Nhưng mà, khi đọc đến nội dung tiếp theo, Tử La lại cảm thấy không vui vẻ được nữa. 4. Bởi vì trong thư, Mạc Vân Thiên nói với nàng, gần đây hắn bận rộn chuyện quân vụ, tết Nguyên Tiêu sang năm cũng không có thời gian trở lại trấn Cổ Thủy. Nghĩ đến sang năm, nàng cũng chưa thể nhìn thấy Mạc Vân Thiên, tâm trạng của Tử La không thể vui lên nổi.
Mỗi năm, vào dịp cuối năm, Tử La đều mong chờ đến tết Nguyên Tiêu,2lúc đó, nàng có thể trông thấy Mạc Vân Thiên, có thể cùng Mạc Vân Thiên đi luyện kiểm, đi dạo phố, đi ngắm đèn lồng.
Không biết vì sao, mỗi lần ở cùng với Mạc Vân Thiên Tử La đều cảm thấy cảm giác thoải mái, vui vẻ chưa từng thấy. Cho nên năm nào Tử La cũng trông ngóng ước hẹn tết Nguyên Tiêu với Mạc Vân Thiên. Càng thích cảm giác ở gần Mạc Vân Thiên.
Thậm chí, Tử La còn cảm thấy mỗi năm qua đi, hình như8nàng càng ngày càng có cảm giác ỷ lại vào Mạc Vân Thiên. Mà ước hẹn tết Nguyên Tiêu hằng năm cũng trở thành ước định kiên cố của nàng và Mạc Vân Thiên tự khi nào.
Cho nên, khi biết tết Nguyên Tiêu sang năm Mạc Vân Thiên không thể tới, tâm tình của nàng không thể nào tốt lên được.
Xuân Hoa chăm chú quan sát thái độ của Tử La sau khi đọc xong thư của Mạc Vân Thiên, nửa ngày đều có chút không yên lòng. Vì vậy6Xuân Hoa liên quan tâm hỏi Tử La làm sao thể.
Tử La nghe thấy Xuân Hoa hỏi liền đem tin tức tết Nguyên Tiêu sang năm Mạc Vân Thiên sẽ không tới nói cho Xuân Hoa nghe.
Xuân Hoa vừa nghe thấy như thế, trong bụng không khỏi mừng thầm, đây là Tam tiểu thư đã thông suốt rồi, bắt đầu để ý đến chủ tử rồi sao? Nhưng thấy bộ dạng cúi đầu ảo não của Tử La, Xuân Hoa lại cảm thấy không đành lòng.
Vì vậy, Xuân Hoa liên3thoải mái nói với Tử La: “Tam tiểu thư, nói không chừng, đến lúc đó, Hầu gia lại rảnh rỗi liền có thể quay lại trấn Cổ Thủy rồi. Không phải năm ngoái cũng như vậy sao, khi đó Hầu gia cũng nói trước không thể tới, nhưng trước tết Nguyên Tiêu một ngày, ngài ấy đột nhiên có thời gian rảnh liền tới đó sao. Cho nên, nói không chừng lần này Hẩu gia cũng có thể tới đó.”
Tử La nghe Xuân Hoa nói như vậy, nghĩ cũng đúng,5vẫn chưa đến tết Nguyên Tiêu, nói không chừng đến hôm đó Mạc Vân Thiên lại quyết định trở về thì sao. Vì vậy Tử La lại khôi phục lại sức sống. Xuân Hoa thấy lời nói của nàng hữu hiệu, liền không ngừng cố gắng khuyên nhủ Tử La: “Tam tiểu thư, hôm nay là ngày Trừ Tịch, là tết đoàn viên của vạn nhà, chúng ta phải vui vẻ thì mới tốt. Nếu không, bọn Đại thiếu gia nhất định sẽ lo lắng cho Tam tiểu thư.”
Tử La nghe Xuân Hoa nói như vậy, lúc này mới hoàn toàn vui vẻ lại.
Đúng nha, bây giờ đang là Tết, nàng không thể không vui vẻ được.
Nếu không, Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào và Tiểu Lục nhất định sẽ lo lắng.
Hơn nữa dù cho tết Nguyên Tiêu năm tới Mạc Vân Thiên không đến, nhưng còn năm sau, năm sau nữa, hắn có thể sẽ lại đến. Chỉ là nhiều hơn một năm không nhìn thấy Mạc Vân Thiên mà thôi.
Tử La nghĩ đến đây mới thấy thông suốt hơn rất nhiều. Sau khi suy nghĩ rõ ràng việc này, rốt cuộc Tử La lại khôi phục sức sống như trước.
Tiếp theo lại hào hứng viết thư hồi âm cho Mạc Vân Thiên, trong thư ngoại trừ chúc Tết Mạc Vân Thiên, còn kể cho Mạc Vân Thiên nghe rất nhiều chuyện lí thú xung quanh nàng, cuối cùng lại còn nói Mạc Vân Thiên không nên quá nhớ nàng, an tâm ở biến thành làm tốt chuyện của hắn.
Tử La tự đọc xong thư của mình, cũng không nhịn nổi mà cảm thấy buồn cười, nhưng nàng lại nổi lên tâm tư trêu cợt Mạc Vân Thiên, vì vậy liền không sửa lại, để bọn Xuân Hoa gửi đi.
Sau khi gửi thư đi, Tử La mới cảm thấy vài năm gần đây càng ngày càng dễ bị việc của Mạc Vân Thiên ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Tựa như lần này, nàng nghe được mạc Vân Thiên không thể đến liền mất hứng cả nửa ngày. Tử La nghĩ tới đây càng cảm thấy bộ dạng của mình như vậy hình như có chút đáng sợ.
Mạc Vân Thiên cũng không phải là gì của nàng, cùng lắm cũng chỉ là bằng hữu tốt mà thôi, từ khi nào mà nàng lại quan tâm người ta như thế, đúng là gặp quỷ mà.
Nhưng mà, tiếp theo Tử La lại cảm thấy nàng với Mạc Vân Thiên cũng coi như là bạn bè có giao tình tốt, cho nên quan tâm đối phương nhiều một chút chắc cũng là bình thường. Nghĩ tới đây, Tử La cảm thấy nàng đúng là như vậy, liên tiếp nhận giải thích tại sao nàng lại quan tâm Mạc Vân Thiên như thế. Ngày cuối cùng của năm, đêm Trừ Tịch. Tử La, Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào và Tiểu Lục đã thức dậy từ sớm.
Sau khi ăn xong bữa điểm tâm thịnh soạn, bọn Tử La liền cùng nhau chuẩn bị cơm Tất Niên. Huynh muội Tử La từ trước đến nay có thói quen tự lực cánh sinh. Cho dù cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, người làm ở trong nhà cũng càng ngày càng nhiều, nhưng bọn Tử La vẫn thích làm một số việc mà họ có thể tự mình làm. Như Trừ Tịch là ngày quan trọng, bọn Tử La càng cảm thấy phải là mọi người cùng tham gia vào mới có không khí của năm mới, mới có thể cảm thấy đầy đủ sự vui mừng ở trong đó.
Vì vậy, huynh muội Tử La, còn cả đám Xuân Hoa cùng hỗ trợ, các nàng cùng đến phòng bếp để giúp đỡ chuẩn bị bữa cơm Tất Niên. Thực đơn của cơm Tất Niên, Tử La đã dự tính và viết ra từ sớm, ngay cả những nguyên liệu nào cần phải dùng, Tử La cũng sớm để cho bọn Xuân Hoa chuẩn bị xong.
Cho nên, bọn Tử La làm bữa cơm tất niên này rất có trình tự, làm xong từng cái từng cái một. Thậm chí là người nào làm món nào trước, rồi món nào làm tiếp theo sẽ không ảnh hưởng đến hương vị của thức ăn, Tử La cũng cân nhắc đến.
Bởi vì đầy đủ nhân thủ, hơn nữa cũng có kế hoạch và an bài trước, cho nên cơm Tất Niên được làm xong rất nhanh. Khi màn đêm buông xuống, sau khi ở trong thôn có tiếng pháo nổ, bọn Tử Hiên và Tiểu Lục cũng đem pháo tới cửa nhà bọn họ đốt.
Kể tiếp, bữa cơm Tất Niên quan trọng đã chuẩn bị cả một ngày cũng bắt đầu. Bởi vì là lễ mừng năm mới, sau khi bọn Tử La thương lượng qua cũng quyết định dựa vào lệ cũ của những năm trước, tuy rằng năm nay thêm không ít người làm, nhưng bọn Tử La vẫn cảm thấy muốn cùng bọn Xuân Hoa cùng nhau ăn bữa cơm Tất Niên.
Nhưng Xuân Hoa lại khuyên nhủ bọn Tử La, rằng không có quy củ thì không thể được, sau này nhà Tử La sẽ có càng ngày càng nhiều người hầu hơn, cho nên quy củ này vẫn phải sớm lập ra cho tốt, nếu không sau này muốn lập thì sẽ khó khăn.
Sau khi nghe Xuân Hoa nói như vậy, bọn Cảnh Nhất và Cảnh Nhị cũng tán thành.
Vì vậy, sau khi bọn Tử La suy nghĩ ý tứ của đám Xuân Hoa cũng không kiên trì quyết định như trước nữa, dù sao thì bọn Tử La cảm thấy nếu bọn nàng để cho bọn Xuân Hoa cùng huynh muội các nàng cùng nhau ăn cơm Tất Niên trong đại sảnh, đám Xuân Hoa thấy có chủ tử ở đó thì cũng không thể thả lỏng được.
Cuối cùng, huynh muội Tử La liền để cho đám Xuân Hoa ở khoa viện mở hai bàn tiệc. Họ tự mình ăn bữa cơm Tất Niên này, hơn nữa huynh muội các nàng ăn cơm Tất Niên cũng không cần đám Xuân Hoa hầu hạ, để cho các nàng tự mình chơi vui vẻ là được rồi, không cần đến trước mặt.
Lại nói, Tây khoa viện này là sau khi bọn Tử La gặp thêm Xuân Hoa, Hạ Hà mới nghĩ đến sau này có thể sẽ mua thêm người làm, cho nên mới mời người về xây dựng thêm. Dù sao thì đất nhà các nàng cũng nhiều, muốn xây dựng, mở rộng thêm cái gì cũng được.
Sau khi đợi Xuân Hoa, Hạ Hà, Nhật Nguyệt, Nhị Nguyệt, còn có Cảnh Nhất đều đi xuống rồi, bọn Tử La cũng bắt đầu tự mình ăn cơm.
Nhìn bàn trên kháng bày đầy các món ngon mỹ vị, lại nhìn trong phòng này là những gương mặt vui vẻ của huynh muội mình, Tử La cũng cảm thấy vui vẻ không thôi. Từ trước đến nay, Tử La thích nhất là ngày Tết, không vì cái gì khác, chỉ cần không khí vui mừng, cảm thấy một loại cảm giác đặc biệt ấm áp.
Sau khi gia chủ trẻ tuổi Tử Thụ lên tiếng, bọn Tử La liền khởi động bữa cơm Tất Niên.
Nhà Tử La không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói, cho nên huynh muội Tử La vừa ăn cơm vừa cười cười nói nói, bữa cơm Tất Niên này kéo dài nửa canh giờ. Sau khi ăn xong bữa cơm Tất Niên trong không khí vui mừng, mấy huynh muội bắt đầu làm sủi cảo, bởi vì sủi cảo là món mà bọn Tử La nhất định phải ăn trong ngày Tất Niên.
Huynh muội nhà Tử La, gồm cả Tử Vi đã xuất giá đều thích nhất là sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, cho nên hôm nay, bọn Tử La liền làm món sủi cảo này.
Việc làm sủi cảo này, huynh muội Tử La cũng không để bọn Xuân Hoa hỗ trợ. Mấy huynh muội các nàng ba chân bốn tay phân công, hợp tác cùng nhau gói sủi cảo.
Cảnh tượng mấy huynh muội cùng nhau làm việc vô cùng náo nhiệt và ấm áp. Đêm Trừ Tịch này, không chỉ có dân chúng bình thường của triều Đại Tề như bọn Tử La đèn đóm sáng sủa, vui vẻ đón ngày đại đoàn viên, mà còn tướng lĩnh, binh sĩ trấn giữ biên quan cũng có được nửa ngày thả lỏng.
Trong quân doanh ở biên thành, binh lính cùng tướng lĩnh chẳng phân biệt cấp bậc, cùng nhau uống rượu, ăn thịt từng ngụm từng ngụm lớn, hưởng thụ thời gian thả lỏng và món ngon hiếm có.
Khác với không khí vui mừng ở doanh trại, trên mảnh đất rộng lớn đóng quân, ở một nơi cách quân doanh mấy dặm, có một thân ảnh cao lớn đang ngồi cô tịch trên mặt đất.
Mạc Vân Thiên không cùng binh lính ăn thịt, uống rượu, hát hò đón năm mới, mà một mình đi tới chỗ không có người, lẳng lặng uống rượu của hắn.
Mạc Vân Thiên nhìn cảnh tượng tịch liêu trước mắt, không khỏi cảm thấy cô đơn ở trong lòng.
Giờ là lúc vạn nhà đang sáng đèn, người người hoan hỉ đón thời khắc năm mới, hắn luôn cảm thấy mình có chút xa lạ với mọi người.
Phải là, từ biến cố năm hắn mười tuổi đến nay, không khí vui mừng của đêm Trừ Tịch và năm mới cách hắn càng ngày càng xa.
Hiện tại, Mạc Vân Thiên không nhớ nổi vài hồi ức trước năm hắn mười tuổi, hắn cũng từng cùng phụ thân, mẫu thân vui vui vẻ vẻ trông đợi lễ mừng năm mới. Thậm chí có khi Mạc Vân Thiên còn cảm thấy gia đình vui vẻ như vậy có phải bản thân hắn từng trải qua không. Hồi ức như vậy đối với hắn ở hiện tại có thể nói là vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Từ năm mười tuổi đi đến nơi biên thành này, hắn đã bắt đầu cuộc đời quân lữ, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, vô số lần từ trong đống người chết bò ra. Trái tim của hắn cũng càng ngày càng lãnh mạc theo, sự tình trên thế gian cũng càng ngày càng khó khiến trái tim của hắn xúc động. Trừ Tịch hằng năm, hắn đều lẳng lặng đi tới nơi này, nhìn ánh chiều tà cuối cùng của một năm từ từ tắt dần, trong tim đồng thời cảm thụ được sự tịch liêu mà không người nào hiểu được, trong tim hắn chỉ có một nỗi lo lắng duy nhất, và một người duy nhất trên đời này cần lo lắng chính là mẫu thân của hắn vẫn còn đang ở Bắc Hậu trấn.
Từ sau khi mẫu thân hắn qua đời, hắn cảm thấy cuộc đời của hắn ngoại trừ báo thù thì cũng như một bãi nước đọng, không làm gợi lên nửa ngọn sóng lăn tăn.
Mà lúc này, lại đột nhiên có một cô bé xông vào thế giới của hắn.
Ánh mắt của cô bé khi cười rộ lên rực rỡ như pháo hoa đêm Giao Thừa tỏa sáng ra bốn phía. Sự xuất hiện của nàng giống như pháo hoa bảy sắc đêm Giao Thừa làm cho thế giới vốn u ám của hắn cũng bắt đầu có màu sắc ánh sáng. Ở bên cạnh tiểu cô nương kia, thời gian ở bên nàng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng khi hắn đến, nàng mừng rỡ và vui sướng, nàng đối với hắn lẳng lặng ỷ lại đầy tin cậy!
Vào lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy, thì ra ở trên đời này, hắn còn có thể khiến một người ở lại như vậy, đối với một người, hắn lại quan trọng như vậy.
Vì vậy, sau đó, mỗi khi hắn ngắm mặt trời lặn, trong lòng hắn liền xuất hiện tiểu cô nương này.