Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 154: Câu cá

"Sao thế, không nén nổi nữa rồi à?” Bộ trưởng Hình cười nhạo nói.

Lý Tứ Hải phun ra cơn bực bội trong lòng, sắc mặt ông sa sầm lại rồi nói: “Tên tiểu tử này chắc chắn là có chuyện gì đó giấu trong lòng. Tính đặc thù của ngành nghề chúng ta nhận được tin tình báo có liên quan là một việc vô cùng hợp với lý lẽ, bất luận là tin tình báo đó có được bằng cách nào. Theo lý mà nói thì cứ cho là cậu ta biết được chút ít mà tôi lại không biết gì thì cũng không nên có phản ứng dữ dội như vậy chứ!”

“Ý của anh là tên tiểu tử này đổi phe rồi sao?” Bộ trưởng Hình nhướng mày hỏi.

“Có khả năng!” Lý Tứ Hải lạnh lùng nói: “Nếu không thì chính bản thân tên tiểu tử này có vấn đề!”

“Haizz!” Bộ trưởng Hình thở dài một tiếng: “Anh bố trí hay để tôi làm đây?”

Nghĩ tới tình hình lúc này của Đỗ Tu Hải, Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình hoàn toàn không có chứng cứ xác thực để chứng minh là anh ta có vấn đề, thậm chí đến ngay cả lý do để nghi ngờ cũng chẳng có, chỉ có thể nói là hai người họ suy đoán vô căn cứ tại đây mà thôi. Vì vậy, nếu dùng trình tự điều tra của nội bộ ban ngành để tiến hành điều tra Đỗ Tu Hải là không thích hợp. Do đó mới nói, hai người họ nếu muốn điều tra Đỗ Tu Hải thì chỉ có thể âm thầm tiến hành, điều động thủ hạ tâm phúc của mình đi làm mà thôi.

“Để tôi làm cho!” Lý Tứ Hải lại thở dài một tiếng rồi nói: “Tâm tư của Đỗ Tu Hải cẩn mật, tính cách lại đa nghi, kinh nghiệm cũng thuộc vào hàng lão làng, người bình thường rơi vào tay anh ta chưa được hai hiệp, nói không chừng đã lộ ra sơ hở rồi. Vẫn nên để tôi phái người điều tra kín, xem xem có tìm được chút dấu vết gì không.”

“Cũng được! Với cục diện này của Bộ thì tôi có người cũng chẳng dám dùng! Huống hồ lại còn là điều tra người của mình!” Bộ trưởng Hình nói.

“Hôm nay anh tìm tôi tới là vì chuyện này sao?” Bộ trưởng Hình nhìn Lý Tứ Hải hỏi.

“Vốn dĩ chỉ định ngầm tiến cử cho cậu, nhưng qua lần thăm dò này tôi thấy biểu hiện của tên tiểu tử này không ổn lắm, cậu ta khiến tôi cảm thấy do dự mãi!” Lý Tứ Hải nói.

“Chẳng phải anh từng nói là sẽ không chuyển giao thân tín dưới trướng của mình cho tôi hay sao? Hôm nay lại có chuyện gì thế? Nghĩ thông rồi à?” Bộ trưởng Hình cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Cái này không cùng một khái niệm!” Lý Tứ Hải nói: “Một số người mà tôi nói không thể chuyển giao cho cậu, về cơ bản đều là những người không được ra ánh sáng, chứ không phải là người phụ trách ban ngành quan trọng như Đỗ Tu Hải.”

Bộ trưởng Hình nghe mà ngây ra, sau đó ông dường như có suy nghĩ gì đó mà gật gật đầu.

“Vĩ nhân đã nói rồi, nơi nào có con người thì ắt sẽ có bè phái, sẽ có đấu tranh. Kể cả một lãnh đạo có quang minh lỗi lạc thế nào đi chăng nữa thì cũng có sự phân biệt thân sơ với thủ hạ dưới trướng của mình. Cậu cũng là lão làng ở chốn quan trường rồi, có những chuyện chắc chắn còn tinh thông hơn tôi, vậy nên cậu phải hiểu.” Lý Tứ Hải nói với Bộ trưởng Hình.

Bộ trưởng Hình tự cười giễu một tiếng rồi nói: “Nói thực lòng thì ban ngành an ninh không giống với bất kỳ ngành nào, cái chính là nằm ở tính đặc thù trong công việc của nó. Nếu đổi sang ban ngành khác, chỉ cần cho tôi một năm thôi, sao có thể vẫn để cục diện như thế này được.”

“Lôi kéo một bộ phận, đàn áp một bộ phận, rồi để cho bộ phận còn lại đứng trung lập, cái bài này hoàn toàn không thích hợp tại nơi đây. Nơi này chỉ xét xem năng lực của anh có mạnh hay không, anh muốn người dưới trướng phục mình thì nhất định phải có sự đảm bảo chắc chắn nào đó. Cái quan trọng nhất lúc này cậu phải làm là gắng hết sức để nắm được tiến độ công tác an ninh cụ thể của các Cục, Vụ mà các Thứ trưởng phụ trách, phải khiến các ban ngành trọng yếu phát huy được hết năng lực của họ, ví như Cục 7 và Cục 8. Hơn nữa cậu còn phải cố gắng để khống chế được các đơn vị trọng yếu này trong tay. Ít ra thì khi cậu đích thân hạ lệnh xuống hai cục này thì bọn họ phải chấp hành ngay lập tức!” Lý Tứ Hải nói.

“Anh bảo tôi khống chế Cục 7 và Cục 8 sao, khó lắm đấy!”

“Có vài chuyện tôi cũng hiểu, trước khi anh về hưu thì một vài bộ phận trong Cục 7 đã có khuynh hướng nghiêng về Thứ trưởng Lý Tam Giang. Lý Tam Giang là anh em ruột của anh, anh hiểu anh ta hơn bất kỳ ai. Tư cách lớn, lòng dạ thâm sâu, là một người không dễ qua lại. Nếu tôi muốn khống chế Cục 7 thì tuyệt đối anh ta sẽ cho rằng tôi đang ngang nhiên cướp thức ăn từ miệng anh ta, chắc chắn sẽ phản ứng rất kịch liệt.”

“Còn Dương Lợi Quốc ở Cục 8 kia lại chính là người được anh Hướng một tay đưa lên! Lúc trước cậu ta nhất nhất nghe theo anh là bởi vì Hướng Đông Nam. Hướng Đông Nam thì càng chẳng cần phải nói, làm công tác an ninh và tình báo cả đời, năng lực cá nhân mạnh ra sao cũng không cần bàn cãi, cái chính là tính cách lại quá thẳng thắn, thủ đoạn cũng có chút nóng vội, người mà anh ta nhắm đến tuyệt đối trung thành 100%. Người mà anh ta không nhắm đến cũng chẳng thèm để ý tới anh. Lúc trước Hướng Đông Nam dốc toàn lực ủng hộ anh là vì anh ta cảm thấy anh mạnh hơn anh ta. Nhưng bây giờ đổi lại là tôi, quả thực là tôi chẳng có bản lĩnh để hàng phục được anh ta!” Bộ trưởng Hình lại thở dài nói.

“Mọi chuyện đều không có tính tuyệt đối.” Lý Tứ Hải nói xa xăm: “Ban ngành an ninh là vũ khí sắc bén của quốc gia, có thế nào thì nó cũng nằm trong tay của quốc gia chứ không phải là tài sản riêng của bất kỳ ai. Nhưng thân là người phụ trách cao nhất của ban ngành an ninh, bản thân cậu đã có ưu thế rất lớn. Lúc cần thiết thì cậu có thể cứng rắn một cách vừa phải.” Lý Tứ Hải cúi đầu nói: “Ví như lão hồ ly Lý Tam Giang, vốn dĩ bản tính đa nghi, nếu cậu dám lùi một bước thì chắc chắn anh ta sẽ ép cậu phải lui thêm một bước nữa. Nếu cậu không nhường nửa bước thì ngược lại anh ta sẽ dừng lại để suy nghĩ xem cái dũng khí ấy của cậu là từ đâu ra!”

“Vậy Hướng Đông Nam thì sao? Chiêu này chắc chắn là không dùng được, anh ta là người gặp kẻ mạnh lại càng cứng rắn, tính cách thà chết cũng không chịu khuất phục!” Bộ trưởng Hình lại hỏi.

“Chỗ cậu Hướng để tôi nói chuyện xem!” Lý Tứ Hải thở dài rồi nói: “Kể cả không giành được sự ủng hộ tuyệt đối của cậu ta cho cậu, nhưng cũng không thể để cậu ta và cậu hình thành quan hệ đối lập, nếu không thì sau này cậu tuyệt đối sẽ vướng tay vướng chân, xử lý không tốt có khi còn mất hết thể diện vì cậu ta!”

“Tôi sẽ gắng hết sức!” Bộ trưởng Hình nói, ông cũng biết là đến ngay cả Lý Tứ Hải cũng chẳng có niềm tin tuyệt đối thuyết phục được Hướng Đông Nam. Nhưng chuyện này không thể một bước mà thành công, ngoài sự giúp sức của Lý Tứ Hải ra, bản thân ông cũng phải nỗ lực cố gắng mới được.

“Chỗ gã Điểu sao rồi, có tiến triển gì không?” Bộ trưởng Hình lại hỏi.

“Vừa mới qua được có một hai ngày thì có tiến triển gì được? Người của gã Điểu cũng chẳng phải lũ ngốc, rõ ràng biết rằng toà nhà tài chính lúc này còn nguy hiểm hơn cả núi đao biển lửa, còn có thể giương mắt tiếp tục nhảy vào sao?”

“Thế mà anh còn bảo cậu tư tiếp tục ở đấy?” Bộ trưởng Hình nghi hoặc hỏi.

“Ông đây say không phải là do rượu!” Lý Tứ Hải liếc xéo nói.

Bộ trưởng Hình chau mày hỏi: “Liệu có ai cắn câu không?”

“Đắm đò giặt mệt thôi, đằng nào cũng đang rảnh rỗi!” Lý Tứ Hải tự giễu nói: “Nhỡ đâu có ai cắn câu thì sao?”

“Tôi nghĩ là khó!” Bộ trưởng Hình lại nói.