Trong cuộc đua quyền lực này, dù là thế lực nào cũng không thể chịu nổi cái giá khi thua. Không chỉ có mình Trịnh Thể Nghiêm cũng chịu được cái giá ấy, bản thân hắn cũng vậy. Vì hắn phải thắng, mới bảo vệ được những thứ hắn muốn che chở. Nhưng xưa giờ đấu tranh quyền lợi không có bên nào là thắng hoàn2toàn.
Tuy hiện giờ Trịnh Thế Nghiêm đã là người thừa kế ngôi vị do đương kim Vinh Thịnh Đế lén đặt mưu bày kế đưa lên, nhưng tình thế kinh thành lúc này vô cùng căng thẳng. Tam đại hoàng tử đều có thể lực riêng của mình, thậm chí bản thân Vinh Thịnh Đế hiện tại cũng không có lực khống chế tuyệt đối đối8với triều đình. Cho nên, dù bọn họ được Vinh Thịnh Để ủng hộ cũng không chắc chắn sẽ thành công.
Những cái khác không nói, chỉ riêng thể lực của Nhị hoàng tử thổi, Trấn Bắc hầu phủ bọn họ muốn đối phó cũng đã cố hết sức. Huống chi trong vụ này còn có cả thể lực của Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử6trộn lẫn ở bên trong. Vì thế, trong cuộc đua quyền lực này, tạm thời vẫn còn rất mơ hồ, hươu chết sẽ về tay ai còn chưa biết được. Mạc Vân Thiên không có dã tâm với quyền lực, trong mắt hắn, quyền cao chức trọng còn chẳng bằng được tự do tự tại, được ở bên người thương sớm chiều. Nhưng bây giờ hắn3vội vàng muốn thắng, bởi chí có thắng, hắn mới dứt ra khỏi triều đình được. Lúc này, Mạc Vân Thiên quay ra nhìn bộ quần áo trong* màu hồng đào đang để trong lều, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định. *Lý y: là bộ quần áo hay mặc trong ngày xưa.
Hắn nhất định phải chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn, dù hắn không5thể thắng trong ván cờ này cũng phải đảm bảo người hắn để ý không bị cuộc tranh đấu này ảnh hưởng tới.
Mạc Vân Thiên bước qua cầm bộ quần áo kia lên vuốt ve cẩn thận, lòng hắn có cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng có. Phảng phất hắn thấy được tinh linh đáng yêu kia, tiểu nha đầu thích nói thích cười, thích tìm chuyện vu vơ bắt chuyện với hắn, hết lòng chọc cho hắn vui nhưng lại hơi sợ hắn.
Từ ánh mắt của nàng, hắn thấy được sự quan tâm nhiều lúc vô ý biểu hiện ra. Tuy rằng hắn làm bộ như không biết, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn lại thấy lòng mình ấm áp.
Hiện tại, trong cõi đời này, tuy bên cạnh hắn vẫn có nhị thúc, tam thúc, đám Mạc Nhất. Tất cả bọn họ đều trung thành với hắn, thậm chí hai người nhị thúc còn có một loại tình cảm tựa như yêu thương con cháu trong nhà đối với hắn, nhưng đa phần tình cảm của bọn họ đối với hắn là một loại trung thành với chủ nhân. Loại tình cảm này tuy rằng cũng chân thành tha thiết, nhưng quan hệ giữa bọn họ là chủ tớ, thứ tình cảm ấy tràn ngập cảm giác xa cách.
Còn tình cảm giữa hắn và Trịnh Thể Nghiêm và Dung Phong thuộc loại tình nghĩa bạn thân thưởng thức lẫn nhau. Có thể nói, trong thế giới của hắn, chỉ có tình cảm chân thành, xuất phát từ nội tâm, luôn gần gũi thân thiết của Tử La mới thứ tình cảm khiến hắn cảm thấy ấm áp và trân trọng nhất.
Mạc Vân Thiên thừa nhận, từ cái ngày hắn chìm trong cô độc và tuyệt vọng mà gặp được Tử La ấy, hắn như cá mắc cạn gặp nguồn suối mát, lòng hắn nảy lên một suy nghĩ nhất định hắn phải có được trái tim của bé con. Nghĩ tới đây, nỗi nhớ về Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên lại phá đất vươn lên. Nhưng hắn biết, trước mắt, bản thân hắn đã lún sâu vào phân tranh triều đình, vô cùng nguy hiểm. Phú quý hay sống chết chỉ là chuyện sớm chiều nên lúc này hắn muốn giữ khoảng cách với Tử La.
Mạc Vân Thiên nghĩ, nếu hắn thua trong cuộc đấu này, hắn không thể để Tử La vì hắn mà bị dính dáng chút nào.
Những ngày ăn tết sung sướng trong mắt Tử La trôi nhanh vèo vèo. Tuy có chút tiếc nuối vì năm mới qua nhanh quá, huynh muội bọn họ lại phải về guồng quay công việc, không thể trải qua những ngày bình thản nhẹ nhàng bên nhau. Nhưng thấy từng ngày từng ngày lại sắp tới Tết Nguyên Tiểu, Tử La ngẫm thấy mình lại sắp có cơ hội gặp Mạc Vân Thiên, tâm tình nàng lại phơi phới.
Nhưng mãi tới mười ba tháng giêng, Tử La vẫn không nhận được chút tin nhắn nào từ Mạc Vân Thiên cả. Thậm chí ngay cả Dung Phong cũng không thấy xuất hiện.
Vì thế Tử La lại rầu rĩ không vui lòng bắt đầu nhớ về Mạc Vân Thiên.
Đương nhiên đám Tử Thụ cũng nhận thấy Tử La là lạ. Hỏi nàng thì Tử La chẳng dấu, nói hết chuyện nàng nhớ Mạc Vân Thiên ra.
Đám Tử Thụ nghe vậy lập tức câm nín, hoá ra tiểu muội nhà bọn họ đang nhớ một người con trai. Cả đám tưởng tượng, đột nhiên tất cả đều thấy nổi hết cả da gà.
Dừng dừng dừng! Cả đám vội dìm cái suy nghĩ này xuống.
Tiếp đó huynh muội Tử Thụ nghĩ tới tình hữu nghị không bình thường giữa Tử La và Mạc Vân Thiên. Mỗi năm, tới Tết Nguyên Tiêu, Mạc Vân Thiên sẽ tới nhà bọn họ đưa Tử La đi ngắm đèn, năm nay đột nhiên không tới, Tử La có nhớ cũng | bình thường. Vì vậy, Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào ồn ào khuyên Tử La, còn hứa đến Tết Nguyên Tiểu sẽ đưa Tử La đi huyện thành chơi.
“A La muốn ở nhà chờ Tần đại ca cơ, có lẽ Tần đại ca lại giống như lần trước ấy, đến sát ngày mới tới.” Tử La các ca ca tỷ tỷ đề nghị, tuy nàng cũng muốn đến huyện thành xem náo nhiệt, đoán đổ đèn, thắng được tiền. Nhưng so sánh với những thứ đó, nàng muốn nhìn thấy Mạc Vân Thiên hơn. Vì thế, Tử La từ chối lời đề nghị của huynh muội Tử Thụ, quyết ý ở nhà chờ Mạc Vân Thiên tới.
Tử Thụ thấy Tử La vì một người đàn ông xa lạ, à không, cũng không tính là xa lạ. Cơ mà dù sao so với người kia, cậu và Tử La càng thân thiết hơn vô số lần!
Hừ! Cậu mới là anh ruột của Tử La đó! Cái tên Tẩn đại ca cùng lắm chỉ tính là thân hơn người xa lạ một chút mà thôi!
Không thể không nói, lần này Tử Thụ ghen tị rồi! “A La thích Tẩn đại ca thể à? Nếu đại ca muốn A La đi cùng đại ca xem hội đèn lồng trên huyện thành thì sao, A La có đi cùng chúng ta không?” lời này của Tử Thụ tràn ngập mùi ghen tuông. Ghen tị rõ ràng như thế, đương nhiên Tử La nghe ra được. Nhưng muốn nàng đi cùng bọn Tử Thụ lên huyện thành ngắm đèn lồng chứ không ở nhà chờ Mạc Vân Thiên nữa thì nàng lại tiếc. Nhỡ may lần này Mạc Vân Thiên cũng đột nhiên đổi ý tới nhà nàng thì sao.
Tử La thầm nghĩ, nếu mười lăm tháng giêng năm nay Mạc Vân Thiên vẫn không tới thì chắc là không tới rồi.
Nghĩ đến đây, Tử La quay ra thương lượng với Tử Thụ: “À... hay là thế này đại ca, chúng ta đợi đến mười sáu tháng giêng mới lên huyện thành ngắm đèn lồng được không. Hội đèn lồng diễn ra trong mấy ngày liền mà, chúng ta ở nhà chờ Tần đại ca đến mười sáu tháng giêng nhé? Nếu đến hôm đó Tần đại ca vẫn không tới, A La đi cùng các huynh lên huyện thành ngắm đèn lồng. Đại ca, huynh thấy như vậy có được không?”
Vốn dĩ Tử Thụ cũng không trách gì A La, chỉ là cậu thấy hơi ghen khi Tử La đối xử tốt với người ngoài như vậy thôi. Giờ thấy Tử La không tức giận mà ngồi thương lượng với hắn, mà bản thân hắn cũng thấy Mạc Vân Thiên chân thành với Tử La nên Tử Thụ đồng ý rồi.
Những ngày tiếp, Tử La và huynh muội Tử Thụ tiếp tục ở nhà đợi Mạc Vân Thiên tới. Nhưng chờ mãi tới tận mười bốn tháng giêng cũng không chờ được Mạc Vân Thiên. Từ lịch sử trước đây, chưa từng có lần nào hắn tới muộn hơn mười bốn tháng giêng. Nhưng Tử La vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng vẫn chú ý xem ngoài cửa có động tĩnh gì không.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng đập cửa thật, Tử La nghe tiếng gõ cửa mà lòng chấn động. Sau đó nàng chạy ngay ra ngoài mở cửa, còn nhanh hơn người giữ cửa.
Tần...”
Tử La vừa thốt lên một tiếng đã thất vọng, hoá ra người đến không phải là Mạc Vân Thiên, nụ cười hưng phấn cũng dần nhạt xuống.
Người vừa tới là Thân Diệc Phàm, Tử La đành nén cảm giác thất vọng xuống, tiếp tục nở nụ cười đón Thân Diệc Phàm vào trong: “Thân đại ca, là huynh à! Sao đến muộn thế, mau vào trong đi.” “Ừ, sáng nay muốn sang thăm các muội rồi, nhưng quản sự trong nhà đột nhiên cầm một đống sổ sách quan trọng về nên phải xem trước. Vì thế nên giờ mới sang thăm A La đó.” Thân Diệc Phàm nói đến vế sau, trên mặt hắn hiện lên một chút nuông chiều đối với Tử La.
Nhưng lúc này Tử La vẫn còn chìm trong nỗi thất vọng, chưa hồi phục tinh thần nên không phát hiện ra lời Thân Diệc Phàm nói có gì lạ. “Thân đại ca bận lắm ạ, nhưng mà nếu huynh bạn thật thì hôm nào sang nhà A La sau cũng được. Dù sao nhà muội ở đây, hai nhà chúng ta gần nhau, muốn gặp cũng dễ thôi.” Tử La cũng phản ứng lại từ cơn thất vọng, nghe Thân Diệc Phàm nói vậy lập tức đáp lời.
“A La nói cũng đúng, nhưng Thân đại ca thấy trời vẫn còn sớm, sang nhà A La vẫn kịp. Hơn nữa nhiều ngày rồi không gặp, Thân đại ca nhớ A La lắm.” Mạc Vân Thiên (tác giả lại nhầm) làm bộ như nói đùa. Lúc này tâm trạng của hắn cực kì mâu thuẫn. Hắn hy vọng A La hiểu tấm lòng của mình, nhưng cũng sợ nàng hiểu hắn lại ngượng. Thân Diệc Phàm cảm thấy gan mình càng ngày càng nhỏ, tỏ tình với người mình thích thôi mà cũng ngượng ngùng xoắn xít. Bản thân hắn cũng tự khinh thường chính mình.
EQ của Tử La vốn đã không cao, huống hồ lúc Thân Diệc Phàm nói lời này còn dùng giọng đùa đùa. Thế nên càng đừng mong Tử La sẽ hiểu thâm ý của Thân Diệc Phàm.
“A La cũng nhớ Thần đại ca lắm lắm, Tiểu Lục còn nói nó nhớ nước hoa hồng trong phủ Thần đại ca ấy. Đúng rồi, Thân đại ca mau vào nhà đi.” Tử La nói.
Thân Diệc Phàm nhìn kĩ nét mặt của Tử La, cuối cùng hắn thất vọng phát hiện, Tử La vẫn đối xử với hắn như ngày thường. Tuy nói rằng thân mật, nhưng cũng chỉ coi hắn như một người ca ca mà thôi.
Thân Diệc Phàm cười khổ trong lòng, xem ra con đường theo đuổi vợ của hắn còn gian nan lắm.
Nhưng dù trong lòng cuồn cuộn sóng nổi, trên mặt Thân Diệc Phàm vẫn nở nụ cười dịu dàng, nghe Tử La nói còn cưng chiều nói với nàng: “Hoá ra A La với Tiểu Lục nhớ nước hoa hồng nhà Thân đại ca. Vái này thì đơn giản, chờ khi nào A La sang nhà Thân đại ca, Thân đại ca chuẩn bị đầy đủ cho muội.”
Tử La muốn uống nước hoa hồng nhà Thân Diệc Phàm thật, nhưng nàng ngại nói ra, đành nói thành Tiểu Lục. Thấy Thân Diệc Phàm hiểu năng tính gì, Tử La ngại ngùng thè lưỡi.
“Hì hì! Thân đại ca mau vào nhà đi.” “Ừ!” Thân Diệc Phàm nhìn Tử La tinh nghịch, cảm thấy nàng tràn ngập sức sống. Hắn càng hạ quyết phải có được nàng.
Sau khi Thân Diệc Phàm vào nhà cùng Tử La, hắn được huynh muội Tử Thụ chiêu đãi nhiệt tình.
Chờ hai bên trò chuyện xong, Thận Diệc Phàm nói ra ý đồ của mình.