Điền Viên Cẩm Tú

Chương 272: Chọn tửu lâu

“A La, muội giỏi quá!” Tử Đào nghe Tử La nói xong thì khen lớn.
“Đương nhiên rồi.”


Quả nhiên, quãng đường đến phủ thành, Tô Sở Nguyệt không còn cố ý náo loạn nữa, ngay cả triệu chứng say xe của nàng ta cũng nhẹ đi nhiều. Đám Tử La đương nhiên cũng đến được huyện thành trước trời tối, chỉ chậm hơn bình thường một canh giờ thôi.


Tới phủ thành, Ngô Thiết Ngưu được Tử Thụ sắp xếp đón Tử La đã đợi2ở cổng thành hơn một canh giờ.
Bây giờ Ngô Thiết Ngưu đã là tổng chưởng quỹ của cửa hàng malatang, hiện đang quản lý tất cả các cửa hàng malatang của nhà nàng.


Năm ngoái, Ngô bà bà đã được Ngô Thiết Ngưu đưa đến phủ thành, nên bây giờ trong thôn ai cũng mong có một đứa cháu trai có chí tiến thủ như Ngô bà, được hắn đón đi hưởng phúc.


Sau khi tách khỏi mấy người Thân Diệc Phàm, tỷ muội Tử8La liền được mấy người Ngô Thiết Ngưu dẫn đến tòa nhà lớn phía sau chi nhánh malatang thứ năm. Đây là đại bản doanh của huynh muội các nàng, cũng là chỗ ở khi mấy người Tử La đến phủ thành.


Sau khi đám Tử La đến, phòng ốc trong viện cũng đã được Ngô Thiết Ngưu cho người thu dọn xong.
Ngô bà bà nghe tỷ muội Tử La tới liền nhiệt tình chạy từ sân viện phía Tây tới hỏi thăm và6hầu hạ.


Huynh muội Tử La chỉ thuê Ngô Thiết Ngưu làm nhân viên thôi, không có bao nhiêu quan hệ với Ngô bà bà cả. Huống hồ, Ngô bà bà đã lớn tuổi rồi, sao các nàng có thể để bà ấy hầu hạ mình được. Thế là, các nàng vội ngăn Ngô bà bà lại, luôn miệng nói ở đây đã có mấy người Xuân Hoa rồi bảo Ngô Thiết Ngưu đưa bà cụ về sân viên của bọn họ.


Sau khi Ngô3Thiết Ngưu đưa Ngô bà bà về sân viên của hai bà cháu, hắn nói với Ngô bà bà: “Bà nội, Thiết Ngưu đến cửa hàng xem thế nào đây, bà ăn cơm xong thì nghỉ sớm nhé.”


“Ừm, bà biết rồi, cháu mau đến cửa hàng giúp đi. À này, Thiết Ngưu, nhà A La tiểu thư đối xử với bà cháu ta thế nào không phải nói nữa, cho nên cháu nhất định phải giúp bọn họ làm việc thật tốt nhé.5Tuy nhà chúng ta nghèo, nhưng đạo lý có ơn tất báo vẫn phải hiểu, cháu không được quên ân tình của huynh muội họ với chúng ta đâu.”


Ngô bà bà lải nhải dặn dò Ngô Thiết Ngưu một lúc lâu. Tuy đây không phải lần đầu tiên Thiết Ngưu nghe bà mình nói mấy lời này, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe bà dạy bảo xong mới nói: “Bà nói rất đúng, cháu nhất định sẽ ghi nhớ lời bà.”


“Ừm, Thiết Ngưu hiểu chuyện là tốt, đi đi, đến cửa hàng giúp việc đi. Bà ở nhà không sao đâu.” Ra khỏi sân viện, Ngô Thiết Ngưu ra cửa tiệm phía trước kiểm tra sổ sách. Thật ra thì dù Ngô bà bà không căn dặn, Ngô Thiết Ngưu cũng sẽ không bao giờ quên ân tình năm đó của huynh muội Tử La đối với bà cháu hắn. Nhớ năm đó, bà cháu họ đã cạn kiệt lương thực, bệnh của Ngô bà bà cũng cần tiền gấp. Trong lúc đang tuyệt vọng, Ngô Thiết Ngưu lại nghe nói nhà Tử La thu mua rau xanh, sau khi hắn do dự một lúc liền mang một giỏ rau đến nhà họ. Tiếc là hắn đến trễ, huynh muội họ đã thu mua rau xong. Đến giờ Ngô Thiết Ngưu vẫn nhớ được sự thất vọng của hẳn năm đó.


Lúc đó, Tử La vẫn nhận thêm rau của hắn, còn cho hắn thêm tiền nữa. Hành động lúc đó của nàng khiến hắn lại tiếp tục có hy vọng. Sau này, lúc nhà Tử La biết tình huống nhà hắn thì càng trợ giúp nhiều hơn, không chỉ cho bà cháu họ đồ ăn mà còn đưa tiền để bà nội hắn khám bệnh, lại còn cho hắn đến làm việc ở cửa hàng malatang.


Ngô Thiết Ngưu biết hắn có ngày hôm nay, bà nội hắn có thể khỏe mạnh đến giờ phần lớn đều là nhờ huynh muội Tử La. Vì vậy, sự cảm kích của hắn với huynh muội họ là từ trong tâm khảm. Nên dù Ngô bà bà có không dặn dò thì Ngô Thiết Ngưu hắn cũng sẽ cố gắng làm việc cho nhà họ, báo đáp ân tình ngày đó của mấy huynh muội Tử La. Còn tỷ muội Tử La, sau khi rửa mặt xong, ăn cơm tối xong thì cũng đi ngủ sớm.


Hai ngày sau, Tử La và Tử Đào đều đang xử lý sổ sách mà các cửa hàng trưởng của Thái Y Các đưa tới.


Không chỉ cửa hàng trưởng của chi nhánh Thải Y Các ở phủ thành mang sổ sách, báo cáo tình hình cửa hàng cho các nàng mà những cửa hàng trưởng ở các chi nhánh khác cũng mang sổ sách đến đây. Vì lần này các nàng thống nhất kiểm kê sổ sách ở phủ thành, cho nên cửa hàng trưởng của các chi nhánh khác đều đến đây.


Ngoài việc bàn giao sổ sách, tỷ muội Tử La còn đi thị sát chi nhánh Thải Y Các ở phủ thành, xem nhân viên có làm đúng những biện pháp tiêu thụ, sắp xếp quần áo mà các nàng đã dặn dò không.


Nói đến Thái Y Các thì không thể không nhắc tới Giang Tam Nha. Bây giờ nàng ấy đã là tổng chưởng quỹ của chuỗi cửa hàng Thái Y Các rồi. Tất cả mọi chuyện ở cửa hàng, ngoài ba tỷ muội Tử La thì đều đến tay nàng ấy. Có thể nói, Giang Tam Nha bây giờ chính là trợ thủ đắc lực của ba tỷ muội họ.


Cho nên, lần kiểm kê này, Giang Tam Nha với tư cách tổng chưởng quỹ, đồng thời là người tổng phụ trách đương nhiên cũng phải theo tỷ muội Tử La đến thị sát cửa hàng.
Các nàng tiếp tục bận rộn chuyên Thái Y Các thêm ba ngày, cuối cùng mới xem xét hết các khoản của cửa hàng.


Xử lý chuyện ở Thái Y Các xong xuôi, Tử La liền phái người đến chỗ ở hiện giờ của Thân Diệc Phàm ở phủ thành thông báo rằng ngày mai nàng có thể cùng hắn đi chọn tửu lâu.
Hôm sau, xe ngựa của Thần Diệc Phàm đã đến cửa nhà Tử La từ sớm.


“Để Thân đại ca chờ lâu rồi.” Tử La vừa chuẩn bị xong, đang định ra cửa thì nghe người gác cổng báo Thân Diệc Phàm đã tới. Vì vậy, Tử La liền mang hai người Xuân Hoa, Hạ Hà vội vàng ra ngoài. “Chào A La, Thân đại ca cũng mới đến thôi! Muội ăn sáng chưa?” Thận Diệc Phàm nghe vậy hỏi.


“Dạ ăn rồi, còn Thân đại ca thì sao?”
“Thân đại ca cũng ăn rồi!”
“Vậy chúng ta đi chọn tửu lâu luôn đi.”
Mấy người Tử La leo lên xe ngựa theo sau Thân Diệc Phàm. Hắn liền dẫn mọi người tới phố Bạch Ngọc phồn hoa náo nhiệt nhất phủ thành.


Phố Bạch Ngọc này có thể nói là khu đất thương mại trung tâm của phủ thành, chính là tấc đất tấc vàng. Đến giờ nhà Tử La cũng chưa có cửa hàng nào ở phố Bạch Ngọc này đâu. Chủ các cửa hàng ở phố Bạch Ngọc này hầu như đều có lại lịch rất lớn, ví dụ như cửa hàng bạc Trân Bảo Trai và Vạn Sức Lâu nổi tiếng Đại Tề đều có chi nhánh ở đây. Đến cửa hàng chính của Châu Ngọc Lâu cũng đặt ở chỗ này.


Ngoài ba cửa hàng vàng bạc đó, ở đây còn có chi nhánh của tửu lâu Lưu Vân Hiên nổi danh nhất Mạc Bắc Tam phủ, một trong ba tửu lâu lớn nhất Bạch Nhạc phủ cũng đặt cửa hàng chính ở chỗ này.


Hai tửu lâu còn lại theo thứ tự là Bách Vị Lâu và Trần Vị Lâu của Thần gia. Tuy hai nhà này không mở được chi nhánh ở phố Bạch Ngọc, nhưng cũng có chi nhánh mở ở phố Thanh Long gần đó. Lần này chỗ mấy người Tử La muốn chọn để mở tửu lâu chính là tiệm đổ bạch ngọc nằm ngay đổi diện cách Lưu Văn Hiến khoảng năm trăm mét.


Cửa hàng này gồm ba tầng, rộng khoảng năm trăm mét vuông, đằng sau còn ba tòa nhà lớn. Kích thước như vậy cực kỳ phù hợp với dự tính lúc đầu của các nàng, thậm chí còn lớn hơn một chút. Tử La tỏ vẻ cực kỳ thỏa mãn với nơi này.


Tiếp theo, đám Tử La lại theo Thân Diệc Phàm đi xem hai cửa hàng bên phố Thanh Long. Tuy phố Thanh Long không được sầm uất như phố Bạch Ngọc, nhưng cũng được coi là nơi phồn hoa thứ hai của phủ thành.
Tử La cũng khá hài lòng với hai chỗ này, chỉ là hơi nhỏ hơn dự tính một chút.


Xem xong hai cửa hàng, Tử La lại nhìn đường phố xung quanh.
Một trong hai cái nằm khá gần cửa hàng ở phố Bạch Ngọc, tuy không đông đúc như phố bên cạnh nhưng cũng tạm được, chỉ là hơi nhỏ.


Chỗ thứ hai thì khá lớn, nhưng khuyết điểm lại ở gần vùng ngoại thành, cho dù là lượng người hay độ náo nhiệt cũng không bằng hai chỗ trước được. Xem năm chỗ liền, đám Tử La đã bận rộn từ sáng sớm đến chạng vạng. Bữa trưa cũng ăn vội ở một tửu lâu gần đó.


“Xem cửa hàng cả ngày, chắc A La cũng mệt rồi. Hay là hôm nay chúng ta xem đến đây thôi nhé?”
Từ cửa hàng cuối cùng đi ra, Thân Diệc Phàm thầy sắc trời không còn sớm liền hỏi Tử La.


Tử La lúc này cũng đã thấm mệt, nghe vậy đương nhiên đồng ý ngay. “Hay là Thân đại ca mời A La ăn tối xong rồi về nhé?” Thận Diệc Phàm mời Tử La ăn cơm. “Thân đại ca, hôm nay không được đâu. Vả lại ở đây cũng không có tửu lâu, tiệm cơm nào, muốn tìm chỗ ăn lại phải đi nữa. Ở nhà, Nhị tỷ đã chuẩn bị xong sủi cảo chờ A La về ăn rồi. Muội thích ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng nhất.” Tử La đáp.


“Vậy cũng được!” Không thể ăn cơm với Tử La, Thân Diệc Phàm ít nhiều có chút thất vọng.
Tử La cũng cảm nhận được vẻ thất vọng của Thân Diệc Phàm, không khỏi có chút không nỡ.