Cây can chết người
Bond ngồi im, buốt lạnh vì thua cuộc. Anh mở cái hộp đen to và rút ra một điếu thuốc. Anh bật nắp chiếc quẹt máy hiệu Ronson, đốt thuốc và bỏ quẹt lên bàn trở lại. Anh rít một hơi thuốc vào sâu trong phổi rồi nhả ra giữa hai hàm răng với một tiếng rít mơ hồ.
Giờ sao đây? Quay về với khách sạn và giường ngủ, tránh né những đôi mắt ái ngại của Mathis, Leiter và Vesper. Quay lại với cú điện thoại gọi London rồi ngày mai đáp máy bay về nhà, đón taxi lên Regent’s Park, với bước chân lên cầu thang và dọc theo hành lang, và với nét mặt lạnh lùng của M. bên kia bàn, sự thông cảm gượng ép của ông ấy, câu nói “Lần sau sẽ may mắn hơn”. Và tất nhiên sẽ không có một lần sau, không có một cơ hội nào khác như lần này.
Bond nhìn quanh bàn và nhìn lên đám chầu rìa. Rất ít người đang nhìn anh. Họ chờ đợi trong lúc hồ lì đếm tiền và xếp những đồng phỉnh thành một chồng ngay ngắn trước mặt nhà cái, chờ để xem ai dám thách thức một cách đáng tin khoản tiền khổng lồ 32 triệu franc này, thách thức vận đỏ tuyệt vời của gã nhà cái.
Leiter đã mất dạng, không muốn nhìn vào mắt mình sau cú đo ván - Bond nghĩ thế. Tuy nhiên Vesper lại có vẻ không xúc động một cách kỳ lạ, nàng mỉm cười cổ vũ với anh. Nhưng rồi Bond ngẫm nghĩ rằng nàng không biết gì về cờ bạc. Có lẽ không chút ý niệm nào về vị cay đắng của thất bại.
Gã hầu bàn đang tiến về phía Bond bên trong thanh chắn. Gã dừng lại bên anh, cúi xuống và đặt một bì thư to lên bàn, bên cạnh Bond. Cái bì thư dày như một quyển từ điển. Gã nói gì đó về két tiền. Rồi lại bỏ đi.
Tim Bond đập thình thịch. Anh lấy cái gói vô danh xuống gầm bàn, vạch ra bằng ngón cái và để ý thấy vết hồ dán trên nắp vẫn còn ướt.
Không thể tin nổi nhưng biết dấy là sự thật, Bond cảm nhận được cọc tiền giấy dày mo. Anh nhét tiền vào túi, để lại nửa tờ giấy viết được cài trên cùng và liếc nhìn trong bóng tối dưới gầm bàn. Trên mặt giấy là một dòng chữ bằng mực: “Chương trình viện trợ Marshall. 32 triệu franc. Với lời khen ngợi của Mỹ”.
Bond nuốt nước bọt. Anh nhìn về phía Vesper. Felix Leiter đã lại đứng bên cạnh cô gái. Anh ta khẽ toét miệng cười; Bond cười đáp lại và giơ tay lên khỏi mặt bàn, phác một cử chỉ ban phúc lành. Rồi định thần gạt bỏ tất cả những vương vấn của cảm giác hoàn toàn thất bại, vốn đã tràn ngập lòng anh trước đó ít phút. Bản án đã được hoãn nhưng chỉ là tạm hoãn. Không thể có thêm phép lạ nữa. Lần này Bond phải thắng - nếu Le Chiffre chưa thắng được 50 triệu. Nếu gã sẽ tiếp tục!
Hồ lì đã hoàn thành nhiệm vụ tính tiền xâu, đổi tiền của Bond thành phỉnh và xếp thành một chồng cược to giữa bàn.
Ba mươi hai ngàn pound đang nằm đó. Bond nghĩ - có lẽ Le Chiffre chỉ cần một cú nữa, một cú nhỏ nhoi vài triệu franc để hoàn thành mục tiêu. Lúc ấy gã sẽ vơ được 50 triệu franc và rời bỏ chiếu bạc. Vào ngày mai, ngân sách thâm thủng sẽ được bù đắp và vị thế của gã được củng cố.
Gã không tỏ dấu hiệu rời bỏ; với cảm giác nhẹ nhõm, Bond đoán vì lý do nào đó hẳn anh đã đánh giá quá mức nguồn tài chính của Le Chiffre.
Vậy hy vọng duy nhất, Bond nghĩ, là dẫm đạp lên gã ngay lúc này. Không chia xẻ tiền cược với cả bàn cũng không nhận vai thứ yếu, mà dốc toàn lực ra đòn. Như thế Le Chiffre sẽ hoàn toàn bị choáng váng. Gã sẽ không thích thấy hơn 10 hoặc 15 triệu tiền cược bị chiếm, và có thể gã không ngờ có kẻ dám đánh toàn bộ khoản tiền 32 triệu. Có thể Le Chiffre không biết Bond đã nhẵn túi nhưng chắc hẳn gã hình dung rằng giờ đây anh chỉ còn nguồn dự trữ ít ỏi. Có thể gã không biết số lượng trong bì thư. Nếu biết, có lẽ hắn sẽ rút vốn và bắt đầu lại chuyến đi buồn tỏ xuất phát từ khoản cược 500 franc mở màn.
Cuộc phân tích tỏ ra chính xác.
Le Chiffre cần thêm 8 triệu nữa.
Sau cùng gã gật đầu.
“Một ván 32 triệu”.
Tiếng gã hồ lì vang lên. Một bầu không khí im lặng tăng lên quanh bàn.
“Một ván 32 triệu”.
Bằng giọng nói to hơn, tự hào hơn, gã trọng tài chấp nhận tiếng rao; hy vọng sẽ bòn rút được khoản tiền to từ các bàn đánh chemin-de-fer chung quanh. Ngoài ra, sự kiện này còn là một quảng cáo tuyệt vời. Khoản tiền cược mới chỉ một lần đi vào lịch sử trò baccarat ở Deauville năm 1950. Sòng bạc de la Foret địch thủ ở Le Touquet chưa bao giờ mon men tiếp cận được.
Đúng lúc ấy Bond hơi ngả người ra phía trước.
“Theo”, anh lặng lẽ tuyên bố.
Có tiếng rì rầm đầy khích động quanh bàn. Tin đồn loan ra khắp sòng. Người ta chen chúc đổ đến xem. Ba mươi hai triệu! Đối với hầu hết trong số họ, khoản tiền cược đó nhiều hơn số tiền họ đã kiếm được cả đời. Nó là khoản tiết kiệm của họ và của gia đình. Quả là một gia tài nhỏ.
Một trong những giám đốc của Casino hội ý với trọng tài. Gã trọng tài quay lại Bond với vẻ biết lỗi.
“Xin lỗi, thưa ông. Ông đặt tiền chứ?”
Đấy là dấu hiệu đòi hỏi Bond phải thật sự chứng tỏ anh có đủ tiền để đánh. Họ biết, dĩ nhiên, rằng anh là một người rất giàu, nhưng dù gì đây cũng là 32 triệu! Và đôi khi đã xảy ra chuyện nhiều kẻ tuyệt vọng đánh cược mà không một xu dính túi và hoan hỉ vào tù nếu thua.
“Tôi xin lỗi, thưa ông Bond”, trọng tài khúm núm bổ sung.
Đấy là lúc Bond mới đẩy gói tiền vĩ đại ra bàn; và gã Hồ lì bận rộn đếm những xấp bạc giấy 10.000 franc, thứ tiền có mệnh giá cao nhất được phát hành tại Pháp. Đấy là lúc anh bắt gặp những cú liếc nhanh trao đổi giữa Le Chiffre và gã giết mướn đang đứng ngay sau lưng Bond.
Ngay tức thì, Bond cảm thấy một vật cứng thúc mạnh vào cuối cột sống, ngay vết lõm giữa hai mông trên ghế đệm.
Cùng lúc đó một giọng nói âm điệu miền Nam nước Pháp cất lên nhỏ nhẹ, khẩn cấp ngay sau tai phải của anh.
“Đây là một khẩu súng, thưa ông. Nó tuyệt đối im lặng. Nó có thể nổ tung đáy cột sống của ông mà không phát ra tiếng ồn. Nhìn ông như người đã bị ngất. Tôi sẽ biến mất. Hãy rút lại tiền cược trước khi tôi đếm đến 10. Nếu ông kêu cứu, tôi sẽ khai hỏa”.
Giọng nói đầy vẻ tự tin. Bond tin như thế. Loại người này đã từng chứng tỏ chúng không ngần ngại đi quá trớn. Ý nghĩa của cây can đã được giải thích. Bond biết rõ loại súng này. Nòng súng bọc một lớp màng cao su mềm hấp thu tiếng nổ nhưng cho phép đầu đạn xuyên qua. Chúng đã được sáng chế và sử dụng trong chiến tranh để ám sát. Bản thân Bond đã thử nghiệm.
“Một”, giọng nói cất lên.
Bond quay đầu lại. Tên giết mướn đang cúi ra phía trước, sát vào người anh. Gã toét nụ cười dưới bộ ria mép như thể đang chúc Bond gặp may, hoàn toàn an toàn trong tiếng ồn ào và đám đông.
Những cái răng đổi màu đồng loạt phô ra. “Hai”, cái miệng đay nghiến thốt ra.
Bond nhìn sang bên kia bàn. Le Chiffre đang theo dõi anh. Mắt gã lấp lánh nhìn trả Bond. Miệng gã há hốc và thở gấp. Gã đang chờ, chờ Bond vẫy tay ra hiệu cho hồ lì hoặc là đột nhiên Bond ngã sụm ra sau trên ghế, nét mặt nhăn nhó với một tiếng thét.
“Ba”.
Bond nhìn Vesper và Felix Leiter. Họ đang mỉm cười và trò chuyện. Lũ điên. Mathis đâu rồi? Những nhân viên lừng danh của hắn đâu rồi?
“Bốn”.
Và những khán giả khác nữa. Cái đám đông ngu ngốc lải nhải này. Chẳng lẽ không ai thấy điều gì đang xảy ra sao? Gã trọng tài, gã hồ lì, gã hầu bàn?
“Năm”.
Gã hồ lì đang buộc chặt chồng tiền giấy. Tên trọng tài vui tươi cúi đầu về phía Bond. Ngay khi tiền cược đâu vào đó, hắn sẽ tuyên bố “Đánh”, và khẩu súng sẽ khai hỏa dù gã giết mướn đã đếm đến 10 hay không.
“Sáu”.
Bond quyết định. Đây là một may rủi. Anh thận trọng rút tay về và nắm chặt mép bàn, nhích mông ra phía sau, cảm nhận đầu ruồi trên khẩu súng nghiến vào đốt xương cụt.
“Bảy”.
Gã trọng tài quay sang Le Chiffre, lông mày nhướng lên chờ nhà cái gật đầu ra hiệu sẵn sàng chơi.
Đột ngột Bond lùi ra sau bằng tất cả sức mạnh. Trọng lượng tạo ra đè thanh ngang trên lưng ghế xuống nhanh đến mức quất ngang cây gậy Malacca, giật nó tuột khỏi tay gã sát thủ trước khi gã kịp xiết cò.
Bond ngã lăn lông lốc trên mặt đất giữa rừng chân của đám khán giả, hai bàn chân anh quơ trên không. Mặt lưng ghế vỡ vụn với một tiếng rắc đanh gọn. Những tiếng thét mất hồn vía vang lên. Khán giả co rúm ra xa, rồi khi thấy an toàn lại xúm xít vào. Những bàn tay giúp anh đứng lên và phủi bụi. Gã hầu bàn lăng xăng với trọng tài. Bằng mọi giá phải tránh một vụ tai tiếng.
Bond bám vào thanh chắn đồng. Anh tỏ vẻ lúng túng và ngượng ngập. Anh quẹt tay ngang trán. “Một cơn ngất tạm thời thôi”, anh lên tiếng. “Không sao - sự khích động, sức nóng”.
Có những biểu hiện thông cảm. Chuyện tất nhiên trong cuộc chơi kinh thiên động địa này. Ông muốn rút bài, nằm nghỉ, hay về nhà? Có cần mời bác sĩ không?
Bond lắc đầu. Bây giờ anh đã hoàn toàn yên ổn ngỏ lời cáo lỗi với bàn. Cả nhà cái nữa.
Một cái ghế mới được đưa đến và Bond ngồi xuống. Anh nhìn sang Le Chiffre. Qua sự nhẹ nhõm được sống sót, Bond cảm nhận một thoáng đắc thắng trước điều anh thấy - nỗi sợ trên khuôn mặt béo, tái xanh kia.
Có tiếng xì xào bàn tán quanh bàn. Các láng giềng ngồi hai bên Bond cúi gập ra phía trước và quan tâm nói đến sức nóng, thời gian khuya khoắt, khói và tình trạng thiếu không khí.
Bond lịch sự đáp lời. Anh quay người quan sát đám đông. Không có dấu vết của gã giết mướn, nhưng hầu bàn đang tìm người để nhận cây can Malacca. Dường như nó không bị hỏng nhưng không còn đầu bịt cao su. Bond ngoắc gã lại.
“Nếu anh đưa nó cho quý ông đằng kia” - anh chỉ Felix Leiter - “ông ấy sẽ đem trả. Cây can thuộc về một người quen của ông ấy”.
Gã hầu bàn khom người.
Bond dứt khoát nghĩ rằng một cuộc khám xét ngắn sẽ làm cho Leiter hiểu tại sao anh gây ra trò huyên náo trước công chúng.
Anh quay lại bàn, vỗ lên tấm dạ xanh trước mặt để chứng tỏ đã sẵn sàng.