Điền Viên Cẩm Tú

Chương 285: Tên của tài nữ

Mai gặp. Mọi người đi thong thả“. Thân Diệc Phàm nghe vậy thì cười nói.
Sau khi mấy huynh muội quay về nhà, ăn cơm, đánh răng rửa mặt xong, họ mở cuộc họp gia đình ở thư viện sau hậu2viện.


“Tri phủ phu nhân ra tay hào phóng quá, bộ diêu hồng bảo thạch này có vẻ đắt giá lắm đây“. Tử Đào đánh giá bộ diệu mà Tử La giành được sau chiến thắng.


“Nhị tỷ, hay chúng ta lén8sai người hỏi thử bộ điều này có giá bao nhiêu đi?” Tử La đùa giỡn với Tử Đào, nàng phát hiện Nhị tỷ nhà mình cũng tham tiền lắm.


“Được!” Tử Đào đồng ý xong mới chợt nghĩ ra chuyện6gì, ngay sau đó nàng tỏ vẻ đau khổ nói: “Nhưng đây là bộ điều mà tri phủ phu nhân tặng, nếu chúng ta hỏi giá mà bị tri phủ phu nhân biết, chắc chắn bà ấy sẽ hiểu lầm“.3Tử Đào buồn rầu đáp lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt nén cười của Tử La thì sao mà không hiểu được đây.


“A La xấu lắm, muội xem Nhị tỷ là trò đùa đúng không?”
Tử La cũng đoán được Tử5Đào sẽ “ra tay” với mình, vì thế nàng đã chạy đến trốn sau lưng Tử Thụ trước.
Tử La và Tử Đào đùa giỡn với nhau một hồi, cuối cùng hai người cũng chịu kết thúc trong tiếng hòa giải của Tử Thụ.


“À, trong số những phần thưởng được nhận hôm nay, A La đoán xem, có phải bộ điều này là thứ đáng giá nhất không?” Tử La thấy đây là câu hỏi đầu tiên mà Tử Đào hỏi sau khi ngừng đùa giỡn, vẫn chưa thoát khỏi vấn đề tiền bạc, thể là khóe miệng của mọi người đều có hơi co quắp. “Chắc là vậy, hồng bảo thạch trên bộ điêu này dù hơi bình thường một chút, nhưng từ trước đến nay hồng bảo thạch đều có giá trị không nhỏ, hơn nữa thợ gia công bố diêu cũng vô cùng tinh tế, cho nên ước tính bộ diệu này cũng phải hơn một nghìn lượng bạc, những phần thưởng khác như nghiên mực, bút lông, vòng tay, A La thấy chất lượng đều là trung và cao cấp cả, tuy nhiên lại khó so được với chiếc bộ điêu này”


Thấy Tử Đào cố chấp đến vậy, Tử La cũng nói hết suy nghĩ của mình về giá trị phần thưởng này.
“Vậy thì còn được, nếu không hôm nay chịu khổ đến vậy, còn bị cái đồ con lừa Lưỡng Tinh Mị kia cắn bậy nữa, phần thưởng mà còn thua kém Tô Sở Nguyệt thì thiệt thòi quá“.


Lời của Tử Đào khiến mọi người kinh ngạc thêm lần nữa.
“Nhị tỷ nói đúng lắm, nhưng mà Tử La thấy chuyện hôm nay không đơn giản như vậy. A La nghĩ đây là lần đầu tiên Lương Tĩnh Mị gặp chúng ta, dù nàng ta không thích mình đi nữa cũng không đến nỗi cố ý gây khó xử trong phần thi tài nghệ“.


“A La nói vậy liệu có phải cô ả Bạch Liên Hoa kia lợi dụng Lương Tĩnh Mị để làm khó chúng ta?” Tử Đào nghe nàng nói thế thì vội hỏi.
“Ý của hai muội là sao?” Tử Hiên thấy Tử La và Tử Đào bàn bạc với nhau thì vội hỏi.


Thật ra hôm nay hắn, Đại ca và Tiểu Lục cũng thấy rất khó hiểu, tại sao Lương Tĩnh Mị lại có vẻ như có thâm thù đại hận với họ thể.


Tử La thấy mấy huynh đệ Tử Thụ đều tỏ ra nghi vấn, thế là nàng và Tử Đào thuật lại chuyện cách đây khá lâu, Tô Sở Nguyệt cũng từng bắt bẻ tỷ muội họ và cả những chuyện xảy ra trên đường đến phủ thành cùng với Tô Sở Nguyệt cho ba huynh đệ Tử Thụ nghe.


“Bạch Liên Hoa này đúng là đáng ghét!” Tử Hiên nghe Tử La kể xong cũng bực bội gọi Tô Sở Nguyệt là Bạch Liên Hoa.


“Đúng đó, hôm nay muối thấy Tô Sở Nguyệt kia nói chuyện với Lương Tĩnh Mị suốt, muội nghị Tô Sở Nguyệt đang chỉ Lương Tinh Mị cách làm khó bọn muội, nếu không ngoài chuyện Thân đại ca quen biết chúng ta, Tô Sở Nguyệt có thể thông qua đó biết chuyện tỷ muội chúng ta không biết cầm kỳ thi họa, thì sao Lương Tinh Mị biết được chứ!” Tử Đào nói.


Tử La thấy Tử Đào nói vậy cũng gật đầu theo: “Từ hậu viện đến đại sảnh Lương Tĩnh Mị luôn đứng cạnh bên Tô Sở Nguyệt, sau đó lúc Tô Sở Nguyệt tặng hoa xong xuống khuyên bảo Lương Tĩnh Mị nữa, nàng ta cố ý nói cho mọi người nghe, Đại ca xem không phải nàng ta chột dạ thì là gì!”


“Hừ, Tô Sở Nguyệt này nhìn có vẻ như nhu nhược nhược nhưng không ngờ lòng dạ lại rắn rết đến thế, huynh phải nói cho Thân đại ca biết mới được“. Tử Hiên nghe xong lời phân tích của Tử La, Tử Đào thì tức giận mắng.


“Không nên đầu Nhị ca, đây chỉ là suy đoán của chúng ta, hơn nữa những rắc rối mà Tô Sở Nguyệt gây ra cho bọn muội trên đường đi đều cực kỳ bí mật, chúng ta nói với Thần đại ca, chưa chắc Thân đại ca đã tin mình, dù sao Tô Sở Nguyệt cũng là biểu muội của huynh ấy mà“. Tử La khuyên nhủ.


Tử Hiên cũng biết lời mình vừa nói không thỏa đáng, chẳng qua là giận quá mà thôi, nhưng nếu không làm gì cả thì cậu không nuốt trôi cơn giận này được. “Chẳng lẽ Tô Sở Nguyệt rắp tâm bất lương với chúng ta như vậy mà lại khoanh tay đứng nhìn được sao?” Tử Hiên không cam lòng.


“Đương nhiên là không phải rồi“. Tử La với động viên Tử Hiên, nàng phân tích tiếp: “Tô Sở Nguyệt liên tục gây rắc rối cho chúng ta như vậy nhưng không khó để nhận ra, nàng ta không dám thể hiện nó ra ngoài. Dựa trên những gì A La quan sát được, mặc dù Tô Sở Nguyệt cố ý làm khó, nhưng nàng ta lại rất sợ Thân đại ca biết được, vì thể A La càng khẳng định Tô Sở Nguyệt không dám bộc lộ trực tiếp ra ngoài“.


“Nếu bây giờ chúng ta không có chứng cớ chỉ rõ Tô Sở Nguyệt có ý đồ với mình thì tạm thời cứ tránh xa nàng ta ra một chút, đợi đến khi mình có được chứng cứ rõ ràng, chúng ta nói cho Thần đại ca cũng không muốn. Nhưng mà cho dù Tô Sở Nguyệt muốn làm khó mình đi nữa, với khả năng của mấy huynh muội chúng ta thì nàng ta cũng không chiếm được cái gì đầu. Chỉ cần nàng ta dám khiêu chiến chúng ta, A La khẳng định sẽ cho nàng ta biết tại sao hoa lại đỏ“.


Tử La nói rất có lý, mọi người nghe nàng phân tích vậy cũng tỉnh táo không ít. “A La nói rất đúng. Nói thật, từ trần trên đến phủ thành, cộng thêm chuyện hoa yến lần này, Tô Sở Nguyệt có thắng A La bao giờ đâu“. Tử Đào cười nói.


“Ừ, nếu biết Tổ Sở Nguyệt không thích mình rồi thì sau này nên phòng bị nàng ta nhiều hơn, cố gắng tránh càng xa càng tốt“. Tử Thụ cũng lên tiếng. Hôm sau quả nhiên sáng sớm Thận Diệc Phàm đã dẫn Trương Cẩm Công tới cửa. Sau khi Tử La nhìn thấy bản thiết kế của Trương Cẩm Công thì cũng bất ngờ không ít.


Không ngờ mọi người chỉ bàn bạc trong vẻn vẹn hai ngày mà Trương Cẩm Công lại có thể mô phỏng lại những kiến thức nhà hàng thời hiện đại giống đến vậy. Hơn nữa ông còn sử dụng những kỹ xảo trong kiến trúc của triều đại này, khiến cho thiết kế cả tửu lâu trở nên hợp lý và gần gũi với triều đại này hơn.


Không chỉ vậy, Trương Cẩm Công còn vẽ lại phần trang trí và thiết kế tửu lâu ra giấy, tất cả đều dựa trên những gì mà họ thảo luận.
Tử La vô cùng thỏa mãn với bản thiết kế này.


“Trương thúc, bản thiết kế này tuyệt lắm đó, vô cùng tỉ mỉ và toàn diện, cực khổ cho thúc rồi“. Tử La vừa cung kính vừa khách sáo nói cảm ơn.


“Đổng Tam tiểu thư khách sáo quá. Đây chỉ là phận sự của lão phu thôi, lão phu còn phải cảm ơn Đổng Tam tiểu thư vì đã chỉ cho lão nhiều điểm trong cách thiết kế nữa. Nếu không có tiểu thư chỉ điểm, lão phu nghĩ có lẽ cả đời này mình cũng không thể vẽ ra bản vẽ này đâu“. Trương Cẩm Công nghe nàng nói vậy thì vội đáp, ông thật lòng cảm kích những ý kiến mà Tử La đóng góp cho mình trong hai ngày kia.


“Trương thúc, A La chỉ nói bậy thôi mà, trong bản vẽ này có rất nhiều sáng kiến của thúc và Thân đại ca, A La không hề biết gì về kiến trúc cả, chỉ có vài ý kiến mà thôi“. Tử La thẹn thùng nói, nàng biết mình chỉ hơn người khác một chút tri thức thời hiện đại mà thôi.


“A La khiêm tốn quá, rất nhiều ý mà mọi người nghĩ ra đều nhờ muội chỉ điểm. Vì thế công lao của muội không thể thiếu được đâu. Còn nữa, A La còn không biết sao, bây giờ ngoài thành Bạch Nhạc đều đồn ầm cả lên, nói A La là đại tài nữ đó“. Thân Diệc Phàm cười nói.


“Sao? Chuyện gì vậy?” Tử La nghe vậy thì giật mình không ít. Thân Diệc Phàm cũng biết sáng giờ tỷ muội Tử La không ra khỏi cửa, thế là hắn nói một số tin đồn ngoài kia liên quan đến Tử La trong buổi hoa yển của tri phủ phu nhân.


“Thân đại ca nói giờ mọi người ngoài kia đều biết chuyện so tài trong tiệc hoa yến rồi sao? Mọi người còn đồn A La có tài vẽ tranh xuất chúng nữa?” Tử La sợ đến ngay cả người, nàng không nghĩ thời đại này việc truyền bá thông tin còn chưa phát triển, vậy mà tin tức này lại lan đi nhanh quá, nàng đánh giá thấp năng lực bát quái của mọi người rồi.


“Đổng Tam tiểu thư khiêm nhường quá, lão phu cũng nghe được những chuyện này, hơn nữa Thân thiếu gia cũng xác nhận những lời tán dương ngoài kia đều đúng cả. Vì thể lão phu cũng bội phục tài vẽ tranh của Đổng Tam tiểu thư lắm, và không, đối với tài hoa của Đổng Tam tiểu thư“.


Lúc Trương Cẩm Công nói xong, Tử La cảm giác như mình được nhìn thấy vẻ theo đuổi ngôi sao của mấy người hiện đại. Trương Cẩm Công đang sùng bái nàng sao?
Nhất thời, Tử La cảm giác áp lực như núi lớn.
Nàng thầm nghĩ, có phải danh tiếng của mình càng lúc càng lan rộng không.


Nhưng cái vẻ hùng hổ dọa người của Tổ Sở Nguyệt và Lương Tĩnh Mị hôm qua, nếu nàng không biểu hiện chút tài năng xuất chúng, chắc không quá mấy ngày, dưới sự truyền bá của Tô Sở Nguyệt thì mấy huynh muội các nàng sẽ mang tiếng lừa gạt khắp phủ thành, thậm chí là cả phủ Bạch Nhạc. Cuối cùng người bị ảnh hưởng không chỉ có nàng và Tử Đào mà còn cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục. Thậm chí là cả Tử Vi đã xuất giá cũng không thoát được.


Thế nên hôm qua nàng hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn. Ôi, nếu bên ngoài đã đồn đại đến vậy, sau này nàng chú ý một chút là được rồi.


Thân Diệc Phàm thấy sau khi kể chuyện người ngoài kia khen ngợi nàng ra sao, Tử La không hề có chút biểu cảm vui sướng nào, thậm chí còn ra vẻ khổ não thì hắn lại thấy tò mò. Cô nương nhà người ta cố gắng kiếm cái danh tài nữ, đề cao giá trị của bản thân, sao Tử La lại không hề giống vậy?


Thế là, Thân Diệc Phàm không hiểu, hỏi Tử La: “A La không thích được mọi người tán dương là tài nữ sao?” “Thân đại ca, tài nữ không phải tốt đâu“. Tử La cười khổ rồi tiếp tục giải thích: “Có cấu cây lớn đón gió to, A La cảm thấy có tài danh thì cũng sẽ có những phiền phức khác tìm đến cửa. Cho nên chắc chắn sau này À La sẽ biết điều hơn, khiêm tốn hơn để mọi người quên A La đi mới tốt“.


Tử La cảm thấy càng nói càng đúng, thể là trên khuôn mặt nhỏ bé có vẻ vô cùng kiên định.


“Ôi, A Lalo xa quá. Có danh tài nữ là chuyện tốt mà, nhưng sẽ có một số người đố kỵ, nhìn chung thì A La vẫn còn tốt, cho nên muội đừng nghĩ nhiều quá như vậy“. Thận Diệc Phàm an ủi nàng. “Đúng rồi, Đổng Tam tiểu thư, danh tài nữ là ước mơ của rất nhiều cô nương, có người cầu còn không được đấy“. Trương Cẩm Công cũng nói.