“Vậy cũng được. Chuyện đã vậy rồi, chúng ta đừng nói về nó nữa, tiếp tục thảo luận chuyện bản thiết kế thôi“.
Tử La cảm thấy nếu ngoài kia đã bàn tản như thế, giờ nhiều lời hơn nữa cũng vô ích mà thôi, cho nên cứ vững bước mà đi. Hơn nữa Thân Diệc Phàm nói2cũng phải, mang danh tài nữ cũng không hẳn là chuyện xấu hoàn toàn.
Sau đó, họ tiếp tục thảo luận về bản vẽ suốt buổi sáng, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện xây dựng tửu lâu và cách trang trí.
Chớp mắt đã đến buổi trưa, mấy người Thân Diệc Phàm cũng ở lại ăn cơm trưa8cùng nhà Tử La.
Sau khi ăn xong, Trương Cẩm Công cáo từ ngay lập tức. Bởi vì việc xây dựng tửu lâu có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị từ sớm, vì thể sau khi sửa lại bản đồ một cách chi tiết, Trương Cẩm Công không chờ nổi, phấn khởi chuẩn bị cho việc khởi công
Mà6sau khi Thân Diệc Phàm nghe nói hai ngày nữa gia đình Tử La sẽ quay về trấn Cổ Thủy, hắn cũng bảo lúc đó mình sẽ đồng hành cùng các nàng.
Hai ngày này mấy huynh muội sẽ ra phố mua một số đồ Tết, Thân Diệc Phàm cũng muốn đi cùng, tự mình mua quà năm3mới cho Thân Tam phu nhân và Thân Uyển Nhi. Vì lẽ đó, sau khi ăn cơm xong Thân Diệc Phàm không rời đi ngay mà ở lại chuẩn bị đi mua đồ cùng gia đình Tử La.
Mấy huynh muội Tử La ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lúc. Ngoài Tử Thụ, Tử Hiên muốn đi5đến cửa hàng Malatang để dặn dò hoạt động giảm giá mừng năm mới, còn lại Tử La, Tử Đào và Tiểu Lục cùng đồng hành với Thận Diệc Phàm đi dạo
phố.
Gần năm mới nên đường phố náo nhiệt vô cùng, người người chật cứng, thế nên tỷ muội Tử La bảo Kim Tiễn và Nguyên Bảo đánh xe ngựa phía sau, còn các nàng thì đi dạo phía trước.
Số lần đến phủ thành của mấy tỷ muội trong mấy năm gần đây càng lúc càng nhiều, cho nên họ cũng khá quen thuộc với đường phố ở phủ thành. Hơn nữa lần này còn có Thận Diệc Phàm sinh ra và lớn lên ở phủ thành làm người hướng dẫn, cho nên mấy tỷ muội không cần phải bỏ nhiều công sức đã đến được những cửa hàng thích hợp nhất với món đồ mình mua.
Cô nương nào cũng thích đi dạo phố, hơn nữa chọn mua cái gì cũng suy đi tính lại. Tuy nhiên sao Tử La, Tử Đào có thể để Thân Diệc Phàm đi dạo cùng mình lâu như vậy, cho nên lúc mua cái gì họ cũng cố gắng giải quyết nhanh chóng nhất có
the.
Nhưng mà Thận Diệc Phàm lại hiểu được lo lắng trong lòng hai người họ, thế là hắn chủ động giới thiệu cho tỷ muội Tử La những món đồ mà họ cần mua, thậm chí còn chỉ Tử La làm thế nào để chọn được đồ tốt. Cứ thế, hai tỷ muội Tử La có thể cẩn thận chọn được món đồ mà họ thích nhất.
Đến lúc này mấy tỷ muội Tử La mới không lo lắng nữa, bắt đầu tung tăng mua sắm cùng với Thân Diệc Phàm. Mà Thân Diệc Phàm cũng kiên nhẫn khác thường. Từ cửa hàng bạc, tiệm vải, cửa hàng điểm tâm, tạp hóa, thậm chí là cửa hàng lương thực, Thân Diệc Phàm đều kiên nhẫn đưa họ đi xem từng nơi một. Sau một canh giờ mua sắm, Tử La Toán họ cũng mua được gần đủ những món mình muốn.
“Tam tỷ tỷ, mình đi tới sạp hàng phía trước ăn một bát Vân Thôn được không?” Tiểu Lục thấy đã mua sắp đủ rồi nên mới nhỏ giọng đề nghị với Tử La.
Mặc dù không phải chỉ có mỗi sạp Vân Thôn này, nhưng tỷ muội Tử La từng qua đó ăn giúp người ta mấy lần. Vân Thôn ở đó vừa nhiều nhân lại ngon miệng vô cùng, vì thế mỗi lần đi qua con phố này, tỷ muội Tử La lại đi tới đó mua một bát ăn cho đỡ thèm.
Nhưng lần này vì có Thân Diệc Phàm ở đây, Tiểu Lục không thể đưa một công tử nhà giàu như Thận Diệc Phàm đến chỗ sạp hàng kia ăn uống mất mặt như vậy được.
Ấy vậy mà Tiểu Lục vẫn không nỡ bỏ lệ hương vị tuyệt vời của món Vân Thôn, thế là cậu bèn cầu cứu Tử La. Tử La thấy Tiểu Lục như vậy, nàng cũng biết là Tiểu Lục thèm ăn nhưng mà ngại Thận Diệc Phàm đi chung.
Nhưng mà nói thật, Tử La cũng ngửi được mùi hương hấp dẫn của sạp hàng kia, nhìn bát canh nóng hổi, Vân Thôn và hành nổi phía trên, nhớ lại mùi vị mà mình từng nếm thử. Hơn nữa hiện tại nàng cũng hơi thấy đói rồi, nên Tử La cũng không cách nào dài bước nổi.
Tử Đào và Thân Diệc Phàm cứ tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên phát hiện không thấy Tử La và Tiểu Lục đi cùng. Thế là hai người quay đầu nhìn lại, thấy cảnh tượng trước mắt mà buồn cười không thôi.
Tử La và Tiểu Lục đang đứng trước sạp hàng nhà người ta, hại mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Vân Thôn, chỉ thiểu đường chảy nước dãi mà thôi.
Ngồi cách Tử La và Tiểu Lục không xa, không tới hai bước, là một bé trai được mẹ mua cho một bát Vân Thôn. Thấy Tử La và Tiểu Lục nhìn mình chằm chằm như vậy, cậu bé vội vàng bảo vệ bát của mình, cảnh giác nhìn hai người họ. “Phì“. Thân Diệc Phàm và Tử Đào không thể nào nhịn nổi nữa, bật cười.
“Hai vị tiểu khách quan có muốn một bát Vân Thôn không?” Chủ sạp hàng là một đôi vợ chồng. Thấy Tử La và Tiểu Lục đứng trước chỗ mình bán không dời nổi bước chân, ông chủ mới quay sang hỏi.
Nhất thời, Tử La và Tiểu Lục chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
“Ông chủ, cho chúng tôi bốn bát Vân Thôn“. Đúng lúc này, giọng nói của một nam tử trẻ tuổi vang lên từ phía sau Tử La và Tiểu Lục.
Tử La và Tiểu Lục cùng quay đầu nhìn lại, hóa là Thân Diệc Phàm lên tiếng. Tử La và Tiểu Lục bất ngờ trở nên vô cùng II, lệ rơi đầy mặt. Tử La áng chừng mình chỉ mới dừng lại ở đây chưa tới một phút mà, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy rồi.
Ha ha, nhất thời chính nàng cũng thấy mình không còn bất kỳ hình tượng gì nữa rồi. Thấy vẻ ngơ ngẩn của Tử La và Tiểu Lục, Thần Diệc Phàm không nhịn được bật cười lần thứ hai.
Thấy Thân Diệc Phàm liên tục cười như vậy, Tử Đào cũng ra vẻ thích thú xem trò hay, lần thứ hai Tử La và Tiểu Lục cảm thấy, hôm nay hai người đã vứt hết mặt mũi xuống đất rồi. Thế là cả hai đều đồng thời đỏ mặt. “Mấy vị khách quan ngồi ở đây đi“. Ông chủ lên tiếng như thể giải phóng cho Tử La và Tiểu Lục, hai người nghe vậy thì vội vàng đi tới ngồi xuống cái bàn trống duy nhất cạnh bên.
Thân Diệc Phàm vừa cười vừa lắc đầu cùng Tử Đào đi tới.
“Không biết mấy vị khách quan muốn gọi tô hay là bát nhỏ?” Ông chủ lau sạch bàn xong thì hỏi tiếp. “Ông chủ hỏi hai đứa muốn bát nhỏ hay tô kìa. Còn ngây ngẩn cái gì đấy!”
Tử Đào cũng dở khóc dở cười nhìn hai đứa ngốc trước mặt.
“Lớn chứ“. Tiểu Lục phản ứng lại trước nên lên tiếng đáp.
“Còn A La?” Thân Diệc Phàm cười hỏi Tử La.
“Lớn ạ.” Tử La nhìn vẻ mặt thú vị của Thần Diệc Phàm và Tử Đào, nàng cũng biết hôm nay mình mất mặt lắm rồi, ngại gì mất thêm chút nữa. Thế là sau khi nghe Tiểu Lục nói chọn bát lớn, nàng cũng chọn theo. “Còn Thân đại ca thì sao?” Tử Đào không cười hai đệ muội nhà mình nữa, sau khi Tử La lựa chọn xong nàng cũng hỏi Thận Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm đâu có biết lớn là lớn thế nào mà nhỏ là nhả ra sao. Nhưng mà nếu Tử La và Tiểu Lục có thể chọn tô thì chắc hẳn cũng ăn được hết.
Thế là Thân Diệc Phàm cũng chọn tô.
“Ông chủ ơi bốn bát lớn ạ“. Tử Đào nghe Thân Diệc Phàm trả lời xong thì nói với ông chủ. “Được mấy khách quan chờ chút nhé“. Ông chủ nghe gọi món xong thì bắt đầu chuẩn bị Vân Thôn cho mọi người. Có lẽ vì đã quá mất thể diện trước mặt Thân Diệc Phàm, cho nên lúc đợi Vân Thôn, Tử La và Tiểu Lục giữ im lặng triệt để, không nói không rằng. Mãi đến khi ông chủ bưng Vân Thôn tới, hai tỷ muội mới quên đi lúng túng vừa rồi, bắt đầu nhìn chằm chằm bát Vân Thôn nóng hổi. “Nhân lúc còn nóng, A La và Tiểu Lục ăn đi“. Thân Diệc Phàm nói.
“Đúng đó, vừa nãy còn đứng đây nhìn người ta ăn kia mà, sao giờ có lại không chịu ăn?” Tử Đào thấy vậy thì trêu chọc.
Tử La và Tiểu Lục: “...”
Nhị tỷ thật xấu.
Đây chính là tiếng lòng của Tử La và Tiểu Lục lúc này. “Được rồi, ăn đi nào, A La, Tiểu Lục đừng thấy ngại gì nhé“. Thân Diệc Phàm thấy Tử La và Tiểu Lục mãi không động thủ nên mở lời an ủi, nói xong thì hắn cũng bắt đầu ăn trước. Đến lúc đó Tử La và Tiểu Lục mới giật mình nhận ra, bắt đầu đánh chén.
Rất nhanh sau đó, cuối cùng chút ngại ngùng còn sót lại cũng bị Tử La và Tiểu Lục ném đi thẳng thừng không còn một mảnh trước bát mỹ thực trước mặt này đây. Hai người ăn say sưa ngon lành.
Thư Mặc đứng bên nhìn gương mặt hưởng thụ của Thân Diệc Phàm khi ngồi ăn ở quán ven đường, chính hắn cũng cảm thấy chấn động.
Vị chủ nhân của hắn từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, cho dù có lúc đi thương hành phải ăn gió nằm sương, nhưng Thân Diệc Phàm luôn có tiêu chuẩn khá cao đối với việc ăn uống. Nếu đi ăn ở ngoài thì phải chọn tửu lâu ngon nhất, còn những quán xá ven đường như thế này bình thường liếc mắt nhìn qua Thân Diệc Phàm còn không buồn nhìn tới chứ đừng nói là ăn. Vì thế Thư Mặc nhìn thấy cảnh Thân Diệc Phàm ngồi ăn ở sạp hàng ven đường, kinh ngạc như thể cũng có thể hiểu được. Thư Mặc cũng không phải ngốc gì, chắc chắn lúc này đây hắn sẽ không dám ngăn cản Thân Diệc Phàm.
Tử La và Tiểu Lục được ăn ngon nên rất nhanh chóng đã khôi phục tâm tình, tiếp tục cười nói với Thận Diệc Phàm và Tử Đào.
Mấy người đang ăn uống vui vẻ, đúng lúc đó mấy vị khách ở bàn kế bên đang trò chuyện về cuộc so tài ở hoa yên của tri phủ phu nhân mà họ được mời tham gia ngày hôm qua.
Tử La nghe họ bàn tán mà lệ rơi đầy mặt.
Từ câu chuyện của họ, Tử La mới chính tại mình nghe được đánh giá của mọi người về phần thi hội họa của Tử La ngày hôm nay.
Qua lời họ nói, họ xem tài vẽ tranh của Tử La không khác nào thần hóa, họ gọi đó là kỳ tích.
Chính Tử La nghe xong cũng cảm thấy hình như họ không phải nói mình.
Ngoài lời đồn về tài vẽ tranh xuất chúng của Tử La ra, mọi người còn nghe được hai lời đồn từ hoa yến hôm qua.
Một là về hợp tấu của Thần Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt, người ta miêu tả như giai thoại tài tử giai nhân giữa Tô Sở Nguyệt và Thân Diệc Phàm. Họ kể rằng, Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt là thanh mai trúc mã, từ khi còn nhỏ đã là một đôi tình đầu ý hợp, thật ra còn có hôn ước trước.
Ha ha.
Đương nhiên mấy tỷ muội Tử La đều biết Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt không có hôn ước gì, cho nên khi nghe mấy lời đồn đại bát quái đó, họ đều mướt mồ hôi.
Qua lời kể của họ, chỉ thiếu chút nữa là Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt cùng nhau bạc đầu giai lão luôn rồi.
Tử Đào, Tử La và Tiểu Lục nghe xong đều âm thầm nhìn sang Thân Diệc Phàm.