Điền Viên Cẩm Tú

Chương 341: Gài bẫy

Rừng mai trắng này ở xa hơn tưởng tượng của Tử La nhiều, trên đường một gã sai vặt không cẩn thận bị treo chân, Thân Trịnh thị liền bảo gã sai vặt còn lại đưa hắn về.


Vì vậy, trên đường cũng chỉ còn lại bốn người Tử La, Thân Trịnh thị, Hồng Lăng và Bạch Liên. Đi hơn hai khắc, cuối cùng các nàng cũng đến rừng mai trắng. “Oa, mai trắng đẹp quá!” Hồng Lăng là2người đầu tiên lên tiếng nói. Quả thật là mai trắng khắp núi cực đẹp. Tử La không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của nó, ngẩn người ra xem. Tiếp đó, các nàng bắt đầu thưởng thức dáng vẻ trắng tinh, xinh đẹp của hoa mai trắng, càng xem càng kinh diễm.


Đột nhiên, Thân Trịnh thị trước mặt Tử La đột nhiên ngất xỉu.


“Tam phu nhân!” Hồng Lăng ở bên cạnh Thần Trịnh thị kêu lên đầu8tiên. Tử La giật mình, may mà Hồng Lăng và Bạch Liên ở cạnh đỡ được Thân Trịnh thị, bà ấy mới không ngã xuống đất. “Thận bá mẫu sao vậy?” Tử La sốt ruột hỏi đám Hồng Lăng. “Tam phu nhân tái phát bệnh cũ!” Hồng Lăng ở cạnh Bạch Liên vừa đỡ Thân Trịnh thị, vừa trả lời. Tử La nghe nói là bệnh cũ, sự hoảng hốt trong lòng cũng giảm bớt, cũng bình tĩnh6hơn nhiều. Nàng có từng nghe nói sức khỏe Thân Trịnh thị không tốt, phải uống thuốc thường xuyên, nghĩ đám Hồng Lăng biết phải xử lý thế nào, liền hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?“. “Để nô tỳ cho Tam phu nhân uống thuốc xem sao.” Hồng Lăng nói xong liền lấy viên thuốc bình thường vẫn chuẩn bị sẵn cho Thân Trịnh thị ra, sau đó cầu xin Tử La: “Có điều, Tam3phu nhân thế này phải khám đại phu mới được. A La tiểu thư, người có thể đi gọi đại phu đến giúp chúng ta không? Đường này không dễ đi, chúng ta cũng không đỡ Tam phu nhân về được.”


“Vậy cũng được.” Thấy tình huống như vậy, Tử La không tiện hỏi nhiều, hơn nữa mọi chuyện cũng đang khẩn cấp nên không chút do dự đồng ý. Nói xong lại nghĩ đến bình nước mình mang5theo, nàng liền nói với Hồng Lăng: “Được rồi, đây là nước A La mang theo, mau cho Thân bá mẫu uống đi.”


Tử La nói xong liền lẩy bình nước mình mang theo ra, trong này nàng đã trộn lẫn chút nước linh tuyền, tuy đã bị pha loãng nhưng vẫn tốt hơn nước bình thường nhiều. Tuy không làm được gì lớn nhưng có còn hơn không, ít nhất là vẫn có chút tác dụng với Thân Trịnh thị.


“Cảm ơn A La tiểu thư, cảm ơn người!” Hồng Lăng nhận lấy bình nước Tử La đưa qua, liên tục cảm kích nàng, tiếp đó nói với Bạch Liên: “Bạch Liên, người đi cùng A La tiểu thư gọi người đến đây đi.” “Không cần đâu, A La tự đi là được rồi, hai người cứ ở đây chăm sóc Thân bá mẫu đi.” Tử La thấy đoạn đường vừa rồi không có gì nguy hiểm nên bảo Bạch Liên ở lại chăm sóc Thân Trịnh thị, dù sao thì bây giờ bà ấy cũng đang hôn


mê, có nhiều người để ý vẫn tốt hơn. “Vậy... vậy cũng được. Cảm ơn A La tiểu thư. Tiểu thư đi nhanh về nhanh nhé!” Hồng Lăng nghe vậy nói.
“Um.”


Tử La nói xong liền xoay người chạy về phía Cổ Thủy tự, muốn nhanh chóng tìm được người và đại phu đến xem cho Thân Trịnh thị. Tuy nàng biết đây là bệnh cũ của bà ấy, nhưng cũng không thể xem nhẹ được, vẫn phải tìm người thật nhanh mới tốt.


Thấy Tử La đã đi xa, Thân Trịnh thị liền nói với Hồng Lăng, Bạch Liên: “Ta làm vậy là đúng hay sai? A La quan tâm ta như vậy, thế mà ta lại gài bẫy nó.”
Không sai, Thân Trịnh thị vốn đang ngất chờ đến lúc Tử La đi xa liền mở mắt, hơn nữa Hồng Lăng và Bạch Liên cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào.


“Tam phu nhân, người là vậy là muốn tác hợp cho thiếu gia và A La tiểu thư, cũng là vì họ thôi. Đến lúc A La tiểu thư gả tới, nàng ấy và thiếu gia nhất định sẽ hạnh phúc, cho nên Tam phu nhân đừng nghĩ nhiều.” Thất Thân Trịnh thị lộ ra ánh mắt hổ thẹn, Hồng Lăng liền mở miệng an ủi.
“Cũng mong là như vậy.”


Thân Trịnh thị nghe vậy, nhìn bóng lưng A La rời đi lẩm bẩm nói. Mà lúc này Tử La không hề biết Thân Trịnh thị không hề bất tỉnh, chỉ là giả bộ mà thôi. Nàng bị người ta gài bẫy, hiện đang nóng lòng chạy về Cổ Thủy tự. Đột nhiên, Tử La nghe trong bụi cỏ có mấy giọng nói khác thường, tim cũng đập nhanh hơn. Nàng còn chưa kịp phản ứng, một nhóm khoảng chừng sáu, bảy đại hán liền chui ra khỏi bụi cỏ. “Ha ha ha. Các huynh đệ, không ngờ ở đây lại có thể thấy được tiểu mỹ nhân thế này. Huynh đệ chúng ta đúng là may mắn quá nhỉ?” Một đại hán chừng ba mươi tuổi, gương mặt thô bỉ cười hì hì nói, nói xong liền đi về phía Tử La. “Các ngươi... Các ngươi là ai?” Tử La thấy vậy cũng kinh hoàng, không ngờ một nơi thể này lại có người chặn đường, mà những người này nhìn là biết không phải dạng gì tốt, phần lớn là sơn tặc. “Ha ha ha... Các huynh đệ, tiểu mỹ nhân này hỏi chúng ta là ai kìa.” Đại hán có gương mặt thô bỉ kia nghe vậy liền cười đùa cùng đám đồng bọn. “Đúng vậy, đúng vậy!” Mấy người khác thấy vậy cũng phá lên cười ha hả. Tử La thấy vậy đương nhiên biết mấy người này chẳng phải dạng gì tốt, trong lòng hoảng hốt, vội nghĩ cách ứng đối. Tử La còn chưa nghĩ ra cái gì thì phía trước đã truyền tới tiếng vó ngựa, tiếp đó Thận Diệc Phàm cưỡi ngựa xuất hiện. “Các ngươi làm gì đó?” Thân Diệc Phàm thấy cảnh này liền quát hỏi. Nghe được giọng của Thần Diệc Phàm, mấy đại hán đều khẩn trương quay đầu lại nhìn.


Nhưng thấy chỉ có một mình Thân Diệc Phàm, bọn họ lại tiếp tục cười, cực kỳ khoa trương. “Hừ! Lão tử còn tưởng thế nào, thì ả là một tên thư sinh thối trói gà không chặt.” Gã đại hán vẻ mặt thô bỉ cười mắng.


“Ranh con từ đâu tới, lại dám quấy rầy chuyện tốt của các ông đây? Thức thời thì mau biến đi, nếu không thì hừ hừ! Kết quả của người sẽ còn thảm hơn tiểu mỹ nhân nhiều.” Gã đại hán bên cạnh uy hϊế͙p͙, nói xong còn quơ quơ đại đạo của hắn.


“Các ngươi là ai, ban ngày ban mặt muốn ăn cướp đấy à? Muốn ta mặc kệ á, còn lâu!” Thân Diệc Phàm nghe vậy đương nhiên không hề lùi bước. “Hừ... Lão tử nói này, tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi phải không, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh không mới được. Hừ! Nếu ngươi không tránh ra thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Gã hán tử vẻ mặt dữ tợn nghe Thân Diệc Phàm nói vậy thì khinh thường nói.


“Nếu ta nhất định phải quản thì sao?” Thân Diệc Phàm nghe vậy không hề hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng kiên định. “Tiểu tử muốn chết? Vậy thì chúng ta thành toàn cho ngươi!” Một đại hán bị Thân Diệc Phàm chọc giận. “Nói nhiều với hắn như thể làm gì, các huynh đệ, lên cho lão tử.” Đại hán vẻ mặt thô bỉ lúc trước thấy những người khác nói chuyện với hắn thì phát động công kích thân Diệc Phàm. “Thân đại ca, cẩn thận!” Tử La thấy Thần Diệc Phàm mới nói chuyện với mấy người đó hai câu đã lao vào đánh nhau thì lòng cũng nhảy lên một cái. Chỉ thấy Thần Diệc Phàm ấy trường kiểm vẫn mang theo người ra đánh nhau với mấy tráng hán kia. Rõ ràng võ công của Thân Diệc Phàm cao hơn mấy người kia, chẳng mấy chốc đã khiến một người trong đó bị thương.


“Mẹ ơi, Lâm ca không sao chứ!” Đại hán thô bỉ thấy đại hán kia bị thương thì giận dữ nói với những người khác: “Các huynh đệ, tiểu tử này làm Lâm ca bị thương, chúng ta giết hắn.”


Vì vậy, những đại hán kia ra tay không hề lưu tình chút nào. Có điều, võ công của Thân Diệc Phàm vẫn tốt hơn đám người đó. Trong lúc cả đám kêu la, hắn đã khiến mấy người nữa bị thương rồi. “Các ngươi biết điều thì mau đầu hàng đi, nếu không thì đừng trách đao kiếm không có mắt.” Thân Diệc Phàm thấy mấy người kia không phải đối thủ của hắn liền nói. “Nghĩ hay lắm, đồ thư sinh thối nhà ngươi.” Đại hán vẻ mặt dữ tợn đã bị thương nghe vậy nổi giận, không để ý đến vết thương của mình mà tiếp tục tấn công Thân Diệc Phàm.


“Cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách. Được rồi, các huynh đệ, chúng ta giết con nhỏ kia trước.”


Đại hán về mặt thô bỉ cũng có đầu óc, thấy không đánh lại Thân Diệc Phàm liền muốn ra tay với Tử La, nghĩ rằng nếu Tử La gặp chuyện, Thân Diệc Phàm nhất định sẽ đến cứu, như vậy tình trạng nghiêng về một phía như vừa rồi có thể phá rồi.


Tử La nghe vậy liền hoảng hốt, sao lại không rõ những suy nghĩ của đại hán được, lập tức chạy đi, không muốn trở thành gánh nặng của Thần Diệc Phàm.


Nhưng Tử La đâu phải đối thủ của những đại hán này, mới chạy được một đoạn đã bị đuổi kịp, cũng may Thân Diệc Phàm cũng đuổi theo bảo vệ nàng. Quả nhiên, sau khi phải bận tâm che chở cho Tử La, Thân Diệc Phàm liền rơi vào thế yếu, trúng liên tiếp hai đao, đao cuối cùng còn khiến hắn bị thương nặng..


Thấy tình hình không ổn, nếu đánh tiếp thì có khi các nàng đều rơi vào tay mấy người này mất. Thân Diệc Phàm vừa giao thủ với đám người kia, vừa nói với Tử La: “A La lát nữa muội cưỡi ngựa đi trước đi.”
“Không được, muốn đi thì cùng đi.”


Tuy gặp phải chuyện như vậy, Tử La vô cùng sợ hãi, nhưng sao nàng có thể để Thân Diệc Phàm ở lại một mình được. Nàng nó được một đao xong liền từ chối. “Được, vậy thì cùng đi.” Thân Diệc Phàm thấy Tử La không chịu đi trước thì cực kỳ cảm động, tiếp đó ra một chiêu thật độc, bức lui mấy người đang đuổi theo, sau đó kéo Tử La đến chỗ ngựa.


“A La lên đi.” Thân Diệc Phàm ra lệnh.
Mấy năm nay Tử La đã học được việc cưỡi ngựa, tuy kỹ thuật không được tốt lắm nhưng lên ngựa vẫn khá dễ dàng, tiếp đó nàng đưa tay về phía Thân Diệc Phàm: “Thân đại ca.”


Thần Diệc Phàm thấy vậy cũng lên ngựa, động tác cực kỳ nhanh gọn. Cuối cùng trước khi mấy tráng hán kia đuổi tới, hai người cũng cưỡi ngựa đi.


“Đuổi theo, không được để chúng chạy mất.” Thấy đám người phía sau vẫn đuổi theo, Tử La không khỏi khẩn trương: “Thân đại ca, bọn họ vẫn chưa từ bỏ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“A La yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu.” Thận Diệc Phàm trần an.


Tử La nghe Thân Diệc Phàm nói vậy, tâm trạng hốt hoảng cũng bình tĩnh lại, thấy Thân Diệc Phàm bị thương nên nàng liền điều khiển ngựa.


Giống như Thân Diệc Phàm đã nói, sau nửa canh giờ, cuối cùng các nàng cũng cắt đuôi được đám người kia. “Thân đại ca, chúng ta không sao rồi.” Tử La có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.