Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 153: Suy đoán

Hai người bật đi bật lại video ba lần, sau khi xem hết lần thứ ba, hình ảnh video tự động dừng lại, Lý Tứ Hải không bật phát lại nữa.

Hai người có tuổi tác cộng lại đã quá một trăm tuổi, xem xong video liền đưa mắt nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt, một hồi lâu không nói được câu nào.

“Ừm!” Bộ trưởng Hình phá vỡ không khí im lặng trước, khẽ hắng giọng nói: “Thế nào? Anh có nhìn ra được điều gì không?”

“Ha…” Lý Tứ Hải vô cùng lạnh lùng hừ một tiếng, “Tôi còn định hỏi anh đấy!”

Bộ trưởng Hình lắc đầu, không dám chắc nói: “Tôi thấy rất bình thường!”

“Bình thường cái khỉ gió!” Lý Tứ Hải chửi một câu, sau đó lại bấm video chạy ngược lại.

“Nhìn thấy chưa?” Lý Tứ Hải để video chạy chậm, trong video chỉ có hình ảnh phóng to của Đỗ Tu Hải, không nhìn thấy bóng dáng của Lý Tứ Hải, nhưng có thể nghe được tiếng nói của ông. Chỉ nghe thấy câu nói Lý Tứ Hải vừa nói, “Lão Điểu tới Kinh Thành rồi”, người Đỗ Tu Hải trong màn hình bất ngờ run lên, như thể đang tập trung tinh thần xem ti vi hoặc chơi game thì bất ngờ nghe thấy tiếng sấm rền bên tai giữa màn đêm tĩnh lặng.

Và thần sắc trong mắt rất khó đoán, rõ ràng là biểu hiện sau khi nghe thấy tin tức gì đó rất chấn động.

“Anh ta đang sợ hãi?” Nhìn Đỗ Tu Hải trong video, Bộ trưởng Hình không dám chắc hỏi.

“Chắc là vậy!” Lý Tứ Hải trả lời không mấy rõ ràng.

“Điều này cũng đúng thôi!” Bộ trưởng Hình cảm thấy kỳ lạ nói, “Vừa rồi anh cũng nói đấy thôi, lão Điểu là ai? Ông trùm tổ chức gián điệp lớn nhất thế giới, nói không ngoa, mọi tổ chức khủng bố có tiếng ở các quốc gia đều không xứng xách dép cho hắn ta. Cũng chính vì hắn ta quá có tiếng trong việc bán tình báo nên mọi người chắc đều đã quên mất rằng, lão Điểu lãnh đạo tổ chức đặc công bí ẩn nhất, lợi hại nhất thế giới.

“Anh muốn nói gì?” Lý Tứ Hải quay đầu lại, bất mãn nhìn Bộ trưởng Hình nói: “Có gì thì nói cho xong đi, đừng nói một nửa, giữ lại một nửa!”

“Anh không nghĩ ra sao?” Bộ trưởng Hình có chút buồn cười nhìn Lý Tứ Hải, “Ngoài điều tra tình báo ra, đặc công còn có thể làm gì?”

Lý Tứ Hải bất giác nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Ý anh nói là ám sát?”

“Lại còn phải hỏi sao?” Bộ trưởng Hình cười nhạt một tiếng hiếm hoi, sau đó nói tiếp: “Tên Đỗ Tu Hải này đúng là may mắn, không biết lấy được tình báo của Kim Bằng ở đâu, báo cho anh như thể giành công, nhưng không ngờ anh lại lần ra được dấu vết của lão Điểu. Anh giấu tên nhóc mà lão Điểu yêu quý nhất đi đã đành, lão Điểu không tìm ra được cũng không nghi ngờ được bất cứ ai. Nhưng thuộc hạ của lão Điểu và Tư Hình lại gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Kinh Thành, sao có thể qua mắt được lão Điểu. Lão Điểu lợi hại như vậy chắc chắn sẽ điều tra ra được hành tung của hắn ta bị tiết lộ như thế nào, nếu như tên Đỗ Tu Hải này xử lý không ổn thỏa, nói không chừng sẽ khiến lão Điểu lần ra, tìm được tới cậu ta, cậu ta có thể không sợ sao?”

“Nói thế nào thì nói, Đỗ Tu Hải cũng là lãnh đạo cao cấp của cơ quan an ninh, cơ quan an ninh không phải nhà của lão Điểu, không phải là hắn muốn điều tra ai cũng có thể điều tra được!” Lý Tứ Hải phì cười nói.

Bộ trưởng Hình xòe tay, rầu rĩ nói: “Vậy trước sau anh tốn nhiều công sức như vậy để làm gì?”

Lý Tứ Hải hơi sững người, hái miệng nhưng cổ họng giống như đang bị thứ gì đó chặn lại, không nói ra được lời nào.

“Đừng quên những điều anh nói lúc trước!” Bộ trưởng Hình nói, “Ngày đầu tiên anh cho tôi biết về lão Điểu đã nói với tôi rằng: trước mặt lão Điểu, cả nội bộ chúng ta cũng chả khác nào cái sàng!”

“Ừ, cũng có lý!” Lý Tứ Hải gật đầu, không phủ nhận nói: “Nhưng tôi nghi ngờ, biểu hiện của tên Đỗ Tu Hải này khi đó chắc chắn không phải như cậu nói!”

“Anh nói thử xem!” Bộ trưởng Hình nói.

“Phản ứng sau đó của cậu ta quá nhanh!” Lý Tứ Hải chỉ vào hình ảnh video nói, “Tôi chỉ vừa mới nói một câu lão Điểu tới Kinh Thành, cậu ta ngay lập tức liên tưởng tới vụ án khu Văn Hoa Uyển, và người biết được ngân hàng nổi tiếng quốc tế trong tòa nhà Tài chính có liên quan với lão Điểu, ngoài tôi và cậu ra, cùng lắm có thêm Lý Tam Giang, thậm chí tới Hướng Đông Nam cũng không biết, nhưng tại sao Đỗ Tu Hải lại có thể liên hệ lại với nhau được?”

Bộ trưởng Hình nhíu chặt mày, một lát sau mới nói: “Ý của anh là có người tiết lộ tình báo cho cậu ta?”

“Chắc là không phải!” Lý Tứ Hải lắc đầu nói, “Nếu như cậu ta biết được quan hệ của tòa nhà Tài chính và lão Điểu từ trước, khi tôi nói câu đó, cậu ta sẽ không kinh ngạc như vậy. Mặc dù tôi không phải chuyên gia nhưng tuyệt đối có thể phán đoán ra được sự kinh ngạc của cậu ta khi đó tuyệt đối không phải giả bộ!”

“Vậy nguyên nhân là gì?” Bộ trưởng Hình lại nói.

“Cậu ta chắc chắn có biết một số điều mà chúng ta không biết, và điều này có liên quan tới lão Điểu!” Lý Tứ Hải trầm giọng nói, “Vì thế cậu ta mới có thể phán đoán ra được trong thời gian ngắn nhất, rằng vụ án khu Văn Hoa Uyển do thuộc hạ của lão Điểu gây ra.”

“A…” Bộ trưởng Hình hít một hơi thật sâu như thể bị nhức răng, nhưng vẫn có chút không tán đồng nói, “Lý do của anh có phần gượng ép!”

“Hừm!” Lý Tứ Giang hừ lạnh một tiếng theo thói quen, chỉ vào màn hình nói: “Cậu lại nhìn vào chỗ này!”

Trong video tiếp tục vọng ra tiếng nói của Lý Tứ Hải, khi Lý Tứ Hải nói tới ba chữ Lâm Ngữ Đường, đồng tử mắt Đỗ Tu Hải trong video liền co lại, tới khóe mắt cũng hơi co giật.

“Sợ hãi?” Bộ trưởng Hình có phần ngạc nhiên hỏi.

“Chắc chắn là vậy!” Lý Tư Hải gật đầu nói, “Anh lại nhìn biểu cảm cuối cùng của cậu ta”, nói xong liền không ngừng phóng to hình ảnh, cả màn hình chỉ để lại đôi mắt của Đỗ Tu Hải.

Nếu như Đỗ Tu Hải vẫn còn ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Vì camera kỹ thuật cao mà anh và Bộ trưởng Lý vừa thảo luận lại xuất hiện ở đây, và còn quay lại hình ảnh của mình.

Lý Tứ Hải trong video lại nói tới hai chữ cậu năm, Đỗ Tu Hải trong màn hình nhìn có vẻ khá thản nhiên giống như hoàn toàn không hiểu Lý Tứ Hải nói vậy là có ý gì, nhưng nếu như quan sát kỹ, động tác Đỗ Tu Hải bất ngờ thu hẹp đồng tử có thể ngay lập tức phóng to, lần này là biểu hiện của người vô cùng kinh ngạc và sợ hãi mới có.

“Chắc quá sợ hãi!” Bộ trưởng Hình không dám chắc nói.

“Đúng vậy!” Lý Tư Hải cười nhạt hai tiếng, “Lần đầu là nghe nói lão Điểu tới Kinh Thành, cậu ta sợ hãi cũng có thể hiểu được. Có thể giả thiết rằng cậu ta sợ lão Điểu tìm mình báo thù. Nhưng sau đó chỉ nghe thấy cái tên Lâm Ngữ Đường, cậu ta có gì phải sợ chứ?”

“Xem ra cậu ta chắc có biết tên nhóc này!” Bộ trưởng Hình trầm giọng nói.

“Không đơn giản chỉ là biết!” Lý Tứ Hải cười nhạt nói, “Tôi chẳng qua chỉ nói hai từ cậu năm đã khiến cậu ta sợ hãi như vậy, so với chúng ta, chắc chắn cậu ta rất hiểu một số tình hình liên quan tới Kim Bằng!”

“Anh nói xem có khi nào là có người tiết lộ tình báo cho cậu ta không?” Bộ trưởng Hình lại nói.

“Tình báo liên quan tới Lâm Ngữ Đường, ai có thể tiết lộ cho cậu ta được chứ?” Lý Tứ Hải lại hỏi: “Cậu, hay là tôi?”

Bộ trưởng Hình lập tức ngây người.

Đúng vậy!

Tình báo liên quan tới Lâm Ngữ Đường, ngoài Bộ trưởng Lý Tứ Hải ra thì chỉ có mình biết. Hơn nữa mình lại chỉ biết cái tên Lâm Ngữ Đường, chỉ biết đây là đứa trẻ thứ năm mà lão Điểu dạy bảo, chưa từng nhìn ảnh của cậu ta, cũng không biết bây giờ Lý Tứ Hải giấu cậu ta đi đâu, sao Đỗ Tu Hải lại có thể biết được.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Bộ trưởng Hình.

“Có thể nào có khả năng này không?” Ánh mắt Bộ trưởng Hình vụt sáng, giọng nói lạnh lùng nói: “Có khi nào là do phía quân đội tiết lộ?”

Ánh mắt Lý Tứ Hải chùng xuống, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn vào mắt Bộ trưởng Hình.

Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình đều biết rằng, Bộ 2 quân đội có người theo dõi lão Điểu suốt năm năm nhưng vẫn không có bằng chứng, cuối cùng bỏ lỡ mất.

Còn ba chữ Lâm Ngữ Đường tuyệt đối không hề xa lạ đối với những người thuộc Bộ 2 quân đội từng lần theo dấu tích của Kim Bằng.

Một tên nhóc vị thành niên đã dắt mũi trinh sát của Bộ 2 quân đội gây ra động tĩnh lớn ở Nam Thành, kết quả tới một cọng lông của tên nhóc đó cũng không tìm được.

“Chưa từng nghe nói Đỗ Tu Hải có liên hệ với phía quân đội!” Lý Tứ Hải ngờ vực nói, nhưng ông lại đột nhiên nghĩ ra một khả năng.

“Hướng Đông Nam?” Lý Tứ Hải bất ngờ trợn tròn mắt, nói ra tên của Thứ trưởng Hướng Đông Nam.

“Anh Hướng?” Bộ trường Hình ngây người một lát, nhưng lập tức phản ứng lại.

“Đúng vậy, anh Hướng xuất thân từ quân đội chính quy của Bộ 2 quân đội, nói ra còn là có gốc gác chính trị hơn cả anh!” Bộ trưởng Hình ngạc nhiên nói, “Nếu như anh ta muốn biết chi tiết vụ việc ở Nam Thành, chắc chắn cũng là việc rất dễ dàng!”

“Nước nông lắm rùa, đâu đâu cũng là anh cả!” Lý Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi nói một câu.