Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 162: Mỉa mai

Ra khỏi cửa nhà, Lý Hương Quân lập tức đi gặp Tống Triều Dương.

“Sống thế nào?” Khuôn mặt Lý Hương Quân đầy vẻ giễu cợt nhìn Tống Triều Dương: “Đây là kết cục của việc cậu ghen bóng ghen gió đấy!” Lý Hương Quân cười mỉa mai.

Tống Triều Dương ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hương Quân bằng ánh mắt khó hiểu.

“Nếu cuối cùng bị xử tám năm hay mười năm thì cậu có hối hận không?” Lý Hương Quân nửa cười nửa không hỏi.

“Chủ nhiệm Lý à, chuyện này thì liên quan gì tới việc ghen bóng ghen gió cơ chứ?” Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân hỏi. Cậu không biết là trước lúc Lý Hương Quân tới đây đã bị ai gây sự, bởi lẽ trong lời nói của Lý Hương Quân sặc mùi oán trách.

“Con vịt luộc chín rồi mà mỏ vẫn cứng lắm!” Lý Hương Quân hừ một tiếng rồi nói: “Nếu không phải vì Lý Tương Tư thì sao cậu lại có thể bị giam ở đây cơ chứ?”

“Chị là luật sư thì nói chuyện không cần chứng cứ sao?” Tống Triều Dương hỏi ngược lại: “Vô tình đụng phải thôi. Kể cả không có Lý Tương Tư thì cũng sẽ có Trương Tương Tư, Triệu Tương Tư, lẽ nào cả đời em không được tiếp xúc với con gái sao?”

“Nhưng vấn đề là cậu cũng phải chọn đúng người chứ? Cứ dây phải đúng cái người không dây được. Nếu cậu vẫn giữ cái tâm thái như thế này thì bị người ta vu oan hãm hại là đáng đời!” Nhìn Tống Triều Dương có chết cũng không chịu nhận sai, Lý Hương Quân không kiềm chế được lại giễu cợt.

“Em cũng có phải tiên đâu, ai mà biết được là ngồi cùng bàn với Lý Tương Tư lại nguy hiểm như vậy?” Tống Triều Dương bực bội nói. Cậu cũng chẳng ngờ rằng vốn dĩ cậu nghĩ đều là học sinh, kể cả có muốn báo thù thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có thủ đoạn gì ghê gớm cả. Ai dè lần này lại gặp đúng phải cao nhân, đòn chí mạng này của Mục Đức Cao suýt chút nữa đã khiến cậu chết thẳng cẳng.

“Cậu cũng biết là nguy hiểm cơ à?” Lý Hương Quân lại nói mỉa.

“Vậy chị bảo em nên làm sao bây giờ?” Thực sự là Tống Triều Dương không nổi nóng được với Lý Hương Quân.

“Nếu không muốn chết sớm thì sau này tránh xa Lý Tương Tư ra cho tôi!” Lý Hương Quân nói một câu nhắm tới hai mục đích.

Vừa rồi khi ở nhà tuy Lý Tứ Hải không nói ông đang đau đầu vì việc gì, nhưng dựa vào trí thông minh của Lý Hương Quân thì cô chẳng khó để đoán ra.

Vụ án của Tống Triều Dương về cơ bản đã sáng tỏ rồi, khôi phục lại sự tự do cũng chỉ là chuyện trong vài ngày tới mà thôi, chẳng đến mức Lý Tứ Hải phải cảm thấy khó dễ. Vậy thì cũng chỉ còn chuyện Tống Triều Dương và Lý Tương Tư có quan hệ qua lại khiến Lý Tứ Hải phải đau đầu mà thôi. Người mà ba Lý Tứ Hải của cô thực sự kiêng kỵ chính là bác cả Lý Tam Giang.

Trong ký ức của Lý Hương Quân, khi cô còn rất nhỏ thì quan hệ của hai anh em họ rất tốt đẹp. Nhưng sau này không hiểu vì chuyện gì mà hai người họ lại lật mặt triệt để. Kể từ đó, hai cái tên bác cả và Lý Tam Giang đã trở thành điều cấm kỵ trước mặt ba cô, nhất quyết không được nhắc tới.

Tuy Lý Tứ Hải không nói rõ nhưng sau này ông không còn nhắc tới Lý Tương Tư nữa, đây chính là ám thị rõ ràng nhất. Nếu như trước đây, chỉ cần nhắc tới chuyện có liên quan tới Lý Tương Tư thì kiểu gì ba cũng sẽ nói vài câu. Tuy quan hệ giữa ba cô và bác cả Lý Tam Giang rất căng thẳng nhưng cả hai lại vô cùng quan tâm tới hậu bối. Trước khi Lý Tứ Hải về hưu thì vãn bối của hai nhà vẫn thường xuyên qua lại, Lý Quán Kiệt thường xuyên đưa Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư tới thăm Lý Tứ Hải, lần nào Lý Tứ Hải cũng tươi cười nghênh đón.

“Vụ án có kết quả rồi sao?” Tống Triều Dương hỏi.

“Dùng cái sự thông minh này của cậu vào con đường chính trực thì tốt biết mấy!” Lý Hương Quân chép miệng, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Tống Triều Dương.

Bản thân cô chẳng qua chỉ nói đúng một câu là sau này tránh xa Lý Tương Tư ra thôi mà Tống Triều Dương đã có thể suy luận ra việc vụ án có kết quả và cậu ta sắp được tự do. Năng lực phản ứng nhạy thật đó.

“Lần này thật sự vô cùng cám ơn chị!” Tống Triều Dương nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Tuy cậu không biết tình hình bên ngoài ra sao, nhưng không cần nghĩ cũng đoán ra được rằng để rửa sạch hiềm nghi của cậu nhanh chóng như vậy thì chắc chắn là Lý Hương Quân đã vô cùng vất vả và hao tâm khổ tứ.

Nếu không phải là Lý Hương Quân và Hứa Tất Thành thì lần này cậu gần như chết chắc rồi. Tống Triều Dương bị nhốt ở đây lâu như vậy, cậu đã sớm phân tích rõ ràng cả vụ án rồi. Kế hoạch của Mục Đức Cao quá tinh vi, cậu ta lại còn có thể sắp xếp để nhân viên chuyên nghiệp hãm hại cậu. Gián điệp và đặc công chuyên nghiệp có sự phòng bị trước thì đừng nói là cảnh sát, mà đến ngay cả nhân viên công tác của cơ quan an ninh chuyên nghiệp muốn bắt được hai người này trong khoảng thời gian ngắn cũng khó.

“Muốn cảm ơn tôi thì nhớ kỹ lấy lời tôi nói!” Lý Hương Quân hừ một tiếng rồi lại nghiêm nghị nói: “Sau này tránh xa Lý Tương Tư ra, thật sự rất nguy hiểm đấy!” Lý Hương Quân rất chắc chắn rằng đây cũng là lời mà ba Lý Tứ Hải tuy không nói rõ ra nhưng lại là cái mà muốn cô chuyển tới Tống Triều Dương.

“Em biết rồi!” Tống Triều Dương nhìn chằm chằm Lý Hương Quân một phút rồi mới suy tư đáp lại.

Lý Hương Quân thầm hít một hơi thật sâu. Ánh mắt của Tống Triều Dương tựa như hai luồng điện chiếu vào khiến tim cô hốt hoảng, xém chút đã bắn ra ngoài. Cũng may từ nhỏ cô đã được huấn luyện bài bản, năng lực tỏ ra trấn tĩnh mạnh gấp nhiều lần người thường.

Lý Hương Quân kể một lượt về tổng thể của vụ án với Tống Triều Dương rồi nói: “Có hai lựa chọn, cậu tự quyết định đi!”

Tống Triều Dương im lặng lắng nghe mà không phát ra bất cứ âm thanh nào. Mãi cho tới khi Lý Hương Quân nói xong về hai sự lựa chọn mà Đội trưởng Tiết từng nhắc tới.

Không để Tống Triều Dương mở miệng, Lý Hương Quân lại nghiêm mặt nói: “Tôi kiến nghị cậu nhanh chóng kết án, cậu cũng biết là hai kẻ mạo danh thầy giáo và bác sĩ đó vô cùng đáng gờm. Nếu muốn bắt hai người đó về quy án thì chẳng biết đến tận đời nào nữa, chẳng có chút nghĩa lý gì hết!”

Tống Triều Dương tán đồng gật đầu: “Em chọn nhanh chóng kết án!”

Lý Hương Quân thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng hoá ra Tống Triều Dương cũng rất hiểu chuyện. Dựa theo suy nghĩ của Lý Hương Quân thì Tống Triều Dương có lẽ là cái kiểu ngang bướng cố chấp.

“Vậy thì tốt, tôi biết nên làm thế nào rồi!” Trong lời nói của Lý Hương Quân có sự hoan hỷ: “Có vài chuyện đợi cậu ra ngoài rồi nói tiếp!”

Cô không biết là sau khi Tống Triều Dương ra ngoài thì có cách nghĩ khác về vụ án này hay không, nhưng ở trong cục cảnh sát thì quả thực là có những cái không tiện nói.

Tống Triều Dương gật gật đầu, cậu biết Lý Hương Quân muốn nói gì.

“Yên tâm đi, sẽ rất nhanh thôi!” Trước khi đi, Lý Hương Quân nhỏ nhẹ nói.

Tống Triều Dương cảm nhận được sự dịu dàng từ ánh mắt của Lý Hương Quân, bây giờ đến lượt cậu bấn loạn rồi!