Bây giờ, khi mà vạn gia đình đang sáng đèn đón ngày đoàn viên, nghĩ đến nàng đang cùng với các ca ca, tỷ tỷ vô cùng yêu thương nàng, vui vẻ ăn cơm Tất Niên, cùng nhau mong chờ năm mới đến. Lúc này, má lúm đồng tiền của nàng cũng như ánh pháo hoa muôn màu muôn vẻ nơi chân trời,2vui vẻ, rực rỡ như vậy.
Mạc Vân Thiên nhìn trước mắt hiu quạnh, cảnh tượng không một bóng người, hắn cảm thấy một nỗi nhớ nhung nàng mà từ trước đến nay chưa từng có.
Lúc này, có một nam tử anh tuấn chừng hai mươi tuổi mặc áo giáp, mang theo một vò rượu, cất bước đi về phía Mạc Vân Thiên.
Trịnh Thể8Nghiêm nhìn thấy Mạc Vân Thiên mặc áo choàng màu đen, dựa lưng vào tảng đá lớn, một thân một mình uống rượu, khiến hắn không khỏi cảm thấy lúc này Mạc Vân Thiên và cảnh sắc thể lương phía sau hắn như hòa vào làm một. Nghĩ đến thân thể Mạc Vân Thiên, Trịnh Thể Nghiêm đối với người bạn thân này6cũng có chút đồng cảm. Trịnh Thể Nghiệm lại nhớ tới mùa đông của chín năm trước, khí trời cũng giá lạnh như bây giờ, hắn cùng đường nên bị ép tới quân doanh ở Mạc Bắc này, trở thành một gã binh lính bình thường dưới trướng của Mạc Vân Thiên.
Lúc đó, hắn vừa trải qua một kiếp nạn, hắn nản lòng3thoái chí, cho nên đối với hết thảy trên thế gian này, hắn đều cảm thấy chán ghét. Khi đó, hắn nghĩ, hắn sống cũng như xác chết biết đi. Vì vậy, trong một trận đột kích Dạ Quốc, hắn thân là tân binh, liền chủ động xin lên chiến trường giết giặc. Khi đó, đối với hắn sống hay chết cũng không5có gì khác nhau, cho nên hắn lên chiến trường liều mạng chiến đấu.
Tuy rằng hắn xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ đã được học tập đủ thứ văn võ tốt nhất, nhưng dù sao hắn cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa trên chiến trường cũng không phải là một đầu một, cho nên hắn dùng lối đánh không sợ sống chết như vậy thì rất nhanh đã khiến hắn rơi vào cảnh khốn cùng.
Rất nhanh, bởi vì hắn dùng lối đánh kiêu ngạo như vậy cho nên đã bị kẻ địch bao vây.
Cuối cùng, bởi vì một mình không địch lại được, lúc hắn kiệt sức, bị tân binh sĩ của Dạ Quốc dùng dao đâm tới. Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra hắn vẫn không buông được hết thảy những chuyện ở kinh thành xuống. Cho dù biết rõ không sửa đổi được điều gì, nhưng hắn vẫn không cam lòng. Nhưng hắn lại cảm thấy, hắn phát hiện ra hơi trễ.
Khi hắn đang nghĩ, có lẽ đây sẽ là lúc kết thúc cuộc đời của hắn, thì có một thanh trường kiếm phá không lao đến chặn lại đại đao đang đâm về phía hắn. Thời khắc đó, hắn khắc sâu ý thức mà từ trước đến giờ hắn chưa từng có, thì ra sinh tử cũng chỉ là một ý niệm. Tìm được đường sống từ cõi chết, hắn mới phát hiện ra, thì ra người cứu hắn chính là chiến thần của Mạc Bắc, hắn cũng này sinh lòng ngưỡng mộ với chủ tướng Mạc Bắc Mạc Vân Thiên. Hắn từ trong kinh hiểm vẫn chưa phản ứng kịp liền đứng yên tại chỗ, quên cả phản ứng. Đúng lúc ấy quân địch phát hiện chủ tướng Mạc Vân Thiên, cho nên càng có nhiều quân địch vây quanh hướng bọn họ. Mạc Vân Thiên thấy hắn như vậy liền nhíu mày, nhưng tiếp theo vẫn mở đường ở phía trước để hắn có thể an toàn rời khỏi vòng vây của kẻ địch.
Bởi vì cứu hắn cho nên Mạc Vân Thiên bị nhận một nhát đao của kẻ địch.
Sau đó, khi Mạc Vân Thiên biết hắn chỉ là một tân binh liền nghiêm nghị tra xét hắn vì sao hắn có thể ra chiến trường. Bởi vì trong quân doanh của Mạc gia có quy định tân binh không thể làm tiên phong. Thế là, do hắn năm lần bảy lượt xin đi giết giặc, cho nên Mạc gia gia tướng cho phép hắn ra chiến trường cũng vì chuyện này mà bị xử lý nghiêm khắc theo quan pháp. Hắn cảm thấy, bởi vì hắn cho nên vị tướng gia kia mới phải chịu liên lụy, liền đi cầu xin cho vị tướng gia kia.
Nhưng Mạc Vân Thiên lại nói với hắn pháp luật bất dung tình, vị tướng gia kia sẽ phải chịu hình phạt cũng bởi vì nguyên nhân là hắn khư khư cố chấp. Nếu không phải bởi vì hắn đang bị thương, hắn cũng sẽ phải chịu xử phạt. Sau đó, hắn đi thăm vị gia tướng vì hắn mà bị thương kia. Hắn phát hiện ra, vị gia tướng kia sau khi bị phạt cũng không oán giận Mạc Vân Thiên chút nào. Theo như vị gia tướng kia nói, hắn càng hiểu hơn về vị Mạc Bắc chủ tướng Mạc Vân Thiên này. Mà càng hiểu Mạc Vân Thiên hơn, hắn lại càng sùng bái Mạc Vân Thiên hơn.
Đặc biệt, hắn đối với việc Mạc Vân Thiên trị quấn nghiêm minh, còn có tài năng quân sự xuất sắc, lại càng kính nể thêm vạn phần. Mà Mạc Vân Thiên ở biến thành thực hiện chính sách thông thương, khiến cho thương nhân các quốc gia ở biến thành có thể tự do buôn bán, còn nghiêm cấm quân lính Mạc gia quấy nhiễu dân chúng, vì vậy càng khiến cho hắn sùng bái Mạc Vấn Thiên tăng thêm nhiều lần.
Bảo vệ thuộc hạ, tài hoa quân sự hơn người, mang sự tiến bộ, và tài năng chính trị nhìn xa trông rộng... những điều này càng khiến hắn thêm sùng kính và bội phục vị tướng quân trẻ tuổi này. Nhưng khi biết thân thể bị thương của vị Mạc thiếu tướng quân, hắn càng cảm thấy thông cảm và đồng cảm. Cái cảm giác đồng cảm và sùng kính Mạc Vân Thiên không giống nhau, khiến cho hắn càng muốn tiếp cận Mạc thiếu tướng quân gần hơn, càng muốn chia sẽ với Mạc Vân Thiên hơn.
Vì vậy, có thể là xuất phát từ lòng cảm kích khi Mạc Vân Thiên không quản an nguy của bản thân mà ra tay cứu hắn, hay là xuất phát từ sự sùng kính, cảm thông đối với Mạc Vân Thiên, hắn liền bắt đầu ở quân doanh biến thành khắc khổ huấn luyện, hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà cấp trên giao cho.
Cuối cùng, hắn cũng có cơ hội cùng Mạc Vân Thiên ra chiến trường.
Không lâu sau, quân tướng Mạc gia không đến hai năm đã đánh bại đám người Dạ Quốc, thậm chí còn thu hồi được vài tòa thành trì đã thất thủ trước đó. Trận chiến ấy, Mạc Vân Thiên lập quân uy hiển hách không chỉ ở Đại Tề mà còn ở biên quan của các nước. Xưng hào chiến thần Mạc Vân Thiên cũng danh chân tứ phương.
Mà sau trận chiến này, hắn càng hiểu sâu sắc hơn về Mạc Vân Thiên.
Từ một binh sĩ nhỏ trở thành một tiểu tướng lĩnh, hắn càng có nhiều cơ hội đối thoại với Mạc Vân Thiên hơn.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được lần đó dân Hung Nô đến xâm phạm, hắn tự động xin đi giết giặc với Mạc Vân Thiên, còn có Tứ gia tướng của Mạc gia, trong đêm cùng nhau xông vào giết chủ soái của quân địch, sau khi thành công trở về, Mạc Vân Thiên đã nói với hắn:
“Mấy năm qua, ta vẫn luôn cố ý để ý đến người. Không phải vì người xuất sắc, mà bởi vì người là loại người không sợ sinh tử. Sợ chết là điều mà một binh lính không nên có, nhưng căn bản việc không coi sinh tử là chuyện lớn cũng không nên. Thực ra, năm đó khi vừa tới quân doanh Mạc Bắc, ta cũng giống như ngươi không sợ sinh tử, trong trận chiến với Dạ quốc, khi ta thấy ngươi không sợ sinh tử thì dường như ta lại thấy được ta của năm đó, cho nên ta vẫn lưu ý đến người, khi nhìn thấy người bị kẻ địch bao vây, ta liền ra tay cứu giúp.”
“Ta nghĩ khi đó, nếu ta và người còn có điểm không giống nhau, thì chính là bởi vì trên người ta còn phải gánh vác nhiều thứ, không thể giống như người mặc kệ sinh tử được. Từ sau khi mẫu thân ta qua đời, ta càng cảm thấy nếu như không còn cừu hận thì ta sống trên đời này cũng dư thừa. Nhưng sau đó ta lại gặp được một người, nàng khiến ta hiểu rằng, thì ra trên đời này ngoại trừ những điều u ám thì vẫn còn có rất nhiều thứ vui vẻ, rực rỡ nhiều màu sắc. Cho nên ta mới muốn nói với người, chỉ có sống mới có thể làm được nhiều thứ.”
“Ta không biết người đã trải qua những gì, nhưng bất luận là người đã gặp qua những chuyến bất bình gì, vì để báo thù rửa hận, hay là vì những phong cảnh và kỳ tích trên đường đời sau này, người đều phải sống tiếp. Cũng như, ngươi sống tiếp thì sẽ phát hiện, thì ra người còn có thể theo đuổi được nhiều thứ hơn thế. Cho nên, hà tất phải đưa ra kết luận quá sớm cho cuộc đời của ngươi. Đời người cũng chỉ có thể sống một lần, chết là hết, cần gì phải vội vã kết thúc như thế. Ta nói như vậy, còn con đường của ngươi là do tự ngươi đi. Người quyết định thể nào ta cũng sẽ không can thiệp, nhưng người hãy nghiêm túc suy nghĩ về những lời ta nói hôm nay.”
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được kẻ kiệm lời như Mạc Vân Thiên nói liền một hơi nhiều lời như vậy, không thể không thừa nhận, những lời nói này đã từ từ khai sáng sự u ám trong lòng hắn, cho hắn kiên định để sống tiếp.
Về sau, sau khi nói những lời này, giao tình của hắn với Mạc Vân Thiên càng thêm thâm hậu.
Bọn họ đã từng kề vai chiến đấu, cũng từng ở trong mưa gió mà đỡ nhau đi. Bọn họ cũng càng hiểu nhau hơn. Hắn nói cho Mạc Vân Thiên về thân thể của hắn, mà hắn cũng biết mối thù sâu nặng của Mạc Vân Thiên. Giao tình giữa bọn họ không còn là những người cùng lưu lạc chân trời góc bể, giúp đỡ lẫn nhau, vào sinh ra tử cùng nhau mới là mối quan hệ của hai người họ. Trịnh Thể Nghiêm nghĩ đến đây, thấy Mạc Vân Thiên lúc này đang ngồi một chỗ cô tịch, hắn đương nhiên cũng hiểu được tâm tình của Mạc Vân Thiên lúc này.
Hẳn là lúc này Mạc Vân Thiên đang nhớ về Bạch Nhạc Phủ nơi xa kia, nhớ đến người tiểu cô nương gọi là A La kia, người khiến cho cuộc đời hắn có màu sắc.
Nghĩ đến chuyện phát sinh ở kinh thành hơn một năm, lại nhớ đến không lâu trước phụ hoàng gọi hắn hồi kinh để nhắc nhở, hắn nào có không hiểu rõ mâu thuẫn trong lòng Mạc Vân Thiên bây giờ. Vì vậy Trịnh Thế Nghiêm ngồi xuống cạnh Mạc Vân Thiên, cùng nhau uống rượu. “Ngươi ngồi ở đây nhớ đến tiểu cô nương A La kia à?” Trịnh Thế Nghiêm hỏi. “Ừ!” Mạc Vân Thiên vẫn như trước trả lời ngắn gọn một câu, sau đó lại uống rượu ngon trên tay hắn. “Chờ thiên hạ đại định, ta nhất định đưa cho ngươi trân bảo tốt nhất trên đời này, để người đi cưới nàng.”
Trầm mặc một lúc, Trịnh Thể Nghiêm trịnh trọng hứa hẹn với Mạc Vân Thiên.
“Ta sẽ ghi nhớ lời của Tử Ngọc hôm nay.” Mạc Vân Thiên nói.
Tử Ngọc là tên chữ của Trịnh Thế Nghiêm, trên đời này biết tên tự của hắn trừ Vinh Thịnh để năm hắn nhược quán chọn tên chữ cho hắn, cũng chỉ có Mạc Vân Thiên. Mà tên chữ của Mạc Vân Thiên cũng là do Vinh Thịnh để tự mình chọn, tự là Thành Khê.
“Thành Khê, lần này chúng ta đạt được thắng lợi, thiên hạ này cũng sẽ an định lại.” Trong ánh mắt Trịnh Thể Nghiêm lúc nói lời này một mảnh kiên định.
Lúc này Trịnh Thế Nghiêm đã có vài phần khí thế và quyết tâm mà đế vương nên có.
“Chờ thiên hạ này an định lại, ngoại trừ việc lấy vợ, Thành Khế còn có nguyện vọng khác không?” Trịnh Thể Nghiêm cùng Mạc Vân Thiên uống rượu ngon, ngắm mặt trời từ từ lặn xuống, lần thứ hai lại cất tiếng hỏi. Mạc Vân Thiên nghe vậy, rốt cuộc cũng xoay đầu nhìn về phía Trịnh Thể Nghiêm. “Ta mong muốn cùng A La trải qua cuộc sống bình thường mà nàng thích, mỗi ngày, sớm chiều đều ở chung, cùng nhau già đi là được rồi.”
Trịnh Thế Nghiêm nghe thấy lời này của Mạc Vân Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hắn sớm biết ở trong lòng Mạc Vân Thiên, tất cả vinh hoa trên thế gian này cũng không bằng A La. Nhưng hắn lại cảm thấy kinh ngạc vì Mạc Vân Thiên ngoại trừ nguyện vọng cùng Tử La cũng không hề có nguyện vọng nào khác nữa.
“Gió nổi lên rồi, chúng ta trở về đi.” Mạc Vân Thiên nói xong thì đứng lên.
“Được!” Trịnh Thế Nghiêm trả lời. Rất nhiều năm sau, khi Trịnh Thể Nghiêm đã trở thành quân lâm thiên hạ nhớ lại đoạn đối thoại ngày hôm nay giữa hắn và Mạc Vân Thiên. Hắn liền hiểu rõ, khi đó, sự lựa chọn của Mạc Vân Thiên đến hiện tại đã được quyết định rồi.
Lại nói tâm tình của chủ soái Mạc Vân Thiên cũng thật lâu chưa bình tĩnh lại được. Mấy năm gần đây, Vinh Thịnh Đế từ từ già đi, long thể cũng càng ngày càng lụn bại. Hai năm gần đây, thời gian nằm trên giường càng ngày càng tăng lên, thời gian lâm triều lại càng ngày càng ngắn đi.
Vì vậy, Vinh Thịnh để liền giao rất nhiều chuyện vào tay Thái tử, để Thái tử giám quốc.