Điền Viên Cẩm Tú

Chương 294: Thân diệc phàm hiểu lầm

Hoá ra ngày mai ba mẹ con Thân Diệc Phàm, Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi sẽ tới huyện thành xem hội đèn lồng, nên hôm nay Thân Diệc Phàm tới mời huynh muội Tử La cùng đi.


“Hội đèn2lồng trên huyện thành đương nhiên là náo nhiệt hơn hội đèn lồng ở trấn Cổ Thuỷ nhà Tử La rồi. Ba mẹ con Thân Diệc Phàm đến từ phủ thành, từng trải qua những lễ Nguyên Tiêu náo nhiệt8hơn thế này nhiều, hội đèn lồng ở trên trần đối với bọn họ tất nhiên là hơi đơn điệu. Vì thế bọn họ muốn lên huyện thành chơi hội đèn lồng cũng không có gì lạ.


Bản thân Thận Diệc6Phàm là một đại lão gia tất nhiên không đi hội đèn lồng gì gì rồi, nhưng mẹ con Thân Trịnh thị, đặc biệt là cô gái trẻ như Than Uyển Nhi chắc chắn phải thích nơi náo nhiệt. Đến3huynh muội Tử La từ hồi đi chơi hội đèn huyện thành, cảm thụ không khí náo nhiệt kia, tết Nguyên Tiêu năm nào cả nhà nàng cũng phải lên huyện thành một chuyến xem hội đèn lồng. Tốt nhất5ai chả muốn cùng người thân tìm một nơi nhộn nhịp.


“Thân đại ca, ngày mai có lẽ bọn muội không đi cùng nhà huynh được rồi.” Tử Thụ nghe vậy nói. “Ổ? Sao thế?” Thận Diệc Phàm hỏi.
“Là thế này, ngày mai À La muốn ở nhà chờ một người bạn, có lẽ ngày mai hắn tới.” Tử La giải thích.


Nghe Tử La nói vậy, Thân Diệc Phàm cảm thấy hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn muốn đấu tranh thêm một lần, hỏi tiếp: “Ồ, không biết A La đợi ai thế? Nếu được thì mời họ đi cùng chúng ta lên huyện thành chơi đi.”


“Chờ bọn Dung đại ca đó. Nhưng A La không biết bao giờ bọn họ mới tới nữa, cũng không biết họ có tới hay không, nên không thể đồng ý với Thân đại ca rồi.” Không biết vì sao Tử La không muốn để người khác biết người nàng đợi là Mạc Vân Thiên, nàng thấy ngượng lắm. Vì thế, Tử La sửa thành nàng đang đợi Dung Phong, nếu là Dung Phong quen thân lâu rồi, Tử La thấy nói đợi hẳn sẽ thoải mái hơn. Thật ra, vậy cũng đâu có sai, không phải Dung Phong toàn đi cùng Mạc Vân Thiên tới à.


“Hoá ra là thế, nếu đến trưa mà các muội đến trần trên kịp thì chúng ta cùng đi. Nếu không kịp thì nhà muội hôm nào đi huyện thành sau cũng được, dù sao chúng ta ở huyện thành chơi mấy ngày mà. Không biết A La muốn lên huyện thành không nữa.” Thận Diệc Phàm nói.


Nghe Tử La nói đợi Dung Phong, Thân Diệc Phàm không khỏi nhớ tới lần trước lúc sinh nhật Tử La, Dung Phong có địch ý với hắn. Trong lòng hắn chợt nảy lên suy nghĩ chẳng lẽ Dung Phong cũng thích A La?
Nghĩ đến đây, Thân Diệc Phàm mất bình tĩnh.


Đặc biệt là lúc thấy huynh muội Tử La vì Dung Phong mà từ chối lời mời của hắn, ở lại chờ một người không biết có tới hay không. Thân Diệc Phàm bày tỏ trong lòng hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Nhưng mà lúc này Thân Diệc Phàm cũng không để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.


Không thể không nói, lần này Dung Phong đang nằm cũng trúng đạn.


“Ừ, thật ra bọn muội cũng chuẩn bị lên huyện thành xem hội đèn lồng rồi. Vậy cũng tốt, nếu ngày mai bọn muội không xuất phát kịp cùng nhà Thân đại ca thì hôm khác đi sau vậy. Khi nào tới huyện thành lại tới thăm hỏi Thân đại ca sau.” Thấy Thân Diệc Phàm nói như vậy, Tử La sao lại không biết xấu hổ mà từ chối chứ, huống chi nhà nàng cũng chuẩn bị mười sáu tháng giêng lên huyện thành nên cũng đồng ý luôn.


“Đến thăm hỏi thì không cần, bao giờ các muội đến nhớ cho người tới báo tin cho ta là được. Đến lúc ấy nếu chúng ta muốn đi chơi sẽ cho người sang bảo muội rồi gặp nhau.” Thân Diệc Phàm nghe thế, biết huynh muội Tử La sẽ đến huyện thành, chút bực tức trong lòng cũng bay hơn phân nửa. Hắn dặn huynh muội Tử La không cần phải chạy sang biệt viện trên huyện thành của hắn cho phiền hà.


Tuy huynh muội Tử La không đồng ý ngày mai đi cùng bọn họ tới huyện thành, nhưng cũng may ngày kia bọn họ đi. Khi đó sẽ lại chạm mặt nhau nên Thân Diệc Phàm khá hài lòng với kết quả này. Nếu ngày mai Dung Phong không tới thì thế giới càng hoàn mỹ hơn, Thân Diệc Phàm nghĩ. Nhưng nghĩ như vậy, Thân Diệc Phàm lại thấy mình rất nhỏ nhen. Chuyện lặt vặt như vậy mà hắn cũng ghen tị với người ta, quá là không nên. Vì vậy, Thận Diệc Phàm mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đè nén những cảm xúc không tốt xuống. Sau đó hắn chào tạm biệt huynh muội Tử La rồi quay về trấn trên.


Ngày hôm sau, huynh muội Tử La ở nhà đợi Mạc Vân Thiên cả ngày.
Thấy sắp tới giờ cơm chiều, Mạc Vân Thiên vẫn không xuất hiện, Tử La thấy rất nhụt chí.


Tử Hiên ra gọi Tử La vào ăn cơm thấy tiểu muội nhà mình nhìn cửa lớn cả ngày, biết Tử La rất mong được nhìn thấy Mạc Vân Thiên, cậu không đành lòng nhìn tiểu muội nhà mình hụt hẫng. Tử Hiên bước tới cười nói với Tử La: “A La, vào ăn Cơm đi. Cơm nước xong chúng ta lên trấn trên xem hoa đăng. Tiểu tử Chu Viễn kia nói rồi, đêm nay tất cả chi phí của chúng ta do hắn bao. Lát nữa chúng ta phải chặt chém hẳn một trận mới được.”


Tử La nghe thế, biết Tử Hiên thấy mình không vui nên tìm cách dời lực chú ý. Nghĩ đến đây, Tử La cảm thấy vô cùng cảm động vì tình thương Tử Hiên dành cho mình. Nàng quay ra cười một cái thật tươi với Tử Hiên: “Dạ! Đêm nay chúng ta phải chơi thật vui, mua thật nhiều đồ, chặt chém nhị tỷ phu tương lại một trận ra trò.”


“Ừ, được rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm đi. Để lát nữa lại nguội.” Thấy Tử La vui vẻ trở lại, Tử Hiên tạm yên tâm.


Tử La và Tử Hiên cùng nhau quay lại đại sảnh, thấy Tử Thụ, Tử Đào và Tiểu Lục đều đang ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt ai cũng mang ý quan tâm lo lắng. Tử La thầm mắng bản thân hôm nay thật ngốc, năm nay Mạc Vân Thiên không tới thì năm sau tới, sao nàng lại rầu rĩ không vui để cả nhà phải lo chứ. Vì thế Tử La cười thật tươi: “Oh, đêm nay nhiều đồ ăn quá đi. Nhưng lát nữa lên trấn trên cũng nhiều đồ ăn lắm đó. Chúng ta đừng ăn no quá, không thì đêm nay nhị tỷ phu không có cơ hội thể hiện trước mặt nhị tỷ đâu.” “Muội lượn đi A La! Một ngày không trêu tỷ thì muội thấy ngứa người à. Mau qua đây ăn cơm.” Tử Đào thấy Tử La như vậy, biết nàng đã qua được nỗi mất mát khi Mạc Vân Thiên không tới. Thẩm thở dài một hơi, nhưng cũng không nhịn được quay sang nói Tử La. “Dạ, A La không dám nữa.” Tử La lè lưỡi, cố ý làm ra vẻ. Bữa cơm chiều vi Tử La đã tỉnh táo lại, mọi người ăn rất vui.


“Tam tỷ tỷ, đệ ăn no rồi, lát nữa lên trấn trên không còn bụng để ăn đồ ngon thì phải làm sao?” Sau khi ăn xong, Tiểu Lục thấy bụng mình rất no, cậu lo rằng có lẽ đêm nay cậu không thể ăn hết quà vặt trên đường rồi. “Đáng đời! Đã bảo đừng ăn nhiều rồi mà đệ còn ăn, trách ai bây giờ!” Tử Đào tức giận mắng. “Không sao đâu. Đến lúc ăn bữa khuya chắc bụng Tiểu Lục cũng tiêu bớt rồi, khi ấy ăn nhiều một chút bù lại là được.” Tử La ngồi cạnh nêu ý kiến. Tử Đào thấy Tử La nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn cho Tiểu Lục, tức đến bật cười: “A La muội giỏi lắm, nghĩ gì hay thể. Cẩn thận không Tiểu Lục biến thành nhóc mập bây giờ, đến lúc đó không cưới được vợ thì A La nuôi nó cả đời nhé?”


Tử La: “...”
Tiểu Lục: “...” Trời dần tối, hội đèn lồng trên trần chắc cũng sắp bắt đầu. Vì thế, huynh muội Tử La dọn đồ chuẩn bị lên trấn.
Lúc huynh muội bọn họ đến nơi đã chạm mặt với Chu Viễn, Lưu Hoành ở nơi hẹn Lưu Hương Lâu, Chu Viễn đã đứng chờ ngoài cửa Lưu Hương Lâu.


Thấy tỷ muội Tử La xuống xe ngựa, ánh mắt Chu Viễn sáng lên, sau đó vội bước tới đón: “Thụ đại ca, cuối cùng nhà huynh cũng tới.” “Nhị tỷ phu chờ lâu chưa? Ở, bọn muội đâu có tới muộn đâu nhỉ. Hì hì, nói đi, có phải nhị tỷ phu nhớ nhị tỷ nhà muội quá nên mới ra đây đợi từ sớm không?”


Tử La thầy Chu Viễn vừa vui sướng vừa vội vàng, lập tức mở miệng trêu.
“Nhóc A La hư.”
Tử Đào và Chu Viễn nghe vậy không ngờ lại đồng thanh mắng Tử La cùng một câu.
“Ha ha ha...”


Lúc này không chỉ mỗi Tử La, ngay cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, còn cả đám Xuân Hoa đều bật cười. Ngay cả người hầu của Chu Viễn là Thạch Đầu cũng vất vả nín cười.


Nháy mắt, mặt Tử Đào và Chu Viễn đều đỏ bừng. Hai người nhìn sang đối phương cũng thấy giống mình, chợt cảm thấy con tim đập mạnh. Cuối cùng thì Chu Viễn mặt dày hơn, nhanh chóng phản ứng lại, hùa theo Tử La cợt nhả: “A La đúng là hiểu nhị tỷ phu quá. Nói ra thì đúng là nhị tỷ phu nhớ các muội.” Lúc nói những lời này lại quay ra nhìn Tử Đào. Tử Đào thấy hai mắt Chu Viễn sáng quắc quay ra nhìn mình, mặt càng đỏ hơn. Thấy mấy người Tử La cũng bắt đầu chú ý tới ánh mắt Chu Viễn nhìn mình, còn cười một cách không tốt lành gì, Tử Đào thầm mắng Chu Viễn không biết xấu hổ trong lòng, nhưng nàng cũng thấy lòng mình ngọt lịm.


“Đồ ngốc, huynh nhìn cái gì.” Rốt cuộc thi Tử Đào cũng không chịu nổi ánh mắt của Chu Viễn, quát hắn một câu. Nhưng tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy giống chưa đánh đã khai, vì thế ánh mắt mọi người nhìn hai người Tử Đào và Chu Viễn càng không có ý tốt.


“Tử Thụ tới rồi đó à, mọi người mau vào đi. Vi nhi và Lưu bá bá của các đệ đợi mọi người tới từ lâu lắm rồi.” Lúc này, thấy cũng tới lúc huynh muội Tử La tới nên Lưu Hoành bước ra khỏi Lưu Hương Lâu. Thấy một màn như vậy liền lên tiếng, giải cứu Tử Đào và Chu Viễn khỏi hoàn cảnh này.


Mấy huynh muội Tử La cũng biết đạo lý trêu có chừng mực, cũng thôi không trên Tử Đào và Chu Viễn nữa.


Huynh muội Tử La bước vào Lưu Hương Lâu, Lưu chưởng quỹ đang đứng trước quầy tính toán sổ sách. Thấy huynh muội họ đến cũng nhiệt tình tiếp đón, sau đó giao sổ sách cho phòng thu chi tính tiếp. Bản thân ông thì đi theo Lưu Hoành ra nhà sau tiếp đón huynh muội Tử La.


“Không biết mọi người đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì để ta kêu người làm một bàn.” Đi được nửa đường, đột nhiên Lưu Hoành nhớ ra có khi mấy huynh muội Tử La chưa dùng cơm bèn hỏi. “Không cần đâu đại tỷ phu, bọn đệ ăn rồi. À đúng rồi Lưu bá bá và đại tỷ phu thì sao, mọi người đã ăn chưa?” Tử Thụ nói.


“Chúng ta cũng ăn rồi, nếu vậy thì chờ khi nào chơi hội đèn về xong lại ăn bữa khuya cũng được.” Lưu Hoành thấy huynh muội Tử La ăn cơm rồi thì không cưỡng ép họ ăn thêm bữa nữa, đề nghị lát đi chơi hội đèn về thì ăn khuya.


Đoàn người nhà huynh muội Tử La cười cười nói nói một lúc đã tới nhà sau. Lúc này huynh muội Tử La nhìn thấy con trưởng của Lưu Hoành và Tử Vilà Tiểu Đoàn Đoàn đang đứng ở đại sảnh, ánh mắt ngóng trông nhìn về phía họ.
Thấy huynh muội Tử La tới, Tiểu Đoàn Đoàn cũng chạy ra.