Điền Viên Cẩm Tú

Chương 340: Thân trịnh thị hổ thẹn

Tử La hơi khó chịu với kiểu không bình thường này của Thần Uyển Nhi. Dù thỉnh thoảng vị cô nương này cũng có chút nhanh nhẹn, nhưng rất ít khi léo nhéo như bây giờ, chắc là tại nàng ta ít được đi ra ngoài, Tử La nghĩ.


Quả nhiên, Thân Uyển Nhi cảm thán: “Ai, ta nghe nói gả cho người ta rồi sẽ không có những thời gian tự do như các cô nương nữa. Không biết sau này ta2gả đi rồi có còn được ra ngoài du ngoạn vậy nữa không.” Hồn sự của Thần Uyển Nhi được định vào đầu xuân năm sau, cho nên bây giờ nàng có chút sầu lo về cuộc sống tương lai của mình ở nhà chồng.


Có điều, Thân Uyển Nhi thấy Tử La nghe mình nói xong hình như đang suy nghĩ gì đó, lại còn nhíu mày thì không khỏi giật mình, không phải nàng làm hỏng chuyện của Đại ca rồi8chứ.


Nếu Tử La nghe nàng nói xong lại sinh ra cảm giác sợ hãi với việc lập gia đình, chẳng phải Đại ca sẽ chém chết nàng sao. Thân Uyển Nhi nghĩ tới đây thì bất chợt hoảng hốt, vội bổ sung: “Có điều, nếu gả cho thanh mai trúc mã, hiểu rõ gốc tích thì chẳng lo, chỉ tiếc là ta không có người nào là thanh mai trúc mã như vậy thôi.”


Thấy Tử La vẫn không nói gì, nàng ta6lại tiếp lời: “Vậy nên A La này, sau này muội lập gia đình nhất định phải chọn một người mình hiểu thật rõ, tốt nhất là thanh mai trúc mã, đừng giống ta, sắp gả đi rồi còn sợ không biết sau này sẽ ở nhà chồng thế nào, phu quân có đối xử tốt với mình không.”


Thân Uyển Nhi cảm thấy ý tứ của mình đã rõ lắm rồi, chắc Tử La sẽ nghĩ đến Đại ca thổi, Thân Uyển3Nhi nghĩ thầm, nhưng nghe lời tiếp theo của Tử La thì nàng ta suýt nghẹn họng.


“Uyển Nhi tỷ tỷ, có phải tỷ đang lo chuyện sắp xuất giá không? Tỷ không biết gì về Trương gia hay phu quân mình sắp gả cho sao? Nếu không biết thì tỷ nên hỏi Thân đại ca về một số chuyện của Trương gia và phu quân của tỷ đi, xem hôn sự này có hợp với tỷ không.” Tử La nói đến đây5lại sợ Thân Uyển Nhi nghe xong sẽ càng sợ xuất giá, liền bổ sung: “Nhưng tỷ cũng không cần lo lắng quá. Thân đại ca và Thân bá mẫu đều rất có mắt nhìn người, chắc nhà chồng tương lai của tỷ cũng không tệ đâu. Chỉ là bây giờ tự tìm hiểu thêm về đối phương một chút cũng tốt.” Thân Uyển Nhi nghe vậy cũng biết Tử La vì muốn tốt cho nàng nên mới nói vậy, nếu là lúc khác thì nàng nhất định sẽ rất cảm động, nhưng bây giờ ý của nàng đâu phải vậy? Nàng chỉ muốn Tử La suy xét đến Đại ca mình thôi, vậy mà giờ Tử La lại lo lắng ngược lại cho nàng nữa.


“Hồn sự trước giờ đều là lệnh của cha mẹ, bà mai cũng nói như vậy. Uyển Nhi tin mẹ và đại ca, hơn nữa ta cũng nghe ngóng được một số chuyện của Trương gia rồi, nói tóm lại, ta vẫn rất hài lòng với hồn sự lần này.” Nói đến nhà chồng tương lai, Thân Uyển Nhi vẫn không nhịn được đỏ mặt, tiếp tục đổi chủ đề: “Mà A La cũng sắp cập kê rồi đúng không? Muội đã có người trong lòng hay muốn chọn phu quân như thế nào chưa? Muội cứ yên tâm nói với ta, ta nhất định sẽ không nói với ai đâu.” Nói xong còn bày ra vẻ mặt hóng hớt dịch mông lại gần Tử La.


“Không có.” Tử La đáp không chút do dự.
“Không có thật sao?” Thân Uyển Nhi không tin, cũng không cam lòng.
“Không có thật mà.” Tử La xác nhận lại.


“Được rồi! Nếu A La thích ai thì nhớ nói cho ta biết nhé!” Thật ra lúc này Thân Uyển Nhi rất muốn nói, muội mau suy xét đến Đại ca của ta xem, huynh ấy thích muội lắm rồi đấy!


Nhưng nghĩ tới việc Thân Diệc Phàm nói hắn vẫn chưa bồi dưỡng tình cảm với Tử La nên lời này vẫn chưa thể nói ra, vậy nên Than Uyển Nhi chỉ có thể nuốt nó lại.
Đương nhiên, Thân Uyển Nhi không hề biết dự định tiếp theo của Thân Diệc Phàm.


“Đương nhiên rồi! Nhưng đến lúc đó chắc Uyển Nhi tỷ cũng xuất giá rồi, tỷ còn phải lo cho cuộc sống hạnh phúc của mình, sao còn thời gian nói mấy chuyện này với A La được.” Tử La không biết suy nghĩ của Thần Uyển Nhi, nghe vậy liền trêu nàng, đẩy chủ đề này sang một bên. Dọc đường đi, Tử La và Thân Uyển Nhi nói nói cười cười, nói chính xác hơn là Thần Uyển Nhi nói, Tử La chỉ thêm mấy câu thôi.


Có điều, đoạn đường này, cuối cùng Thân Uyển Nhi cũng cảm nhận được chỉ số tình cảm của Tử La không phải thấp bình thường.


Nói đúng ra là bây giờ Tử La vẫn chưa chú ý đến chuyện tình cảm, dù sao thì tuổi của nàng cũng chưa đến lúc cưới gả, vậy nên có nói bóng nói gió thế nào nàng cũng chẳng nghĩ đến mặt đó được. Bây giờ Thân Uyển Nhi mới hiểu tại sao đại ca nàng lại hết cách với Tử La, sau đó thì bắt đầu đồng cảm với con đường theo đuổi vợ gian truân của huynh ấy. Cuối cùng trước giờ cơm trưa, đoàn người của các nàng mới đến được Cổ Thủy tự. Tất cả mọi người góp tiền nhang đèn, dâng hương, sau đó mấy người Thân Trịnh thị, Thân Uyển Nhi lại xin quẻ, giải quẻ xong, mọi người mới bắt đầu ăn cơm chay ở Cổ Thủy tự. Sau khi ăn trưa, vì buổi chiều các nàng còn muốn đi xung quanh ngắm cảnh nên cả đám lại nghỉ trưa trong chùa miếu. Thân Diệc Phàm đã đặt phòng cho tất cả mọi người. Bởi vì có nhiều phòng nên gần như là mỗi người có một gian riêng.


Có điều, Thân Diệc Phàm lại sắp xếp cho tất cả đám nha hoàn, bà tử ở chung với nhau trong mấy gian. Lúc đầu Xuân Hoa, Hạ Hà còn định ở cùng với Tử La, nhưng thấy Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi đều ở một mình một gian nên cũng đành đi theo đại nha hoàn Hồng Lăng.


Lúc nghỉ trưa, Tử La đang nghỉ ngơi trong phòng mình thì đột nhiên nghe tiếng nói chuyện và tiếng bước chân. âm thanhh khá lớn, có vẻ là mấy người Thân Trịnh thị và Hồng Lăng. Tử La cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết tại sao mấy người Thân Trịnh thị lại không ngủ trưa nên ra ngoài xem. “A La, cháu dậy rồi gả, có phải Thân bá mẫu làm ồn đến cháu không?” Thân Trịnh thị đang ở trong sân nói gì đó với hai nha hoàn Hồng Lăng, Bạch Liên, thầy Tử La đi ra thì ngượng ngùng nói.


“Dạ không! A La cũng định dậy rồi ạ!” Tử La ngại nói là mình bị đánh thức. “Vậy là tốt rồi! Thân bá mẫu nhất định sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.” Nói đến đây, không biết Thân Trịnh thị nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt thực sự hiện lên chút tự trách.


“Thân bá mẫu quá lời. Chỉ là ngủ trưa thôi mà, cho dù bá mẫu có ầm ĩ, A La cũng chẳng đến mức mong manh như thế. Hôm nay đi đường mệt mỏi, Thân bá mẫu phải nghỉ ngơi thật tốt đấy, dù gì buổi chiều chúng ta cũng phải ngồi xe về nữa mà.” Tử La thấy Thân Trịnh thị như vậy thì giải thích.


“Ngoan, ngoan, A La đúng là một đứa trẻ ngoan!” Thân Trịnh thị tỏ vẻ vui mừng. Thật ra vẻ hổ thẹn và tự trách trên mặt bà lúc này không phải là vì ầm ĩ đến Tử La, mà là vì việc bà sắp làm với nàng. Bây giờ thấy Tử La xem bà là người một nhà, lại còn nghĩ cho bà như vậy, Thân Trịnh thị không khỏi có chút do dự về những chuyện bà chuẩn bị làm với con bé.


Có điều, nghĩ đến giọng nói kiên định và ánh mắt khẩn cầu của Thân Diệc Phàm, Thân Trịnh thị vẫn hạ quyết tâm, nghĩ rằng nếu tác thành được cho Tử La và Thân Diệc Phàm cũng là một chuyện tốt. Nghĩ tới đây, bà cũng buông vẻ hổ thẹn và tự trách xuống, quyết định chuyện tiếp theo mình cần làm.


“Hôm nay Thân bá mẫu có nghe một tiểu hòa thượng về rừng mai trắng ở cạnh Cổ Thủy tự thì rất tò mò, rất muốn đi xem. Ta cẩn thận kêu đám Hồng Lăng qua, nhưng chúng nó lóng ngóng quá, nghe rồi mà không biết đường đi thể nào. Không biết A La nghe có hiểu đường đi đến rừng mai trắng thể nào không?”


Đương nhiên Thần Trịnh thị biết hôm nay Tử La nghe hiểu tiểu hòa thượng chỉ đường, bởi vì hôm nay Tử La hỏi đường tiểu hòa thượng cực kỳ tỉ mỉ, người bình thường đương nhiên là biết đi thế nào rồi.


Cho dù Tử La nói không biết cũng không sao, bà chỉ cần bảo Tử La dẫn bà đi tìm, chi dù không tìm được cũng chẳng sao. Huống hồ Thân Trịnh thị khẳng định là Tử La biết đường đến rừng mai trắng đó.


Tử La nghe xong thì hơi kinh ngạc vì Thân Trịnh thị và hai nha hoàn thân cận lại không biết đường đi thế nào. Rõ ràng đường đến đó rất đơn giản dễ nhớ, hơn nữa tiểu hòa thượng đó cũng nói rất rõ ràng, chỉ là đường hơi xa một chút thôi. Chẳng lẽ đây là dân mù đường trong truyền thuyết?


Có điều, Tử La cũng xấu hổ không dám nói nghi vấn của mình ra, thấy Thân Trịnh thị nói vậy liền hỏi: “Thân bá mẫu muốn đi ngay bây giờ sao?” “Đúng vậy! A La biết đi thể nào không?”
“Dạ, A La có biết, nhưng mà...”


Tử La đang định nói đường hơi xa thì thấy Thân Trịnh thị hưng phấn nói: “Vậy A La đưa ba mẫu đi được không? Thân bá mẫu thích mai trắng lắm. Nhân lúc mọi người đang nghỉ trưa, A La đi cùng Thân bá mẫu đi, nếu không đến lúc rừng mai nhiều người rồi sẽ không còn không khí thương mại nữa.”


“Vậy... vậy cũng được ạ.” Thấy vậy, Tử La ngại từ chối, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. “Có điều, Đại ca và mấy người Xuân Hoa không biết A La muốn ra ngoài, Thân bá mẫu chờ A La đi nói với họ một tiếng đã nhé?” Nghĩ đến chuyện đám Tử Thụ không biết chuyện nàng sẽ ra ngoài, Tử La liền nói. “Có gì đâu, bây giờ mà đi nói sẽ đánh thức bọn họ mất. A La yên tâm, lát nữa Thân bá mẫu cho mấy đứa nha hoàn ở lại, chờ mấy đứa Tử Thụ tỉnh lại rồi nói cho họ biết là được. Cho nên bây giờ chúng ta cứ đi thôi.” “Dạ được.” Nói đến đây, Tử La cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể cùng Thân Trịnh thị đi đến rừng mai trắng. Lần này Thân Trịnh thị chỉ đưa theo hai đại nha hoàn Hồng Lăng, Bạch Liên và hai gã sai vặt, nói rằng ít người thì mới có không khí thưởng mai. Tử La nghĩ núi kia cũng không quá xa, chắc không có nguy hiểm gì, chỉ vài người như vậy là được nên cũng không nói gì thêm. Thật ra, Tử La nghĩ mấy người Thân Trịnh thị không biết đường thì mấy gã sai vặt phải biết mới đúng. Có điều, nàng lại xấu hổ không dám nói ra, nếu không thì có vẻ không muốn đưa Thân Trịnh thị đi quá, hơn nữa nàng cũng không chắc mấy gã sai vặt này sẽ biết đường.