng trả lời.

Màn hình vi tính hiển thị những chữ cái tiếng Anh loạn cào cào, giữa chúng chẳng có bất kỳ mối quan hệ gì cả, kể cả có dựa theo trình tự hiển thị mà sắp xếp lại chữ cái rồi tổ hợp lại thành từ đơn để dịch ra thì cũng chẳng có bất kỳ thông tin gì hữu dụng. Hai người họ đang dùng một bộ mã số lóng vô cùng bí ẩn để giao tiếp với nhau, trừ khi tìm được bản giải mã và cách giải tương ứng chứ nếu không thì căn bản là không thể hiểu nổi bọn họ đang nói gì.

“Căn bản là chẳng cần phải đoán, toà nhà tài chính lúc này gọi là núi đao biển lửa cũng chẳng ngoa!” Mèo Rừng thở dài nói: “Không phải cháu sợ nhưng lần này nếu cháu đi thì thập tử nhất sinh cũng chẳng điêu đâu!”

“Kể từ khi nào mà cậu lại không có lòng tin ở tôi như vậy?” Kim Bằng hừ một tiếng rồi nói: “Tôi thấy hình như bình thường quá nuông chiều cậu nên cậu muốn ăn đòn đấy! Cậu tưởng là bây giờ cậu ở cách xa tôi như vậy thì tôi không trị được cậu à?”

Mèo Rừng hốt hoảng, anh ta không dám phí lời nữa mà lập tức trả lời: “Cháu đi! Cháu đi!” Bao nhiêu năm ở với nhau như vậy, Mèo Rừng từ lâu đã tuyệt đối tín phục và kính nể Kim Bằng.

“Kế hoạch tôi đã xem rồi, làm rất toàn diện.” Kim Bằng nói rất khẳng định nhưng lại vội chuyển đề tài: “Nhưng e là không theo kịp diễn biến rồi, cục diện lần này không phải rắc rối phức tạp thông thường, cậu phải nhanh nhạy lên một chút, tuỳ cơ ứng biến!”

“Được, cháu biết rồi!” Mèo Rừng gật đầu nói.

“Đừng liên hệ với thằng năm vội, chuyện này cậu cứ đợi mệnh lệnh của tôi!” Kim Bằng lại giao phó.

“Có phải lúc này thằng năm rất nguy hiểm không?” Mèo Rừng không kềm nổi, hỏi.

Trong những người mà Kim Bằng một tay dạy dỗ thì Mèo Rừng và Lâm Ngữ Đường có quan hệ tốt nhất. So với những người khác thì hai bọn họ có thời gian ở với nhau lâu nhất. Mèo Rừng thực sự quan tâm Lâm Ngữ Đường.

“Tôi vẫn đang điều tra nhưng tình hình chắc chắn là không được lạc quan cho lắm!” Kim Bằng chau mày nói.

Khi đó, ông đã cẩn thận như vậy rồi, cứ ngỡ là thân phận mà ông sắp đặt cho Lâm Ngữ Đường hoàn toàn không hề có sơ hở, cuối cùng lại phát hiện ra là bị người khác hoán đổi. Dựa theo tính cách và phong cách hành sự của Kim Bằng thì sao có thể không tra ra rõ ràng cho được. Ép Mèo Rừng phải đối mặt với nguy hiểm khốn cùng ở toà nhà tài chính lần này cũng là vì nguyên nhân đó.

“Nếu có thể liên hệ được với thằng năm thì ông phải báo luôn với cháu đấy nhé. Thật sự tôi rất muốn gặp thằng năm!” Mèo Rừng bộc lộ tấm chân tình nói.

“Ừm, chắc chắn rồi!” Kim Bằng đáp rồi tắt video call đi.

Tập đoàn Tân Nguyệt, Mục Hán?

Kim Bằng mở tài liệu mà thủ hạ vừa gửi tới trên máy tính ra, miệng ông vô thức lẩm bẩm.

Tài liệu này bao gồm cả tình hình chi tiết và nội dung cụ thể trong vụ án lần này của Tống Triều Dương. Vì để có được chỗ tài liệu này, Kim Bằng thậm chí đã phải sử dụng tới rất nhiều tai mắt mà ông chôn trong nước từ nhiều năm về trước. Dưới sự tương trợ của Kim Bằng, đường dây ngầm này hiện nay đã đạt được trình độ tương đối cao. Trước giờ ông chưa từng dùng tới, hành động lần này có vẻ hơi lãng phí nhân tài.

Tập đoàn Đỉnh Lực, Tống Trường Sinh?

Kim Bằng lại mở một bản tài liệu khác, đây là điều tra có liên quan tới thân phận của Tống Triều Dương. Chỗ tài liệu này đều không khó để có được, Kim Bằng thông qua cách thức chính quy để lấy. Huống hồ, những tài liệu này đều đã có ở trong hồ sơ có liên quan tới Tống Triều Dương ở nội bộ hệ thống công an.

Cứ chờ đấy, đợi tôi rảnh tay thì sẽ xử lý các người!

Kim Bằng thầm nghĩ trong đầu, khuôn mặt ông nở một nụ cười nham hiểm.